However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 117
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
hiếc vimana Rukma bay trên vùng đất đẹp lạ thường. Cánh rừng rộng mênh mông trải dài ngút tầm mắt. Những con sống uốn lượn đổ nước vào những hồ nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Họ bay qua một đàn voi ma mút lớn và quan sát những con hổ răng kiếm ẩn mình trong bụi cỏ cao. Những con gấu đen và gấu nâu lớn đứng trên hai chân sau khi chiếc vimana bay qua đầu chúng. Những con thằn lằn bay dáo dác khi đĩa bay xuất hiện.
“Đúng là vùng đất ma thuật,” William Shakespeare nói với Palamedes. “Tôi nghĩ tôi cần viết lại Giấc mộng đêm hè thôi.”
Hiệp sĩ Sacaren gật đầu rồi đưa ông bạn tới một cửa sổ khác. “Còn không có cả gợn mây đen cơ,” ông lẩm bẩm và chỉ lên bầu trời bên trên họ.
“Chúng ta có bạn rồi,” Scathach thông báo và tránh xa khỏi cửa sổ. “Rất rất nhiều bạn đồng hành.”
“Tôi biết,” Prometheus nói. Vị chiến binh tóc đỏ to lớn chỉ vào một màn hình xanh ngay trước mặt ông. Trên đó đầy những chấm đỏ.
Palamedes nhìn xung quanh phi thuyền. “Đây là chiến thuyền. Trên này có vũ khí không?”
Vị elder to lớn cười, hàm răng trắng tương phản với bộ râu đỏ. “Có nhiều lắm.”
“Tôi sợ chúng ta sắp nghe thấy từ ‘nhưng’ rồi đấy” William Shakespeare lẩm bẩm.
“Nhưng chúng không hoạt động,” Prometheus nói tiếp. “Chiếc phi thuyền này cũ rồi. Không ai – kể cả Abraham – biết cách sửa nó. Ít khi chúng bay lắm và thường có một hai chiếc rơi mỗi ngày.” Ông trỏ tay vào đống quần áo đặt trên chiếc ghế bên cạnh ông. “Mọi người có thể tự trang bị cho bản thân. Tôi đã lấy lại vũ khí cho các bạn từ tay anpu rồi.”
“Ôi giờ thì cháu vui rồi,” Scathach nói, nhét thanh gươm vào vỏ bao sau vai.
Saint-Germain và Joan ngồi cạnh nhau, đầu dựa vào nhau, nhìn lên nóc vimana. “Chúng tới nhanh quá. Chúng ta không thể đếm nổi có bao nhiêu chiếc nữa.”
“Lợi thế duy nhất chúng ta có là chỉ số ít trong đó có trang bị vũ khí,” Prometheus nói với họ.
Palamedes nhìn qua Scathahc. “Khi ông nói ‘ít...”’ cô bắt đầu.
“Một vài cái có trang bị vũ khí đó,” Prometheus tuyên bố.
“Chúng đang tới!” Saint-Germain hét lên. “Hai chiếc phóng hỏa tiễn rồi.”
“Ngồi xuống và đeo dây an toàn vào,” Prometheus ra lệnh. Cả nhóm lục tục ngồi sau ông. Ông nói thêm, “Chúng ta không thể cắt đuôi chúng được, và chắc chắn những chiếc nhỏ hơn sẽ dễ lượn lách hơn.”
“Đó là tin tốt đấy à?” Scathach hỏi.
“Tôi là phi công tốt nhất của Danu Talis,” Elder nói.
Scathach mỉm cười. “Nếu ai nói thế cháu sẽ nghĩ họ nói xạo. Nhung cháu tin Ông cậu.”
Prometheus liếc nhìn Nữ Chiến Binh. “Tôi đã bảo cô bao nhiêu lần rồi – tôi không phải ông cậu cô.”
“Chỉ là chưa phải thôi,” cô thì thầm nói.
“Mọi người sẵn sàng chưa?” Prometheus hỏi. Ông không đợi câu trả lời mà phóng thẳng thiếc vimana tam giác lên bầu trời, rồi lượn ngược lại khiến bầu trời và mặt đất đảo lộn hết cả. Sau đó ông lượn lại và mặt đất và bầu trời về đúng vị trí.
“Tôi sắp nôn rồ,” Scatty thì thầm.
“Thế thì không may chút nào,” Shakespeare nói. “Đặc biệt khi tôi đang ngồi ngay sau cô.”
Joan nhoài người cầm lấy tay cô bạn. “Chị cần tập trung vào một điều gì khác,” cô nói bằng tiếng Pháp.
“Như cái gì?” Scacthach đặt tay lên mồm và nuốt cơn buồn nôn xuống.
Joan chỉ.
Scatty nhìn lên trên và đột nhiên cơn buồn nôn biến mất. Họ đang nhìn thấy ít nhất một trăm vimana. Hầu hết nhỏ hơn những chiếc họ nhìn thấy lúc trước, nhưng cũng có những chiếc dạng hình thoi lớn hơn và Scatty còn thấy hai chiếc vimana Rukma.
Còn Prometheus đang lao thẳng tới chỗ chúng.
William Shakespeare nhúc nhích không thoải mái. “Giờ, tôi chưa từng là một chiến binh và tôi biết không nhiều là chiến thuật, nhưng chúng ta không bay theo hướng khác được à?” Họ đã tới gần tới mức có thể nhìn thấy những anpu trong chiếc phi thuyền gần nhất.
“Chúng ta sẽ làm thế,” Prometheus nói. “Nhưng tới khi hỏa tiễn nổ đã.”
“Hỏa tiễn nào?” Shakespeare hỏi.
“Hai cái sau lưng chúng ta ấy.” Prometheus kéo cần điều khiển lên và một lần nữa chiếc vimana bay thẳng lên trời và quay theo chiều khác. Trời đất đảo điên. Scathach rên rẩm.
Và hai quả hỏa tiễn bám đuôi họ bay thẳng vào hai chiếc vimana gần nhất. Chúng nổ tung thành những cầu lửa. Lửa lan sang ba chiếc phi thuyền khác trong khi hai chiếc nữa đâm vào nhau.
“Hạ bảy chiếc,” Palamedes tuyên bố, ông ngay tức khắc lại trở thành chiến binh, báo cáo tình hình quân địch cho vị chỉ huy.
“Còn chín mươi ba chiếc,” Saint-Germain nói nối và nháy mắt với vợ. Joan nắm lấy tay anh. Cô lật tay anh lên và chạm vào hình xăm những con bướm nhỏ hơn cổ tay anh. Cô nhướn mắt hỏi.
“Tôi có một kế hoạch,” Saint Germain nói với Prometheus. “Tôi là một Hỏa Sư. Sao chúng ta không mở cửa và tôi đánh ít lửa nhỉ?”
Promethus cười vang. “Thử đi,” ông nói. “Thử gọi luồng điện của anh lên đi.”
Saint-Germain bẻ ngón tay. Anh định đốt sáng ngón trỉ. Nhưng không có gì. Anh xoa những con bướm trên cổ tay và thử lại. Một cột khói đen bốc lên từ đầu ngón tay.
“Không dùng luồng điện trong khi tàu bay đâu,” Prometheus nói. “Đúng ra, Abraham tin rằng chúng bay được là nhờ vào luồng điện của phi công.”
“Vậy là chúng ta không dùng luồng điện được,” Saint-Germain nói. “chúng ta không có vũ khí và không thể cắt đuôi chúng. Thế chúng ta có thể làm gì?”
“Chúng ta có thể bay giỏi hơn chúng.”
Chiếc Rukma hạ độ cao. Palamedes và Saint-Germain hò reo còn Shakespeare và Scathach hét rú lên. Chỉ duy Joan vẫn giữ được bình tĩnh và im lặng.
Mười chiếc vimana tách đội và lao xuống theo.
Prometheus giảm tốc độ chiếc Rukma, hạ nó xuống ngay sát lớp hoa cỏ bên dưới. Một chiếc viman tới gần và họ có thể nhìn thấy anpu bên trong đang chuẩn bị bắn. Ông lái phi thuyền vào một bụi cây. Ông cố tình điều khiển phi thuyền phóng về một cây cây non nhưng nghiêng mũi tàu vào phút cuối để không làm gẫy cây và nghiêng phi thuyền lại đâm thẳng vào chiếc vimana theo đuôi. Tay phi công giật mình mất lái. Chiếc đĩa bay lắc lư và cày xuống mặt đất.
“Thêm chiếc nữa,” Palamedes nói.
“Cú lừa ngoạn mục đó,” Saint-Germain hưởng ứng, “nhưng tôi không chắc ông làm lại được.”
Chín chiếc còn lại đang tới rất nhanh.
“Nắp phi thuyền mở rồi,” Saint-Germain báo cáo. “Chúng sử dụng súng trường hay sao ấy.”
“Tonbogiri,” Prometheus nói, lượn chiếc đĩa bay sang trái rồi sang phái tránh hai làn đạn. “Còn được gọi là máy chém.” Tiếng kim loại va chạm vào vỏ Rukma, sau đó là một tiếng nổ làm rách một lỗ trên thân tàu. Một quả bóng méo mó lăn tới gần Scathach. “Đừng chạm vào,” Prometheus cảnh báo khi Nữ chiến binh cúi xuống. “Quả bóng đó là lưỡi dao đó. Khi cô cầm nó, nó sẽ xả thịt cô ra làm đôi trước khi cô kịp cảm thấy đấy.”
Vị Elder lái phi thuyền xuống hồ và cố tình cho nó chìm xuống. Làn nước lạnh băng ào vào nóc chiếc vinama gần nhất. Choáng váng, tên phi công thả tay khỏi cần điều khiển. Chiếc phi thuyền lắc lư đâm vào chiếc đằng sau khiến đúng lúc tay anpu bắn tỉa nổ súng. Quả bóng tonbogiri chém đứt đôi chiếc vimana và nó chìm mắt tăm xuống hồ.
“Chỉ còn hai mươi hai chiếc nữa,” Hiệp sĩ Sacaren nói.
Prometheus lượn một vòng hoàn hảo trên mặt hồ, làm nước bắn tung tóe. Một chiếc vimana bay song song với họ và con anpu điều chỉnh hướng bắn tonbogiri. Prometheus ngắt máy và chiếc Rukma chìm như một tảng đá. Nó rơi tòm xuống nước khiến nước và bọt bong bóng nổi lên. Ngay lập tức nước tràn vào qua lỗ hổng để lại do viên đạn tonbogiri. Vị Elder rít lên vì tức giận. “Tôi chưa bao giờ làm thế này. Tôi thường bay trên trời chứ,” ông lầm rầm.
Tiếng kim loại đập vào nóc phi thuyền khiến họ nhìn lên. Họ có thế thấy bóng chiếc vimana hình tròn trên đầu. Rồi thêm hai chiếc nữa. Bóng tonbogiri rơi xuống mặt hồ làm tung bọt trắng xóa. Chúng từ từ chìm xuống, một số rơi xuống nóc vimana, một số rơi xuống đáy hồ.
Đột nhiên có một tiếng bốp và miếng lát sàn bay lên. Nước lạnh tràn vào quanh chân Joan. “Thuyền rò rồi!”
“Đi lên!” Hiệp sĩ Sacaren hét lớn. “Chúng ta cần bay lên trước khi chúng ta nặng quá.”
“Một phút nữa,” Prometheus nói. Ông hất hàm về phía màn hình bên dưới. Hai đốm đỏ đang tiến nhanh tới.
“Sau chúng lại tới từ đằng sau chúng ta được?” Saint-Germain hỏi.
“Bên dưới chúng ta,” Prometheus sửa lại. “Và không phải chúng tiến tới mà là chúng ta đã đánh thức thứ gì đó trong lòng đất.”
“Ông cố tình,” Scathach trách cứ vị Elder. “thế nên ông mới cho tàu chìm.”
“Dù nó là gì, nó đang tới nhanh... rất nhanh...” Palamedes chỉ vào màn hình. “Nhiều chiếc nữa đang tiến tới.”
“Tôi có thể thấy có gì đó bên ngoài – chúng đang di chuyển trong nước,” Saint-Germain vội vã nói. “Cái gì đó...” Anh dừng lại, trong chốc lát á khẩu. “Lớn... có răng... rất nhiều răng...”
Prometheus gạt cần điều khiển và chiếc Rukma vọt lên. Nó phóng lên khỏi mặt nước với hai sinh vật giống cá mập theo sát sau. Con đầu tiên đâm vào hai chiếc vimana đang lượn vòng, trong khi con còn lại gặm chiếc thứ ba, cắn đôi nó ra và kéo nó xuống lòng hồ.
Thêm ba con quái vật nữa nhảy lên khỏi mặt hồ, nhe hàm răng sắc nhọn. “Cá mập,” Scathach nói.
“Con megalodon,” Prometheus nói và cho chiếc Rukma lên cao hơn nữa và hơn nữa, một dòng nước đổ ra từ lỗ thủng trên thân tàu.
“Chúng dài ít nhất phải ba mươi feet!” Scathach nói.
“Tôi biết,” Elder đáp. “Chúng chỉ là con con thôi.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia