If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
rời đất, tôi không bao giờ, tôi muốn nói là không bao giờ ăn thịt nữa đâu.” Billy the Kid quay ngoắt đi không dám nhìn cảnh Hel bị thương đang nhảy xổ vào xác con lợn đực khổng lồ.
“Con người chẳng bao giờ được định nghĩa là loài ăn chay hết,” Hel lúng búng, mặt và chân răng bà đen thui vì dính chất lỏng.
“Bà có phải là người đâu.” Billy nói, mặt vẫn quay đi chỗ khác.
“Thứ này tốt cho tôi. Nó sẽ phục hồi luồng điện của tôi. Sẽ giúp chữa lành tôi.” Có tiếng gãy đánh tách một cái như củi gãy, tiếp theo sau là tiếng hút rột rột.
Billy ngước nhìn lên Machiavelli. “Ông làm gì cũng được, nhưng bây giờ đừng nói với tôi bà ấy đang làm gì nhé.”
Tay bất tử người Ý lắc đầu. “Bà ấy có sự thèm ăn của người khỏe mạnh, tôi sẽ đổi với bà ấy để được như thế,” y nói, bồi thêm một nụ cười toe ranh mãnh, “và tủy là thức ăn đặc biệt bổ dưỡng!”
Billy tránh xa mùi hôi thối của con lợn bị xẻ thịt, hít vào từng ngụm lớn không khí đêm lành lạnh. Màn sương dày bắt đầu cuồn cuộn trôi qua nhà tù như khói, và nhiệt độ đang rơi xuống rất nhanh.
“Tôi không nghĩ anh lại dễ kinh tởm đến thế,” Machiavelli vừa nói, vừa sải bước đi cùng bạn. “Tôi tưởng anh là một anh hùng người Mỹ vĩ đại, không sợ hãi, dũng cảm lắm chứ.”
Billy trợn mắt. “Ông đã xem quá nhiều phim kể về tôi rồi. Những bộ phim ấy luôn tạo cảm giác rằng chắc tôi nhận được nhiều đặc quyền đặc lợi lắm. Có vẻ không công bằng khi họ đang sử dụng tên tôi mà không trả tôi đồng nào.”
“Billy, anh được cho là đã chết rồi kia mà.”
“Biết là thế.” Một thứ chất lỏng gì đó nổ bốp đằng sau, nhảy dựng và bụm chặt hai tay lên miệng mình. “Tôi không dễ kinh tởm.” Từng lời của Billy phun vào không khí như khói. “Tôi đã từng săn trâu, mổ chia phần bò đực non, và giết gà, heo đãi tiệc. Tôi từng bắt cá và moi ruột. Nhưng tôi thích nấu chín thịt trước khi ăn!” Gã ta ngoái người liếc vào chỗ Hel nằm trên bậc thang dẫn ra sân tập thể dục đang thưởng thức xác con Hus Krommyon. Odin ngồi bên cạnh, đút cho bà những miếng ngon.
Mars Ultor chiếm vị trí nơi ngưỡng cửa bị đổ, xua đuổi bất kì sinh vật nào đến quá gần. Từ trong nhà tù có thứ gì đó chưa bao giờ là người khúc khích cười bằng giọng của một đứa con gái nhỏ.
Hel thấy Billy đang nhìn, nụ cười của bà thật đáng sợ. Bà đưa cho gã cái gì đó ướt lấp lánh. “Tôi đã để dành cái này cho anh. Một ưu ái đặc biệt đấy,” bà nói ngọng nghịu.
“Tôi xin phép từ chối. Cám ơn. Tôi đã ăn trước khi ra ngoài. Ngoài ra, tôi đang ăn kiêng. Tôi là người ăn chay mà. Thậm chí còn là người ăn chay chặt chẽ nữa là khác.”
Machiavelli chụp lấy cánh tay Billy, đẩy nhẹ gã vào giữa sân thể dục. Y chỉ vào những đường kẻ trên phiến đá lát. “Anh có ngửi thấy không?” y hỏi.
“Ý ông là ngoài thứ đang bị xẻ...”
“Tập trung đi, Billy.”
Anh chàng bất tử người Mỹ hít vào. “Không khí đượm muối...”
“Nữa.”
“Cam, vanilla, lưu huỳnh, và...” Gã hít thêm một hơi thật sâu nữa. “Và cây xô thơm. Đó là cô gái của tôi đấy, Virginia,” gã nói thêm.
“Lưu huỳnh là Dee.” Machiavelli lấy mũi giày bốt trầy xước lần theo nét phác của hình chữ nhật. “Và cặp song sinh huyền thoại cũng đã ở đây.”
“Bây giờ bọn họ ở đâu nhỉ?”
“Đi mất rồi.”
“Đi mất ư?”
“Tôi tin Dee đã kích hoạt bốn Thanh kiếm Quyền lực cổ xưa, tạo nên một cổng tuyến để đi ngược thời gian.”
“Ngược bao xa?” Billy ngạc nhiên thốt ra.
“Cỡ nào cũng được,” tay người Ý nói dứt khoát. “Nếu là một tay cờ bạc, điều mà bây giờ không còn nữa, thì tôi sẽ nói hắn đã đi ngược về đến Danu Talis.”
Billy khoanh hai tay ôm sát người và rùng mình. “Tôi nghĩ như thế không hay chút nào.”
Machiavelli lắc đầu. “Không. Chắc chắn hắn có một kế hoạch lớn nào đó để tiếp quản Danu Talis và thống trị thế giới này. Tay tiến sĩ ấy luôn theo đuổi những mưu đồ điên rồ kiểu đó. Hắn luôn chơi bằng luật lệ riêng của hắn.”
“Tôi hình dung được.”
“Và thường là hắn sai. Dee có một ấn tượng quá thổi phồng về tầm quan trọng của bản thân. Tay tiến sĩ ấy thật thông minh, nhưng hắn sống sót được nhờ xảo quyệt hơn là tài giỏi. Mà hắn lại luôn gặp may.”
“Ông không thể lúc nào cũng gặp may được,” Billy nói. “Sớm hay muộn may mắn của ông cũng sẽ hết.” Gã ta chĩa ngón tay cái ra phía sau, về phía nhà tù chứa đầy lũ quỷ sứ. “Có lẽ may mắn của chúng ta thì còn. Chúng ta đã bị mắc bẫy trên một hòn đảo chứa đầy lũ quỷ sứ và” - gã hạ giọng, hất đầu về phía Hel và Odin - “cho tới vài giờ trước, họ chính là kẻ thù của chúng ta.”
“Kẻ thù của kẻ thù tôi là bạn tôi kia mà,” Machiavelli nhắc nhở gã.
“Đúng, và kẻ thù của kẻ thù tôi vẫn có thể là kẻ thù tôi. Mà tôi nên nhắc anh nhớ rằng phần lớn người ta bị giết chết bởi những người họ quen biết. Tôi đã học được điều đó bằng xương máu đấy - tôi với Pat Garrett là chỗ quen biết.”
Tay người Ý đặt tay lên vai Billy và nhìn vào mắt gã. Làn sương khuấy đục ngầu một màu như sữa biến đôi mắt xám kia thành thạch cao tuyết hoa, làm cho y trông như mù. “Liệu chúng ta có đưa ra một quyết định đúng đắn không khi cố ngăn ngừa Dee đừng phóng thích lũ quỷ sứ lên thành phố?” y hỏi gặng.
“Chắc chắn rồi,” Billy nói không chút chần chừ.
“Chúng ta có quyết định đúng đắn không khi hỗ trợ và chiến đấu cùng các Elder này chống lại bọn quỷ sứ?”
“Đúng, không chút nghi ngờ,” Billy lại nói một lần nữa.
“Xét thử xem.” Machiavelli mỉm cười. “Chuyện gì xảy ra nếu anh và tôi chọn đứng về phía Dee và lũ quỷ sứ này?”
Vẻ mặt Billy thẫn thờ. “Thật sự tôi cũng không biết nữa.”
“Dee và Dare sẽ biến mất, và chắc hẳn chúng ta đã bị bỏ lại trên hòn đảo này để đương đầu với Mars, Odin, và Hel. Trong khi ông có thể là một người giỏi chiến đấu, Billy, nhưng tôi thì không. Ông nghĩ chống lại bất kì ai trong ba người đó thì chúng ta sống sót được bao lâu?”
“Đúng, tôi nghĩ mình có thể chọn anh chàng độc nhãn...”
Machiavelli thở ra. “Anh chàng độc nhãn là Odin.”
Billy thừ người nhìn y.
“Chắc hẳn từ nhỏ đến lớn anh từng có một con chó chứ?” tay người Ý hỏi.
“Chắc thế.”
“Anh gọi nó là gì?”
“Kid.”
“Anh gọi con chó của mình là Kid à?”
Billy cười nhe răng. “Đó là trước khi tôi có tên hiệu của mình cơ.”
Machiavelli gật đầu. “Odin - anh chàng độc nhãn - có hai con chó sói. Geri và Freki đấy.”
“Những cái tên hay nhỉ. Mạnh mẽ nữa.”
“Các từ ngữ hàm nghĩa ‘phàm ăn’ và ‘tham tàn’ - tên của chúng là những mô tả hoàn hảo cho hai cái tên ấy. Chúng to lớn như con lừa nhỏ. Ông ta dắt chúng đi dạo chỉ với một sợi dây xích chó.”
Billy quay nhìn vào người đàn ông có miếng vá băng ngang con mắt phải. “Ông ta mất con mắt trong một trận chiến hả?”
Machiavelli lắc đầu. “Không đâu. Ông ta tự móc ra đấy. Dùng nó để trả cho một nhân vật khổng lồ. Anh còn nghĩ mình có thể chọn ông ấy nữa không?”
“Có lẽ không.”
Tay người Ý hất cằm về phía ngưỡng cửa. “Anh nghĩ mình có thể cầm cự chiến binh tối thượng Mars Ultor trong bao lâu?”
Billy mở bẹt bàn tay phải, lòng bàn tay hướng xuống, lắc từ bên này sang bên kia.
“Hoặc là Hel, người cai trị vương quốc kẻ chết?”
“Không lâu,” Billy thừa nhận.
“Không lâu,” Machiavelli nhất trí. Y chồm tới, áp miệng mình sát vào tai anh chàng người Mỹ. “Hãy nhớ, Hel chẳng cầu kì gì về loại thịt mình đang ăn.”
Billy nuốt xuống khó khăn. Mắt gã lung linh hướng về phần còn sót lại của con lợn.
“Thứ đó dễ dàng chính là anh đấy,” Machiavelli nói.
“Ông thật sự thích kể cho tôi nghe mọi thứ vớ vẩn ấy, đúng không?”
“Liên quan đến giáo dục thôi.”
“Vậy thì được thôi, nhà giáo dục, bậc thầy chiến lược ạ. Hãy nói cho tôi nghe xem chúng ta sẽ rời hòn đảo này bằng cách nào đi.”
Machiavelli dợm lắc đầu một lần nữa, thì đột ngột làn sương biến đổi, xoắn vặn giữa hai người như bị một cơn gió mạnh thổi đến. Nhưng đâu có chút gió nào trong khoảng sân nhà tù này. Từng giọt nước lơ lửng trên không. Chúng kết lại với nhau, đổ vào nhau để hình thành nên những giọt hơi ẩm lớn hơn.
Và bất thình lình đường viền mang hình dáng một cái đầu thành hình giữa không trung.
Một khuôn mặt xuất hiện: dài, hẹp, và từng rất điển trai. Có hai cái hốc nơi trước đây từng là đôi mắt, một cái nữa nơi vị trí miệng. Sau đó sương mù cô đặc lại, những giọt nước màu trắng trở thành mái tóc, gương mặt định hình và liền lạc. Dấu vết y phục xuất hiện: một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh trắng thùng thình nhét vào quần dài ngang đầu gối. Hai cẳng chân biến mất ngay dưới gối, và không thấy được bàn chân.
“Ma...” Billy kêu quác quác.
Miệng con ma cử động, mở ra ngậm vào, rồi nghe được cả tiếng nói. Đó là một chuỗi, một loạt những bong bóng nước bắn tóe. “Tôi là Juan Manuel de Ayala. Tôi đã khám phá ra Alcatraz.”
“Vinh dự được gặp ông.” Machiavelli cúi chào và lấy bàn chân đẩy nhẹ Billy.
Billy gật đầu nhanh nhảu. “Thật vinh dự. Chắc chắn rồi ạ.”
“Các người chiến đấu với Nữ Phù Thủy, Perenelle Flamel hả?” con ma hỏi.
“Chúng tôi chiến đấu với kẻ thù chung mà,” Machiavelli thận trọng nói.
“Vậy thì chúng ta cùng phe rồi,” con ma nói. “Hãy theo tôi.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ