Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 117
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
ophie làm như lời dì, mặc quần bò, áo mũ trùm đỏ và đi giầy leo núi rồi chạy xuống nhà. Cô thấyTsagaglalal ở trong bếp đang cho bát đĩa vào máy rửa bát.
“Được chưa dì?”
Tsagaglalal nhìn cô từ trên xuống dưới. “Hoàn hảo cho nơi cháu sắp tới.”
“Có ai đón cháu không?” Sophie hỏi.
Bà lão lờ câu hỏi đi. “Có thể là,” Tsagaglalal nói, “ta sẽ không còn gặp lại cháu nữa.”
Sophie nhìn bà lão choáng váng. Cô mở miệng định cự lại nhưng Tsagaglalal đưa tay lên và Sophie để ý thấy những đầungón tay của bà rất mịn màng – bà không có vân tay.
“Nhưng ta muốn cháu biết ta rất tự hào về cháu. Và cả em trai cháu nữa,” bà nói thêm, “dù ta luôn đoán cậu ấy sẽchọn con đường khó khăn.” Tsagaglalal khoác tat Sophie và dẫn cô vào vườn. “Ta đã theo dõi các cháu từ ngày mới sinh.Ta đã ôm cháu trên tay khi cháu mới sinh được một giờ, ta nhìn vào mắt cháu và ta biết – cuối cùng – lời tiên tri đãtrở thành sự thực.”
“Sao dì không nói gì?”
“Nói gì, nói với ai?” Tsagaglalal khúc khích cười. “Cháu có tin ta không nếu như một tuần trước ta nói chuyệnnày?”
Sophie lắc đầu.
“Ta đã đợi các cháu mười ngàn năm. Ta đã chịu đựng. Một thập kỷ hay nhiều hơn cũng chẳng khác biệt gì. Giờ, có thểcháu nghĩ hành trình của cháu sắp kết thúc, nhưng Sophie, ta sợ là đây chỉ mới là bắt đầu. Và những gì cháu đã họcđược, với những kinh nghiệm của cháu, là hành trang cho cháu trong chương tiếp theo.”
“Cháu có được nói chuyện với Josh không?”
“Có, ta có thể đảm bảo.”
“Đi nào cháu sẽ đi.”
“Cháu cầm tấm ngọc lục bảo không?”
Sophie mở khóa áo khoác và lôi nó ra. Cô đưa nó cho Tsagaglalal nhưng bà lắc đầu. “Nó là cho cháu. Ta không đọcđược.”
Sophie lướt tay qua tấm ngọc thêm lần nữa. Những từ ngữ, tượng hình cô đọc lúc trước biến biết và trên đó còn là mộtmặt gương trơn nhẵn mát lạnh.
“Cháu thấy gì?” Tsagaglalal hỏi.
“Cháu thấy mình.”
“Nhìn sâu hơn.”
Sophie mỉm cười và nhìn vào mặt gương. Cô thấy hình phản chiếu của mình, những cây đằng sau và mái nhà...
Cô thấy Dee.
Cô thấy Virginia Dare, đang thổi sáo.
Thế giới vặn xoắn và Sophie nhận thấy cô đang nhìn bằng đôi mắt của Josh.
Cô thấy những con quái vật tỉnh giấc trong xà lim, thấy móng vuốt...
Thế giới lại đảo lộn.
Và Mars, trong bộ giáp đỏ ấn tượng, Odin mặc giáp xám đen, theo sau là Hel trong chiếc áo giáp sắt cồng kềnh khiếncô càng giống quái vật hơn đang đuổi theo lũ quái vật với vũ khí trong tay...
Chuyển động, quay vần.
Cửa xà lim bật mở, một con quái vật to lớn, cồng kềnh xuất hiện. Mars chỉ bằng một cú đánh đã giáng nó xuống đất.
Josh đang chạy rất nhanh, cách chạy của cậu khiến dạ dày Sophie nôn nao....mở hết cửa này tới cửa khác, thả lũ quái vật chạy trong hành lang, một vài con quá kinh khủng khiến cô cảm thấy còn bệnh hơn.
Một con nhân sư xuất hiện. Ngay lập tức, Mars, Odin và Hel lùi lại. Những con quái vật trong hành lang lần lượt nhìnchằm chằm ba Elder.
Những con quái vật xông lên. Những Elder quay người chạy ngược lại hành lang, theo sau là cả tá những con quái vậtlạ thường.
Thế giới lại một lần nữa đảo lộn. Nhìn qua đôi mắt Josh, Sophie thấy một cái gì đó rơi ra từ túi áo Mars. Cô nhận rađó là miếng ngọc và cô quan sát em trai cô......lao về phía trước, cướp lấy nó.
Khi cậu nhặt nó lên và nhìn chằm chằm vào nó, lật qua lật lại trong tay cậu, gương mặt cậu chỉ cách cô có vài inch.Cô nhìn thấy những thay đổi, những nét hằn trên đuôi mắt, khóe miệng giờ cong lên một cách độc ác nơi cậu. Josh cô từngbiết không giống thế này.
“Ôi Josh,” Sophie thở hổn hển. “Em đã làm gì thế này?”
Josh Newman chạy ra sân chơi, hít vào phồi luồng khí trong lành lạnh ngắt. “Mọi thứ đều được tự do trong này...”
Dee và Dare đứng ở giữa sân. Pháp sư sắp xếp hai trong số bốn thanh kiếm sức mạnh thành hình chữ L trên sân. “Đưamấy thanh kiếm của cậu đây,” hắn ra lệnh.
Josh ngay lập tức ném cho hắn thanh Durendal, nhưng giữ lại thanh Clarent, lưỡng lự không muốn buông.
Pháp sư đặt thêm thanh kiếm thứ ba lên mặt đất. Giờ chỉ còn một cạnh của hình vuông chưa hoàn thành. Dee giơ tayra.
Josh cảm thấy thanh Clarent đang đập mạnh trong tay cậu.
“Nhanh!” Dee quát và Josh nhận thấy người bất tử đang sợ. “Đấy là Mars, Odin và Hel đấy. Họ vốn là những kẻ thùkhông đội trời chung cơ mà.”
“Có thể họ đã gạt hằn thù cá nhân sang bên và hợp tác để lùng bắt anh.” Virginia nhoẻn miệng cười.
“Ông sẽ an toàn,” Josh nói. “Lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ,, họ đang bị con nhân sư và những con quái khácrượt.”
Cánh cửa đằng sau họ mở ra và Mars xuất hiện. Khi ông nhìn thấy Dee, ông gầm lên và chạy về phía hắn. Ông mang theothanh đao, kéo lê nó xuống sàn, khiến đá lát sàng tóe lửa.
“Thanh kiếm, Josh!”
Cậu trai trẻ ném thanh Clarent cho Dee. Hắn khéo léo bắt lấy và đặt vào chỗ còn trống.
Một cử động làm tung tấm ngọc lục bảo ra khỏi túi Josh và rơi xuống đất.
Sau đó Dee truyền luồng điện vào bốn thanh kiếm khiến chúng lần lượt phát sáng.
“Đi, Sophie,” Tsagaglalal nói.
“Đi ư? Đi đâu ạ?”
“Tấm ngọc hoạt động như một gương cổng tuyến.” Bà vỗ vào hình ảnh trên miếng ngọc. “Đi tới đó. Tới chỗ em traicháu.”
“Sao cháu tới được?”
“Ta đã nói gì với cháu?” Tsagaglalal hỏi.
“Tưởng tượng và đặt niềm tin.”
“Cháu có muốn ở bên em trai không?”
“Có ạ.”
“Hơn mọi điều khác trên thế giới?”
“Vâng ạ.”
“Vậy đi đi.”
Sophie nắm chặt lấy cạnh miếng ngọc và mặt ngọc biết thành một miếng bạc, trở thành một cái gương hoàn hảo......ở Alcatraz, tấm ngọc lục bảo trên mặt đất biến thành bạc, không khí có mùi không lẫn được của va ni.
“Soph à?” Josh quay lại nhìn quanh đúng lúc nhìn thấy chị cậu xuất hiện sau lưng. Cậu nhìn cô chết lặng người.
Một hình chữ nhật xuất hiên trên mặt đất được bao quanh bởi bốn thanh kiếm đang bùng cháy, bên trong là thứ vật chất đen hắc ín đang cuộn đảo.
“Josh!” Dee hét lên rồi nhảy vào trong hố.
Josh ngay lập tức quay lại chỗ Dee.
“Đừng đi!” Sophie van nài.
“Josh,” Virginia Dare gọi. Cô bước một cách uyển chuyển vào trong hố đen tiếp sau Dee và ngay lập tức biến mất.
“Em phải đi,” Josh nói và đi về phía hố đen trên mặt đất. Những ánh lửa trên bốn thanh kiếm đã sắp tàn.
“Không!”
Josh đặt một chân vào hố đen. Sophie nắm tay cố giữ cậu lại. Gương mặt cậu biến thành một cái mặt nạ xấu xí khi cậucố vùng ra. “Em sẽ không quay lại. Em đã thấy họ làm gì chị rồi.”
“Josh, họ lừa em đó. Họ đang lợi dụng em.”
“Em không phải người bị lợi dung,” cậu đáp trả. “Chị mới là người cần mở mắt ra. Nhà Flamel đã lợi dụng chị. Và họsẽ vắt kiệt chị - như họ đã làm với những người khác.” Cậu lắc đầu. “Em sẽ đi. Dee và Virginia cần em. Chị không cần em.”
“Chị cần em,” cô nói. “Chị sẽ đi cùng em.” Và thay vì kéo cậu lại, cô đẩy cậu cùng nhảy vào hố hư không.”
Không ai chuyển động.
Không có gì.
Thứ duy nhất trong màn hư không đó là hơi ấm bàn tay cậu em trai.
Sophie như bị mù dù cô vẫn mở to mắt. Cô không nghe thấy gì. Cô hét lên nhưng cũng không phát ra một tiếng kêu nào.
Và dù với cô chuyến hành trình dài lê thê nhưng có lẽ cũng chỉ trong một giây.
Có một điểm sáng.
Nhỏ xíu.
Nó ở ngay trước mặt họ. Liệu họ sẽ rơi xuống đó hay nó đang đuổi theo họ?
Giờ cô lại nhìn thấy.
Cô thấy gương mặt hoảng sợ của Josh và biết đó chính là khuôn mặt của mình lúc này. Cậu nhìn cô, và trong một thoáng cậu lại là em trai cô, tới khi các đường nét của cậu trở nên cứng rắn. Cậu nhìn sang chỗ khác. Nhưng cậu không buông tay cô.
Ánh sáng nuốt lấy họ
Các giác quan quay lại. Cô thấy đau mắt và chói tai, cô cảm thấy đá cuội dưới chân, thấy mùi xạ của động vật, mùi thơm của cỏ cây trong miệng.
Sophie mở mắt. Trên cỏ là những bông hoa không bao giờ sinh sôi trên trái đất, trông như những sợi thủy tinh nhỏ xíuvà nhựa thông đặc.
Khi cô đảo mắt nhìn quanh, cô phát hiện họ có bạn đồng hành. Cô lay lay người cậu em sinh đôi. “Em nên dậy đi.”
Cậu mở một mắt, rên rỉ và khi cậu nhân ra mình đang ở đâu, cậu giật phắt dậy. “Đây là...”
“...đĩa bay,” cô nói.
“Một vimana,” Dee thốt lên. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có cơ hội nhìn thấy nó trong đời.” Hắn quỳ trên cỏ và ngưỡngvọng nhìn lên bầu trời. Virginia ngồi khoanh chân bên cạnh, cây sáo nắm hờ trên tay.
Chiếc vimana hạ xuống, phát ra những tiếng u u. Một lúc sau nóc thuyền mở ra và hai người xuất hiện. Họ mặc giáp bằng gốm trắng, trang trí những họa tiết và những con chữ tượng hình kiểu Roman. Họ cao và mảnh mai, với làn da nâu tương phản gay gắt với bộ áo giáp. Người phụ nữ cắt tóc ngắn, người đàn ông cạo trọc và đôi mắt họ mang màu xanh lơ sáng.
Dee cúi rạp xuống đất, cố thu nhỏ mình hết mức có thể. “Chủ nhân,” hắn nói. “Hãy tha thứ cho tôi,”
Cặp đôi lờ hắn đi. Họ đang nhìn cặp song sinh.
“Sophie,” người đàn ông nói.
“Josh,” người phụ nữ gọi.
“Mẹ... Bố,” cặp song sinh đồng thanh nói.
Cặp đôi cúi người. “Ở đây chúng ta là Isis và Osiris. Các con của ta, chào mừng các con đến với Danu Talis. Chào mừng các con trở về nhà.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia