Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ấm gương pha lê ấy đã cổ xưa lắm rồi.
Còn cổ xưa hơn cả loài người, lùi về tận thời các Elder, các Quan chấp chính, và thậm chí từ thời Người cổ đại, giống loài đã xuất hiện trước hết thảy. Đây là một món đồ tạo tác của Thần Đất, trôi dạt khi Đảo Danu Talis bị bóc tách khỏi đáy biển thời nguyên sơ.
Suốt nhiều thiên niên kỉ, tấm gương vẫn treo trên tường trong một gian phòng phụ ở Cung điện Thái Dương trên Danu Talis. Nhiều thế hệ Elder Vĩ đại, rồi đến các Elder xuất hiện tiếp sau họ đã cố giải mã mảnh pha lê nhỏ hình chữ nhật lồng trong khung đen giản dị không phải bằng gỗ, không phải bằng kim loại, cũng không phải bằng đá. Dẫu có tất cả vẻ ngoài của một tấm gương, nhưng nó không hề là một tấm kính phản chiếu thật sự: bề mặt của nó chỉ cho thấy những bóng mờ, dù những người săm soi nhìn sát vào đó đã tuyên bố rằng họ thoáng nhìn thấy khung xương sọ của mình bên dưới lớp thịt, thoáng thấy dấu vết của xương bên dưới lớp da. Thi thoảng - không thường xuyên lắm - vài người còn tuyên bố họ thoáng bắt gặp những phong cảnh xa xăm, đỉnh băng giá nơi địa cực, dải sa mạc dài hay cánh rừng mù mịt.
Tại những thời điểm nhất định trong năm - vào ngày thu phân hoặc hạ chí - và suốt quá trình nhật và nguyệt thực, tấm kính sẽ rung rung cho thấy cảnh tượng của thời gian, không gian vượt quá tầm nhận thức và hiểu biết, các thế giới lạ lẫm toàn kim loại và chất ki-tin, những nơi không hề có sao trên bầu trời, còn mặt trời thì đen đúa bất động lơ lửng giữa thinh không. Nhiều thế hệ các học giả đã dùng cả đời ra sức giải thích các cảnh tượng đó, song ngay cả Pháp sư Abraham huyền thoại cũng không thể giải đoán được những bí ẩn.
Rồi một ngày nọ, khi Elder Quetzalcoatl giơ tay vuốt tấm gương, chợt để cạnh bàn tay trên gờ khung. Lão cảm thấy một cơn ngứa ngáy và giật tay về khi phát hiện đã tự làm mình bị thương. Một giọt máu rơi bắn tóe lên mặt pha lê và bỗng nhiên mặt kính rõ ràng ràng, mặt phẳng rập rờn bên dưới từng sợi máu loắn xoắn sủi xì xì. Trong khoảnh khắc ấy, Quelzalcoatl đã nhìn thấy những điều kì diệu:... Đảo Danu Talis nằm giữa đế chế mênh mông trải dài không dứt khắp quả địa cầu...... Đảo Danu Talis bùng cháy và bị thiêu rụi, bị xé nát từng mảnh do động đất, đường phố rộng lớn và những tòa cao ốc đồ sộ bị biển cả nuốt chửng...... Đảo Danu Talis chợt hiện ra bên dưới màng nước đá, những con cá voi mũi nhọn khổng lồ trôi dạt qua thành phố bị chôn vùi...... Danu Talis đang mọc lên thuần khiết và rực vàng ánh kim ngay giữa vùng sa mạc vô tận...
Ngày hôm ấy, Elder đã đánh cắp tấm gương và không bao giờ trả lại nữa.
Lúc này, dáng mảnh mai và râu bạc trắng, Quelzalcoatl trải tấm vải nhung màu xanh lơ lên một chiếc bàn gỗ bằng phẳng. Lão vuốt thẳng tấm vải bằng bàn tay móng đen đủi, nhặt ra những cọng chỉ và bụi đất. Rồi lão đặt cái khung màu đen hình chữ nhật của tấm gương vào giữa mảnh vải, lấy viền áo sơ-mi trắng bằng vải lanh của mình nhẹ nhàng lau sạch mặt gương. Tấm kính không phản chiếu gương mặt có chiếc mũi khoằm của lão: một làn khói xám uốn éo bốc lên khỏi mặt phẳng bóng láng.
Quetzalcoatl chồm người qua mặt kính, từ tay áo sơ-mi lão rút ra một cây đinh ghim, đâm đầu kim vào phần thịt dày nơi ngón tay cái. “Bằng cách chích vào hai ngón tay cái của tôi...” lão thì thầm bằng ngôn ngữ cổ Toltec. Một giọt máu đỏ hồng chầm chậm đọng lại trên lớp da thịt láng mướt của lão, “... một điều đồi bại xảy ra.” Chìa bàn tay ra trên mặt kính, lão để cho giọt máu bắn tóe lên tấm gương. Ngay lập tức, bề mặt kia run rẩy và tỏa sáng lung linh, lớp pha lê cổ xưa chạy một vầng cầu vồng với màu sắc loang loáng như có dầu. Làn khói đỏ bốc lên khỏi mặt kính, rồi những màu sắc kia lắng lại thành hình ảnh.
Nhiều thiên niên kỉ thử nghiệm và biết bao nhiêu là máu - rất ít trong số đó là của lão - đã dạy cho Elder này biết làm thế nào để kiểm soát những hình ảnh trên mặt pha lê. Lão đã nuôi dưỡng nó bằng quá nhiều máu đến nỗi dần tin rằng cách nào đó nó có tri giác và có sự sống. Chăm chăm nhìn vào mặt kính, lão lẩm bẩm, “Hãy đưa ta đến San Francisco.”
Tấm gương nhòe đi, rồi được tráng một lớp ánh sáng trắng và xám, bất thình lình Quetzalcoatl thấy mình đang lơ lửng cao tít bên trên thành phố, nhìn xuống vịnh.
“Tại sao không phải là đang cháy?” lão ngạc nhiên thốt ra tiếng. “Tại sao không có con quỷ nào trên đường phố cả?” Lão đã cho phép giống người bất tử Machiavelli và Billy the Kid trở lại San Francisco để thả các tạo vật trên Đảo Alcatraz vào thành phố kia mà. Chẳng lẽ chúng đã không hoàn thành nhiệm vụ? Hay lão đến sớm quá chăng?
Hình ảnh trong tấm pha lê chuyển đổi một lần nữa rồi ổn định lại trên dải hẹp Alcatraz, Quetzalcoatl nhận ra một đường chuyển động trong làn nước. Một hình thù di chuyển ngang qua vịnh, đang hướng về phía thành phố, bỏ lại sau lưng bóng dáng mờ mờ của Alcatraz. Quetzalcoatl xoa hai bàn tay vào nhau. Không, lão không đến quá trễ: lão có mặt đúng thời điểm để chứng kiến một chút hỗn loạn nho nhỏ. Đã lâu lắm rồi kể từ khi được nhìn thấy một thành phố bị tàn phá, và lão thật sự yêu thích cảnh tượng ấy.
Màu sắc hình ảnh chợt lập lòe rồi nhạt dần. Elder chích cây đinh ghim vào ngón tay mình một lần, rồi một lần nữa, nhỏ thêm giọt máu tươi của lão lên mặt kính, cho nó ăn. Tấm gương lại nhấp nháy sống dậy, hình ảnh thành phố định hình trở lại, ba chiều rõ ràng. Quetzalcoatl tập trung, hình ảnh xoay xuống phía dưới, kéo lão đến sóng nước bạc đầu bập bềnh. Có sinh vật lẩn lút bên dưới những con sóng, thứ gì đó khổng lồ và ngoằn ngoèo uốn lượn: rắn biển. Elder nheo mắt. Thật khó để nhìn rõ từng chi tiết, nhưng dường như thể sinh vật ấy có nhiều hơn một cái đầu. Lão gật gù tán thành, lão thích điều đó. Ra trò đấy. Thật chí lí khi sai sinh vật biển vào thành phố trước tiên. Lão mỉm cười nhe hàm răng tàn ác, tưởng tượng lúc con quỷ sứ kia nổi cơn thịnh nộ khắp đường phố.
Quetzalcoatl chăm chú nhìn con rắn biển quét ngang qua vịnh và uốn lượn về phía một cầu tàu nhô ra biển. Lão cau mày rồi gật gù như thấu hiểu. Nó sẽ trườn lên bờ biển ở Embarcadero. Xuất sắc: nhiều du khách, tha hồ có nhiều người biết đến.
Ánh sáng trên biển biến đổi. Lão phát hiện ra ánh lung linh mờ mờ yếu ớt của một vệt dầu màu đỏ và xanh lơ trên mặt nước, ngay lập tức nhận ra rằng con rắn biển đang hướng thẳng tới đó.
Bất giác, Quetzalcoatl chìm sâu vào yên lặng. Đầu lão chúi xuống mặt kính, cái mũi khoằm gần như chạm vào bề mặt ấy. Bây giờ lão có thể ngửi thấy cả mùi của biển, mùi muối thoang thoảng mùi cá ươn và tảo biển... và thứ gì khác nữa. Nhắm mắt, lão hít thở sâu. Một thành phố hẳn phải có mùi kim loại và xe cộ, thức ăn cháy và nhiều thân thể không tắm rửa. Nhưng lão đang ngửi thấy mùi gì ở đây thế này - đây là những mùi hương không có chỗ trong thành phố này: mùi the the của bạc hà, mùi ngòn ngọt của cây anise, mùi hương tinh tế của trà xanh.
Nhận thức này nảy ra trong tâm trí lão khi sinh vật gớm guốc kia - con Lotan - nhô lên khỏi mặt biển, bảy cái đầu lao về phía vệt màu đỏ và xanh lơ xoắn quyện trên mặt nước. Bây giờ Quetzalcoatl đã nhận ra các luồng điện và màu sắc: màu đỏ là Prometheus, trong khi màu xanh lơ của giống người bất tử Niten. Và trong không khí mùi hương bạc hà ghê tởm chỉ có thể thuộc về một người: Nhà Giả Kim, Nicholas Flamel.
Sau đó Quetzalcoatl nhìn thấy họ, đang đứng trên một đầu cầu tàu. Và kìa, người phụ nữ cũng ở đó, Perenelle Nữ Phù Thủy, người mà lão quen biết bằng chính kinh nghiệm đắng cay. Tự động, lưỡi lão tìm đến khoảng trống trong hàm răng nơi bà ta đã đánh bật đi một chiếc răng hàm lớn bên trong của lão. Chuyện này không hay rồi, không hay chút nào cả: một Elder phản bội cùng với ba trong số những người nguy hiểm nhất, trí mạng nhất của Vương quốc Bóng Tối này.
Bàn tay Quetzalcoatl siết lại thành hai nắm đấm chặt cứng, móng tay nhọn sắc như dao cạo cắn vào lớp thịt trong lòng bàn tay, máu nhỏ giọt mỏng dính trên kính, giữ cho những hình ảnh kia sống động. Đôi mắt sẫm tối trừng trừng nhìn không chớp.... con Lotan sống dựa vào các luồng điện...... sinh vật ấy nhô lên khỏi mặt nước, đứng thăng bằng trên đuôi của nó, cả bảy cái đầu phóng vào để ăn, bảy cái mồm há hoác...... ánh lóa của ngọn lửa màu xanh lá và mùi bạc hà tràn ngập.
“Không!” Elder rít lên trong lúc chăm chăm nhìn con Lotan biến thành một quả trứng có vân màu xanh lơ. Lão nhìn thấy quả trứng rơi vào bàn tay đang xòe rộng của Nhà Giả Kim. Flamel quăng quả trứng lên trời với vẻ đắc thắng... một con mòng biển đang lượn vòng vồ lấy và nuốt chửng.
“Không! Không không không không không...” Quetzalcoatl hú hét giận dữ, mặt lão tối sầm, méo mó vặn vẹo thành hình ảnh con rắn phẳng bẹt từng làm kinh khiếp người Maya và Aztec. Hàm răng lởm chởm ló ra khỏi mồm, hai mắt lão nheo lại, mái tóc sẫm màu cứng đơ chĩa thành những que nhọn tua tủa quanh gương mặt lão. Lão giộng mạnh xuống bàn, chiếc bàn bằng gỗ cổ xưa nứt toạc và chỉ phản xạ nhanh như chớp của lão mới cứu được tấm gương khỏi rơi xuống sàn vỡ vụn.
Cơn giận dữ đến nhanh thế nào thì qua đi cũng nhanh như vậy.
Quetzalcoatl hít thở sâu và luồn bàn tay vào mái tóc cứng, vuốt thẳng lại. Tất cả những gì Billy và Machiavelli phải làm là thả vài con quỷ sứ vào thành phố - ba hay bốn mới đủ. Chắc hai cũng được, thậm chí là một, nhưng tốt hơn phải là một con gì to lớn đầy những vảy và răng kìa, như thế mới là khỏi đầu chứ. Vậy mà bọn chúng đã thất bại, lát nữa chúng sẽ phải trả giá cho thất bại ấy - nếu chúng còn sống sót!
Lão cần phải đưa bọn quái thú ra khỏi hòn đảo, nhưng để làm thế chắc hẳn lão phải giữ cho nhà Flamel cùng với Elder và các người bạn bất tử của bọn họ bận rộn mới được.
Hiển nhiên bây giờ là lúc Quetzalcoatl nắm vấn đề trong tay. Một nụ cười bất chợt để lộ ra hàm răng nhọn như kim của Elder. Lão đã sưu tập vài con thú cưng trong Vương quốc Bóng Tối của mình - giống người sẽ gọi chúng là bọn quỷ sứ - và hẳn lão có thể cho phép chúng ra ngoài chơi. Nhưng chắc chắn Nhà Giả Kim sẽ xử lí chúng theo cùng một cách với con Lotan. Không được, lão cần một thứ gì đó to lớn hơn, một thứ gì đó ấn tượng sâu sắc hơn nhiều so với mấy con quỷ sứ bẩn thỉu kia.
Quetzalcoatl tìm thấy chiếc điện thoại di động của mình trên bàn bếp. Lão thuộc lòng bấm số Los Angeles. Chuông đổ mười lăm hồi mới được trả lời bằng một tiếng kèn kẹt càu nhàu. “Bà vẫn còn giữ cái túi răng mà tôi bán cho bà cách đây một thiên niên kỉ đấy chứ?” Quetzalcoatl vào đề ngay. “Tôi muốn mua lại. Tại sao à? Tôi muốn sử dụng nó để dạy cho nhà Flamel một bài học... và tất nhiên là giữ cho bọn họ bận rộn trong khi tôi đưa các sinh vật của chúng ta ra khỏi hòn đảo,” lão vội vàng nói thêm. “Cái túi ấy giá bao nhiêu? Miễn phí ư, được, đương nhiên là bà có thể quan sát chứ. Gặp tôi ở Mũi Vista nhé, tôi sẽ bảo đảm là không có giống người quanh đó đâu.”
“Càng lúc càng tinh quái rồi đây...” Quetzalcoatl thì thào. “Cứ làm theo cách của ông, Nhà Giả Kim. Cứ đi mà làm theo cách của ông.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ