Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
irginia Dare ngồi trên bậc thang lớn trong sân chơi của nhà tù Alcatraz và nhìn ra thành phố qua hàng rào dây thép gai. Josh ngồi cạnh cô/
“Tôi không hiểu Lotan tới đâu rồi,” cậu nói.
Virginia lăc đầu. “Khó nói lắm, nhưng tin tôi đi, khi nào nó đến nơi chúng ta sẽ biết. Tôi tưởng tượng rằng chúng ta sẽ nghe những tiếng hét từ chỗ này.”
“Cô nghĩ nó sẽ tới chỗ nào của bờ biển?”
“Tôi không biết. Nó to lớn nhưng tôi không nghĩ nó nặng nề. Dòng chảy khá nhanh ở đây. Đó là lý do biến nơi này thành nhà tù. Kể cả có ai đó thoát ra được khỏi xà kim cũng không thể sống sót dưới biển.” Cô chỉ ra cây cậu Cổng Vàng. “Tôi tưởng tường Lotan sẽ lướt qua cây cầu trước khi tiến tới bờ biển.”
“Nó sẽ phá hủy nhiều trước khi các Elder tới chứ?” Josh hỏi.
Dare nhún vai khiến tóc cô rơi xuống lưng. “Còn xem họ chờ bao lâu rồi mới can thiệp nữa.” Rồi cô nhíu mày. “Ngày xưa, loài người sẽ triệu hồi các Elder bằng cách bằng cách cầu xin họ, nhưn giờ không ai còn tin vào các Elder nữa nên không ai sẽ triệu tập họ. Và tất nhiên sẽ có một chút hỗn loạn. Lotan sẽ ăn tất cả những món gì bày ra trên đường đi của nó, nhưng tôi cũng không chắc nó còn lớn được tới cỡ nào. Nó cũng sẽ uống luồng điện của bất cứ Elder, Thế hệ kế tiếp hoặc bất kỳ người bất tử nào tới gần. Cậu thấy điều xảy ra với Billy rồi đó.”
Josh rùng mình khi nhớ lại và gật đầu.
“Nếu cậu không can thiệp, cậu ta sẽ thành cái xác khô. Hơn nữa,” cô nói tiếp. “đời sống của Lotan ngắn lắm. Nó chỉ có hai ba tiếng để sống sau khi được thả ra – bốn tiếng nếu được ăn uống đầy đủ - sau đó nó sẽ thu về vỏ trứng của nó.”
Một mùi xú uế bay qua sân chơi, át đi mùi không khí biển.
Virginia vươn tay ra nắm lấy tay Josh khi sinh vật ra ngoài sân tập, móng vuốt của nó cào ken két trên mặt đá. Đó là một con nhân sư. Nó là một con sư tử to lớn với cánh đại bàng và đầu một phụ nữ xinh đẹp. Con nhân sư nhìn Virginia và Josh, cái lưỡi đen thò ra thụt vào nếm không khí.
Josh cúi xuống nhặt thanh kiếm đá đặt trên bậc cầu thang và Virginia chầm chậm và cẩn trọng đặt cây sáo lên môi.
Con nhân sư quay đi không nói một lời.
“Bây giờ,” Virginia nói tiếp như thể không có chuyện gì xảy ra. “Cậu muốn học Khí thuật chứ?”
“Có.”
“Tôi cần phải nói với cậu,” cô nói. “rằng tôi chưa từng dạy ai. Nhưng tôi đã xem người khác dạy.”
“Thế nào?”
“Hầu như đều thành công.”
Josh ngay lập tức nhìn cô.
“Tôi đã nhìn thấy một người bất tử - hình như là Saint-Germain – cố dạy một người bất tử khác Hỏa Pháp.” Cô dừng lại và lắc đầu.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Ờ thì cứ coi là rủi ro đi.”
“Saint-Germain dạy Sophie hỏa thuật,” Josh nói. “Nhưng chị ấy có bốc cháy đâu?”
“Ừ thì không.”
“Vậy thì giờ ông ấy đã giỏi hơn rồi. Vậy ai dạy cậu?”
“Prometheus.”
“Ấn tượng đây,” Virginia nói. Cô xắn tay áo lên với lấy cây sáo. “Giờ, tôi đã biết cần có những từ ngữ cần thiết được dùng để dạy học sinh các Pháp Thuật Cơ bản, về tính tương sinh tương khắc của các phép thuật – nhưng tôi sợ tôi không biết những từ đó, và tôi cũng không tin chúng. Điều cậu cần phải nhớ là vấn đề không phải ai dạy cậu, ma thuật mạnh thế nào tùy vào ý nguyện người sử dụng và sức mạnh luồng điện. Những cảm xúc – yêu, hận, sợ hãi – tăng năng lực pháp thuật. Nhưng hãy cẩn thân. Những nguồn cảm xúc đó sẽ tiêu thụ luồng điện của cậu. Một khu luồng điện của cậu cạn thì vui đấy!” đột nhiên cô vỗ tay khiến lũ hải âu bay vụt lên.. “Giờ nhìn lên bầu trời đi,” cô yêu cầu.
Josh ngửa người ra sau, đặt khuỷu tay vào bậc thang đằng sau và nhìn lên bầu trời chiều.
“Cậu thấy gì?”
“Mây. Chim. Vệt khói máy bay.”
“Nhìn mây đi, đám nào cũng được...” cô nói, ngôn ngữ rung lên qua cây sáo trở thành một tiếng huýt sáo nho nhỏ.
Josh tập trung vào một đám mây. Cậu nghĩ nó giống một khuôn mặt...hoặc một con chó...cũng có thể là mặt chó...
“Phép thuật cần có sự tưởng tượng,” Virginia nói, từ ngữ trầm bổng theo nốt nhạc. Không khí nồng nàn mùi cây xô thơm. “Cậu gặp Albert Einstein chưa...Không, tất nhiên cậu không gặp rồi. Cậu còn quá trẻ. Ông ấy là một người đàn ông ấn tượng, và chúng tôi đã là bạn tốt của nhau. Ông ấy biết tôi là ai; ông ấy từng nói với tôi rằng những câu truyện tôi kể về sự bất tử của tôi và những Vương Quốc Bóng tối đã cho ông ấy cảm hứng về thời gian và thuyết tương đối.”
“Ông ấy luôn là một trong những anh hùng trong lòng tôi,” Josh nói.
“Thế cậu sẽ biết rằng ông ấy nói tưởng tượng quan trọng hơn tri thức. Kiến thức chỉ giới hạn ở những cái chúng ta hiểu biết, trong khi sức tưởng tượng che bọc toàn bộ thế giới, tạo ra những gì con người hiểu biết.” Cô cười và tiếng sáo của cô thật hay. “Tôi nói sẽ nhờ ai đó biến ông ấy thành người bất tử nhưng ông ấy không thích.” Tiếng nhạc của Virginia trở nên hoang dại và trầm trọng, như thể cơn bão vượt qua đại dương. “Hãy nhìn những đám mây và nói cho tôi cậu thấy gì.”
Đám mây thay đổi hình dạng. “một chiếc thuyền,” Josh hỏi.
Tiếng nhạc vỡ ra và bổng lên.
“Với những cơn sóng vỗ vào mạn thuyền...”
Và tiếng nhạc dừng lại.
“Biến mất rồi.” Josh chớp mặt ngạc nhiên. Cậu quan sát đám mây vặn xoắn, khuấy đảo trên trời và biến mất.
“Nhưng tôi không khiến nó biến mất,” Virginia nói. “Chính cậu làm. Âm nhạc gieo những hình ảnh vào đầu óc cậu và cậu nhìn thấy con thuyền trong cơn bão, trí tưởng tượng của cậu tạo ra mọi thứ kahcs. Khi tiếng nhạc biến mất, cậu tưởng tượng con thuyền chìm.” Cô chỉ vào cây sao. “Thấy đám mây kia không?”
Josh gật.
“Quan sát nó nhé,” Virginia nói. Cô đặt cây sáo lên môi thổi một khúc hát ru dài nhẹ nhàng và chầm chậm.
“Chẳng có gì cả.”
“Chưa thôi,” người bất tử nói. “Nhưng đó không phải lỗi của tôi mà là của cậu.” Tiếng sáo vọng đi vọng lại trong óc cậu, những nốt nhạc va đập với những ký ức, giúp cậu nhớ lại những bài ca cậu đã nghe trong quá khứ, những mẩu đối thoại trên TV cậu đã xem. Âm thanh bao quanh cậu như một tấm chăn và cậu cảm thấy mí mắt nằng nặng vì buồn ngủ. “Lại nhìn mây đi.”
“Buồn ngủ lắm,” Josh lẩm bẩm.
“Nhìn đi,” Virginia yêu cầu.
Đám mây vặn xoắn lại thành những hình ảnh cậu nhìn thấy trong đầu, khuôn mặt những diễn viên điện ảnh và những ca sĩ, những nhân vật trong những game cậu từng chơi.
“Cậu tạo ra chúng,”Virginia thở hắt. “Giờ thì tập trung vào. Hãy nghĩ tới thứ gì đó cậu ghét...”
Đám mây đột nhiên lớn hơn, đen hơn thành hình con mãng xà dài đang uốn éo.
“Lại,” Virginia chỉ dẫn. “Cái gì đó cậu yêu quý.” Tiếng nhạc vút lên.
Josh cố nghĩ ra hình ảnh khuôn mặt chị gái trong đám mây nhưng vì cậu không nhớ rõ nên nó chỉ giống một hình tròn. Cậu tập trung lại và hình tròn chuyển thành quả cam, rồi thành một quả bóng vàng sau đó nó trải phẳng ra trở thành một trang sách với những chữ hình que đang nhảy múa...
“Rất tốt,” Virginia nói. “Giờ nhìn ra sân đi.”
Josh ngồi thẳng lên và nhìn ra bức tường phía bên kia sân chơi.
“Sân đầy đất,” Virginia nói. Cô hít một hơi sâu và một cơn gió thổi qua khoảng không gian trống, cuốn lớp bụi bay vào không khí. “Tưởng tượng ra cái gì đó,” cô đề nghị.
“Giống như?”
“Một con rắn,” cô gợi ý.
“Tôi ghét rắn.”
“vậy là cậu có thể tưởng tượng ra nói rõ ràng. Chúng ta dễ tưởng tượng ra cái chúng ta sợ hơn; chính điều đó khiến chúng ta sợ bóng tối.”
Josh nhìn đám bụi đang quay tròn trong không khí và đột nhiên nó biến đổi trở thành một con rắn vằn đỏ đen. Josh đã thấy nó trong Vườn Thú San Francisco. Con rắn ngay lập tức tan ra và biến thành lô gô hình cây cối và động vật của vườn thú.
“Cậu cần phải tập trung,” Virginia rắn rỏi nói. “Cậu đã tạo ra con rắn, rồi cậu nhớ ra cậu thấy nó ở đâu; thế nên những hình ảnh biến đổi.”
Josh gật đầu. Tập trung. Cậu cần phải tập trung. Ngay lập tức lô gô đó chuyển lại về hình dạng con rắn. Cậu nhìn thấy nó cuộn tròng lại thành một vòng tròn hoàn hảo.
“Ấn tượng đó,” Virginia nói. “Nhưng giờ tôi sẽ nói cho cậu nghe bí mật lớn nhất của Khí thuật. Tôi cược Bà phù thủy Endor không dạy chị cậu”. Cô mỉm cười. “Và đừng nói với tiến sĩ là cậu biết đó.”
“Vì sao không?” cậu hỏi.
Virginia đặt tay Josh lên ngực cậu. Những trang giấy nhàu nhĩ bên dưới lớp áo cậu. “Chúng ta đều có những bí mật mà Josh.”
Josh giật mình đặt tay lên áo phông. Bên dưới lớp áo, trong bao da đeo trên cổ cậu là hai trang cuối cùng của cuốn Codex. Cậu bắt đầu hoảng loạn, phân vân không hiểu Dee có biết không rồi đột nhiên cậu đoán rằng Dare chưa nói cho hắn ta nghe. “Cô biết bao lâu rồi?” cậu hỏi.
“Một lúc rồi.”
“Và cô không nói với Dee?”
“Tôi tin cậu có lý do để không nói cho anh ấy. Và tôi cũng chắc chắn rằng cậu sẽ nói khi cần thiết.”
Josh lại gật đầu. Cậu vẫn không chắc vì sao cậu không nói cho Dee biết cậu có hai trang cuối. Cậu chỉ biết cậu chưa sẵn sàng. Và giờ cậu phân vân không hiểu sao Virginia cũng không nói cho Dee.
“Nhắm mắt lại đi,” Dare ra lệnh.
Josh nhắm tịt mắt lại. Tiếng nhạc thay đổi, trở nên nhẹ nhàng như tiếng gió thổi qua cây cối vào một ngày mùa hè.
“Cậu biết không khí có sức mạnh thế nào,” Dare nói tiếp. “Có thể thổi bay những tòa nhà. Cậu đã thấy những trận bão phá hủy thành phố và những cơn sóng thần xé tan những thị trấn. Đó chính là sức mạnh của gió. Cậu đã thấy những những người biểu diễn trong không khí từ trên trời rơi xuống và cưỡi trên những luồng nhiệt như những người lướt sóng. Cậu có thể sử dụng khí nén để làm sạch bàn phím máy tính.”
Với đôi mắt đang nhắm chặt, Josh gật đầu.
“Chúng ta đang nói là sức ép của không khí.” Giọng người phụ nữ đột ngột trở nên xa xăm như thể cô bước ra xa. “Và nếu cậu có thể định hình và kiểm soát áp lực...thì cậu có thể kiểm soát mọi thứ. Mở mắt ra.”
Josh nhìn Virginia nhưng cô đã biến mất. Và rồi cậu đứng lên và nhìn lên bầu trời, mồm há ra vì choáng váng. Virginia Dare đang trồi lờ lờ cách mặt đất khoảng mười feet. Mái tóc dài của cô bay phía sau như thể có quạt thổi và cánh tay cô mở rộng. “Áp lực không khí đó Josh. Tôi đã định hình một túi khí bên dưới tôi.”
“Tôi cũng có thể làm thế chứ? Tôi có thể bay chứ?”
“Cậu cần tập luyện. Nhiều đó,” cô nói và từ từ đáp xuống sân. “Đầu tiên là nổi lên đã rồi hẵng hay. Nhưng tất nhiên là cậu có thể làm được. Giờ, đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho cậu: cậu cần một cò súng.”
“Tôi biết nó là gì – Flamel và Sophie có hình xăm trên cổ tay.” Cậu giơ bàn tay trái và mở lòng bàn tay ra. Bên trong lòng bàn tay cậu là hình đá mặt trời của người Aztec. “Prometheus cho tôi cái này.”
“Chúng ta không cần đặt ở một nơi thông thường như thế.” Cô vỗ cây sáo vào cằm cậu. “Cậu xem phim Close Encounters to the Third Kind chưa?”
“Rồi – Giáng sinh nào chẳng chiếu phim đó. Bố tôi có đĩa DVD phim đó.”
“Tôi cũng đoán là cậu. Cậu nhớ giai điệu cuối phim chứ?”
“Để liên lạc với các đĩa bay hả?” Cậu mím môi huýt sao năm cung nhạc khác nhau.
“Chính xác,” Virginia nói, dùng sáo thổi lại điệu đó. Josh rùng mình khi một cơn gió mang mùi xô thơm tràn vào cơ thể cậu. “Đây là cò súng của cậu. Giờ khi nào cậu cần dùng Khí Thuật, chỉ cần huýt sáo thôi!”
Josh nhìn sân chơi vào huýt năm nốt nhạc. Một lon sô đa xuất hiện và rơi xuống bức tường đá. “Quá là...tuyệt!”
“Và hãy nhớ, nổi lên rồi mới bay.”
Josh nhe răng cười. Cậu đang cố tạo một túi khí dưới chân ngay lúc này.
“Đây là một lời khuyên cho cậu – thử ngồi nổi trước đã. Nếu cậu ngồi trên một tấm thảm cậu có thể tạo ra đệm khí bên dưới, giống như một chiếc tàu chạy đệm khí vậy.” Cô mỉm cười. “Cậu nghĩ câu chuyện thảm bay đến từ đâu?”
Đột nhiên từ trong nhà tù vọng ra tiếng cười the thé kinh hồn khiếp đảm.
“Dee,” Virginia nói. Nụ cười của cô biến mất và trước khi Josh kịp phản ứng cô đã chạy lên các bậc thang rồi.
Josh nắm lấy thanh Clarent và đuổi theo cô. Thanh kiếm phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia