The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55
nh chưa từng tới đây,” Nicholas Flamel thừa nhận. Ông dừng lại và nhìn tấm biển báo trên đầu.
CẦU CẢNG 14
“Ôi, Nicholas, Em đã nói là anh nên ra ngoài thường xuyên hơn rồi mà.” Perenelle vòng tay qua tay chồng khi họ đidưới lối vào xám xịt dẫn vào cầu tàu mới. “Nó mới được mở một năm nay. Đây là một trong những địa điểm yêu thích của emtrong thành phố đó.”
“Em không bao giờ nói,” ông nói, giọng thoáng ngạc nhiên.
“Vậy là sau từng ấy năm, chúng ta vẫn có thể khiến nhau ngạc nhiên.
Ông ngoài người sang và hôn nhẹ lên má vợ. “Thậm chí sau từng ấy năm,” ông nói. “Vậy cho anh biết đi – em thường tớiđây nhiều không?”
“Năm hay sao lần một tuần.”
“thế à?”
“Mỗi sáng em rời cửa hiệu, em thường đi xuống Embarcadero, đi dạo quanh đó và cuối cùng thì tới cầu tàu này. Thế anhnghĩ em đi đâu trong cả tiếng đó?”
“Anh cứ nghĩ em sang đường uống cà phê.”
“Trà chứ, Nicholas,” Perenelle nói bằng tiếng Pháp. “Em uống trà. Anh biết là em ghét cà phê mà.”
“Em ghét cà phê à?” Nicholas hỏi. “Từ khi nào thế?”
“Chỉ trong khoảng tám mươi năm nay thôi.”
Nicholas chớp mắt, đôi mắt mờ phản ánh màu xanh nước biển. “Anh biết mà. Anh đã nghĩ thế.”
“Anh đang trêu em.”
“Có thể,” ông thừa nhận. Ông nhìn xuống bến tàu. “Nơi đây đẹp. Và dài nữa.”
“Rộng mười lăm feet và dài sáu trăm bay mươi ba feet tính từ bờ biển,” bà vui vẻ nói.
“Ờ.” Flamel gật đầu hiểu biết. “Trò này sẽ ngăn Lotan từ ngoài bờ biển được đấy.”
“Chỉ cần nó đi được vào đất liền, chúng ta sẽ thất bại,” Perenelle nói. Bà chỉ sang bên trái, nơi Alcatraz đang thấpthoáng nơi góc vịnh. “Dòng hải lưu quanh hòn đảo đó rất nhanh. Mọi thứ đi xuống nước đều bị cuốn trôi ra đó. Em khôngthể tưởng tượng nó sẽ tới một bãi biển nào xa hơn.”
“Nếu thế thì...” Nicholas bắt đầu.
“Nếu thế thì chúng ta cũng phải đương đầu với nó,” Perenelle nói nốt. Rồi bà cười. “Nếu dòng hải lưu đẩy nó qua cầu,rất có khả năng nó sẽ xuất hiện ở bên kia vịnh, có thể là ở Alameda. Nó sẽ xuất hiện ở đó vào tầm chiều giờ này. Lúc đóđường xa đang khá tập nập. Nó có thể gây họa lớn trước khi chúng ta tới được đó.”
“Vậy là chúng ta phải chắc chắn ngăn nó lại ở đây,” ông nói.
“Chính xác. Ờm, anh bảo em đưa anh tới gần biển nhất có thể. Vậy anh có kế hoạch rồi phải không?”
“Anh luôn có kế hoạch mà.”
Họ nghe thấy có tiếng chân phía sau họ. Ho quay lại và thấy Prometheus và Niten đang rảo bước tới. Họ đều mang cầncâu trên vai. Anh chàng nhỏ nhắn người Nhật cười. “Đừng hỏi ông ấy xem thêu cái này tốn bao nhiêu,” anh nói.
“Hết bao nhiêu?” Nicholas hỏi.
“Nhiều lắm,” Prometheus giận dữ nói. “Tôi có thể mua cả một tàu cá, hoặc ít nhất cũng là một bữa cá ngon miệng, chỉđể thuê cái này trong vài tiếng đồng hồ,” ông càu nhàu. “Lại còn cộng thêm khoản đặt cọc nếu chúng tôi không mang mấycái cần câu này về nữa chứ.”
“Kế hoạch thế nào?” Niten hỏi. Cậu lôi ra một cái thùng rỗng. “Chúng ta không thể đi câu thật được. Chúng ta khôngcó mồi.”
“Ồ chúng ta có chứ.” Nicholas mỉm cười. “Cậu chính là mồi.”
Niten và Prometheus đứng cạnh nhau, dựa tay vào lan can quanh khu ngắm cảnh hình bán nguyệt ở cuối cầu tàu số 14.Với cần câu đang buông xuống mặt nước, trông họ giống như những người câu cá khác, to nhỏ nói chuyện với nhau, khôngquan tâm tới thành phố, cây cầu, Đảo Châu Báu hay Embarcadero.
Nicholas và Flamel ngồi sau họ. Nhà Giả Kim đã khám phá ra ghế này có thể quay tròn được nên cứ đẩy người lên trướcvà ra sau. Chiếc ghế kêu cót két. Cuối cùng Prometheus quay lại và lườm người bất tử. “Nếu ông còn làm thế nữa, tôi sẽcho ông làm mồi cho Lotan đó.”
“Tôi sẽ giúp ông,” Niten đế thêm.
Perenelle đột ngột đứng dậy. “Có cái gì đó đang tới,” bà nhỏ giọng nói.
“Anh có thấy gì đâu...” Nhà giả kim nói và rồi ông thấy nó. Một cuộn sóng, một xoáy nước đen trong vịnh. Ông quaylại nói với Elder và Kiếm sĩ. “Hai người biết phải làm gì rồi đó.”
Họ gật đầu và quay lại chỗ cần câu.
“Perenelle,” Nicholas gọi.
Nữ Phù thủy gật đầu. Bà dựa người vào lang can và liếc nhìn những người đi qua lại trên cầu tàu. Một số rõ ràng làkhách du lịch – họ giơ máy ảnh chụp lia lịa – trong khi những bà mẹ đang đẩy xe đẩy là người vùng này. Có vài người câucá tầm trung tuổi đang nhìn chăm chú vào lan can và ba chàng trai trẻ đang tập tung hứng bằng mấy trái cam và táo.
Perenelle tập trung và tóc bà nhiễm điện kêu lách tách.
Ngay lập tức hai người câu cá nhấc cần câu và thúng cá bỏ đi, không nói một lời nào. Những khách du lịch đột ngộthết hứng thú với quang cảnh thành phố và của vịnh, đứa trẻ trung xe đẩy bắt đầu gào khóc khiến mẹ nó phải đưa nó về.Chỉ còn ba cô gái tung hứng là còn đứng đó.
“Họ đang tập trung tung hứng,” Nicholas lầm bầm. “Thế nên em không thể tác động lên họ.”
“Tất nhiên.” Perenelle cười. “Giờ già rồi em cũng phải chậm chạp đi chứ.”
Một con hải âu lượn qua chộp lây quả táo của một cô và thả xuống biển. Con thứ hai nẫng mất trái cam. Sau đó độtnhiên bốn con chim lớn bay vòng vòng trên đầu họ, ị xuống đầu họ. Mấy cậu thanh niên ném nốt quả còn lại xuống biển vàbỏ chạy khỏi cầu cảng.
“LÀm tốt lắm,” Nicholas nói. “Giờ em hãy đảm bảo không có ai tới gần nha.”
Perenelle gật đầu.
Nhà Giả kim nhìn Elder và người bất tử. “Prometheus, Niten, tới lúc rồi.”
Không khí đột ngột nức mùi trà xanh, và mùi hồi. Một màu đỏ nhàn nhạt bao quanh tay Prometheus và chạy xuống cần câucá. Nó nổ lách tách, kêu xèo xèo rồi đi theo đường dây xuống nước.
Luồng điện màu xanh lam sẫm trườn trên cánh tay anh như một hình xăm. Nó chạy theo chiều dài sợi dây cước, làm biếnmàu dây và chìm xuống như biếm màu nước trong vịnh thành màu xanh nhạt.
Một hình dạng trong nước bất ngờ đổi hướng.
“Lotan sẽ hút lấy nguồn điện của hai người,” Nicholas nói. “Nó đánh hơi luồng điện trong nước giống cách cá mập đánhhơi thấy máu. Chúng ta phải kéo nó lại gần hết mức có thể, nhưng hai người phải cẩn thận. Chúng tôi không muốn nó xơitái mất hai người.”
“Nó đến rồi,” Niten nói. Lòng trắng mắt, răng và lưỡi anh chuyển màu xanh.
“Sẵn sàng,” Prometheus nói.
Nicholas Flamel chạm vào con bọ hung xanh đang đeo quanh cổ và cảm thấy nó nóng lên trong bàn tay ông. Phép thuậtnày rất đơn giản, ông đã làm nhiều lần trong đời nhưng chưa bao giờ trong một hoàn cảnh như thế này.
Cái đầu đỏ ngoi lên khỏi mặt nước...rồi cái đầu thứ hai...thứ ba...rồi thứ tư, đen và to gấp đôi những cái đầu khác.Đột nhiên cả bảy cái đầu đều nhắm tới chỗ họ.
“Hy vọng là không có ai quay phim,” Niten lẩm bẩm.
“Có quay cũng chẳng ai tin đâu.” Prometheus nhe răng cười. “Quái vật bảy đầu không tồn tại. Nếu có ai nhìn thấy,người ta sẽ nói nó là sản phẩm của Photoshop.”
“Tôi có thể cảm thấy nó,” Niten nói. “Nó đang hút lấy luồng điện của tôi.”
“Tôi cũng thế,” Prometheus hưởng ứng.
“Để nó tới gần chút đi,” Nicholas nói nhỏ. Ông đặt tay lên vai họ khiến luồng điện của họ hòa lẫn luồng điện xanh lơcủa ông.
“Nhà giả kim.” Giọng của Niten nghe căng thẳng.
“Vài feet nữa thôi. Càng gần càng tốt.”
“Nicholas,” Perenelle cảnh báo.
Những sọc đỏ và xanh lam trên mắt nước đang trôi về phía con quái vật như nam châm hút sắt. Họ quan sát cơ thể tolớn của Lotan dâng cao khỏi mặt nước.
“Nó định nhảy đó!” Prometheus hét. Niten nghiến răng không nói gì.
Lotan hút một hơi cuối và rồi đột ngột phóng lên khỏi mặt nước, nâng mình trên đuôi nó, bảy cái mồm mở lớn, hàngtrăm cái răng sắc nhọn nhe ra chuẩn bị...
Mùi bạc hà lan tỏa trong không khí dày đặc.
Có một tiếng nổ nhỏ...theo sau là một vụ nổ của màu xanh lơ, đỏ và xanh lam với ba người đàn ông trong đó...
Nicholas giơ tay ra đón lấy quả trứng vân xanh trong lòng bàn tay.
Prometheus và Niten loạng choạng lùi lại dựa vào lan can. Họ thở nặng nhọc và trên mặt họ hằn lên những nếp nhănmới. Trên lông mày của Niten điểm sợi trắng. Nicholas Flamel giữ quả trứng bằng ngón cái và ngón trỏ. “Đã tóm đượcLotan.” Ông nói.
Prometheus thở hổn hển. “Ấn tượng đấy. Ông làm thế nào đấy?”
“Khi luồng điện của hai người thu hút nó vào cầu cảng, tôi cho nó nếm chút xíu luồng điện của tôi. Một khi nó đã ởtrong cơ thể con quái vật, tôi sử dụng phép Chuyển hóa, biến một nguyên tố này thành nguyên tố khác. Đó là một trongnhững điều cơ bản của thuật giả kim.” Ông cười. “Tôi chuyển Lotan về dạng nguyên thủy.”
“Một quả trứng.” Prometheus ngạc nhiên.
“Nơi chúng ta bắt đầu...” Flamel nói. Ông tung quả trứng vân xanh lên trời...một con hải âu bắt lấy và nuốt trọn.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia