This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hiều dần buông, sương mù trườn vào San Francisco.
Vài búi sương xoắn trôi vào rồi dạt ra vịnh. Chúng cuộn trên mặt nước như những sợi hơi nước, sau đó biến mất ngay. Vài phút sau sương mù lại xuất hiện trở lại, từng dải sương hơi trong trong màu trắng xám rập rờn băng qua làn nước.
Sương mù dày đặc.
Một hồi còi báo hiệu cho tàu bè đi trong sương mù rống vang.
Một đám mây mờ đục tụ tập bên trên vùng biển Thái Bình Dương, mặt đáy tối sẫm - gần như đen - thấy rõ là đang lao nhanh về phía đất liền như một bức tường hoàn toàn bằng sương mù. Màn sương bình lưu dày đặc sôi sùng sục trên mặt đất, chảy tràn xuống cầu Cổng Vàng, rồi nở ra nuốt chửng lấy cây cầu, vươn cao hơn cao hơn nữa, cho tới khi ánh sáng màu hổ phách dọc theo mấy ngọn tháp nhạt đi thành những điểm màu nhỏ xíu. Những ngọn đèn hiệu đo đỏ nhấp nháy trên đỉnh tháp, cao gần hai trăm ba chục mét so với mặt nước biển, thắp sáng màn sương bằng những đốm loa lóa đỏ như màu máu, nhưng ánh sáng ấy quá nhạt trở thành những đốm đùng đục. Và khi màn sương liền lạc lại thì những đốm sáng kia hoàn toàn biến mất.
Đèn nhà và đèn đường tỏa sáng. Chỉ trong chốc lát, ánh đèn màu đỏ màu trắng của những chiếc xe hơi rọi sáng màn sương và các tòa cao ốc có vẻ như rộn ràng bừng sáng. Màn sương ấy tiếp tục lan ra và tối thẫm lại, làm mờ đục những ngọn đèn kia, che phủ, cướp đi hết vẻ rực rỡ của chúng. Chưa tới ba mươi phút - từ lúc những búi sương đầu tiên uốn éo giăng ngang qua vịnh đến lúc đám sương mù không thể xuyên thủng xuất hiện - tầm nhìn từ gần mười mét rơi xuống còn chưa đầy một mét.
Âm thanh nghe như nghèn nghẹn, và từ từ, toàn bộ thành phố chìm vào im lặng. Chỉ còn lại tiếng rền rĩ của hồi còi báo hiệu cho tàu bè đi trong sương mù, và đó thật là một âm thanh khổ sầu, cô độc.
Màn sương không có mùi biển, không có mùi muối mà nhuốm đầy mùi hôi thối của thứ gì đó đã chết và tàn rữa lâu ngày.
Sophie kêu thét.
Một người đàn ông da sẫm to bè chắc nịch mặc áo chùng trắng từ trong một con hẻm lao ra, túm lấy tóc, kéo cô bé giật ngược ra sau, gần như ngã ngửa. Đòn tae kwan do của Sophie đã phát huy tác dụng. Cô bé chụp lấy bàn tay đó, ghì thật chặt, khóa cứng vào một chỗ, rồi chuyển trọng tâm, xoay người chín mươi độ, và đá tung cẳng chân phải thành đòn yeop chagi - một cú đá bổng bên hông. Gót chiếc giày bốt chạy bộ nặng trịch đá trúng tên tấn công vào ngay xương bánh chè bằng một lực tàn sát.
Hai con mắt tên kia lồi ra, miệng há ra ngậm lại, để lộ hàm răng xấu ghê gớm, nhưng gã chưa kịp lấy hơi để thét thì Josh đã phóng vào, đấm một cú trời giáng bằng bốn khớp ngón tay. Cậu giáng ngay giữa thân mình gã đàn ông, và khi gã gập người xuống phía trước, cậu liền nện một nắm đấm như búa bổ vào ngay sau ót, khiến gã gục rũ xuống đất.
“Được rồi, ấn tượng nhỉ,” Virginia Dare nói thầm. “Tôi bảo đảm hai cô cậu khỏi cần tôi bảo vệ.”
Josh nhìn Sophie. “Chị có sao không?”
Cẩn thận, cô bé rà bàn tay run run lên đỉnh đầu, chỗ tóc bị giật. Mấy sợi tóc vàng hoe rơi khỏi ngón tay cô bé. “Có vẻ như những năm tập luyện võ thuật hoàn toàn không uổng phí nhỉ.” Cô bé mỉm cười e ngại. “Cám ơn em vì đã... ừm, em biết đó, đã cứu chị.”
Josh xua tay. “Không cần thế đâu. Cú đá này đã đủ, nhưng em sẽ không để bất cứ một ai đặt ngón tay lên bà chị của em hết.”
“Cám ơn nhé,” cô bé nói lần nữa.
“Đã bảo em sẽ bảo vệ chị mà,” cậu nói, hai má ửng hồng.
“Ừ, em đã nói thế. Nhưng lần cuối cùng chị nhìn thấy em...”
Màu má hồng tối sầm, cậu nhún vai khó chịu. “Em biết rồi.” Lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô chị mình, cậu đã quan sát thấy cô bé tấn công Coatlicue xinh đẹp rất dã man. Cậu đã quay người bỏ chạy khỏi cô bé một cách kinh sợ. Cậu lắc đầu. “Em vẫn không biết phải suy nghĩ...”
Sophie thở ra một hơi thật dài. “Chị hiểu. Chị cũng không biết nữa.”
“Nhưng ở đây - tại nơi này - chỉ có chị với em thôi, bà chị ạ.”
“Lúc nào mà chẳng chỉ có chị với em,” cô bé nhắc. “Ngay cả khi lớn lên trên Trái Đất... hồi ở nhà... bất cứ đâu cũng vậy, luôn luôn chỉ có hai chị em mình chống lại thế giới.”
“Em biết.” Rồi đột nhiên Josh toét miệng cười, nụ cười nhắc Sophie nhớ đến một cậu em lâu nay cô bé từng biết. “Và bây giờ chính miệng chị nói hai chị em mình chống lại thế giới đấy nhé.”
Cô bé gật đầu. “Rất mừng khi gặp lại em, Josh.”
“Em cũng thấy vậy khi gặp chị,” cậu nói.
“Chị đã rất lo lắng cho em.”
“Mọi thứ thật...” Cậu dừng lại một chút, tìm từ thích hợp.
“Điên khùng hả?” Sophie gợi ý.
Cậu gật đầu. “Tuy nhiên, phải có một từ hay hơn cơ. Điên khùng vẫn chưa sát ý lắm.”
“Hết thảy chuyện này đều mủi lòng ghê nhỉ,” Virginia nói. “Nhưng tôi có thể đề nghị chúng ta nói chuyện này sau được không?” Ả lấy mũi giày bốt thúc vào người đàn ông nằm sóng soài. Hắn rên rỉ. “Rõ ràng những kẻ này không phải là người hâm mộ cha mẹ cô cậu. Và anh chàng đáng tiếc này chắc chắn là có bạn bè.”
Sophie nhìn cậu em trai. “Họ có phải là ba mẹ của tụi mình không?” cô bé hỏi.
“Em biết. Họ trông giống như ba mẹ nhưng...”
Cô bé gật đầu. “Nhưng họ không phải là ba mẹ mình.”
“Vậy thì họ là ai?” cậu em trai hỏi.
Sophie lắc đầu. “Chị nghĩ câu hỏi quan trọng bây giờ phải là: tụi mình là ai?”
“Thì như Osiris đã nói: rồi sẽ được xem thấy phần còn lại,” Josh nói.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ