For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 117
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
hiếc vimana hình tam giác che hết miệng núi lửa. Nó đụng vào hai phi thuyền nhỏ khác khi hạ cánh. Một chiếc nổ tung, chiếc khác lảo đảo đâm vào vách đá và nổ tung, những mảnh kim loại bị nung đỏ bay ra mọi hướng.
Tất cả những tù nhân đều lùi lại trong động để bảo đảm an toàn. Chỉ duy Scathach là vẫn ngồi ở miệng hang, quan sát chiếc vimana Rukma đang tiến tới. Cô quay đầu về một phía quấn ts những mảnh kim loại cháy dài bằng chiều dài cánh tay cô đâm vào vách đá trên đầu. Một vimana khác bị chiếc chiến thuyền thổi bay đi khiến nỏ lảo đảo bay gần vào vách núi đâm vào một tảng đá thòi ra, xé toang một bên phi thuyền. Khi nó lượn qua xà lim, Scathach thấy thoáng qua hai anpu đang tuyệt vọng sửa chữa tàu. Khi nó rơi xuống dòng nham thạch làm cho một dòng mắc ma bắn lên cao, rồi từ từ chìm xuống.
Chiếc Vimana Rukma rộng lớn từ từ hạ xuống, mũi tàu và đuôi tàu suýt chạm vào vách đá. Bóng tối gật đầu đồng ý: phi công trưởng lái cừ. Chiếc phi thuyền hạ xuống thấp hơn rồi thấp hơn, qua xà lim của Shakespear và Palamedes.
Những chiếc vimana nhỏ hơn còn lại lượn vòng quanh chiếc lớn, cẩn thận không tới quá gần. Scathach tuyệt vọng cố nhớ những gì cô biết về cỗ máy này, nhưng cô không nhớ được mấy. Cô không nghĩ những chiếc nhỏ có trang bị vũ khí nhưng cô đoán ít nhất thì chiếc quay lại sở chỉ huy có mang thêm quân cứu viện. Chiếc to này quá gần khiến Scathach có thể nhìn thấy, không giống chiếc nhỏ làm bằng kim loại, chiếc này làm bằng pha lên bóng loáng và gốm bóng. Nó hầu như trong suốt khiến cô có thể thấy có duy nhật một người bên trong.
Không khí rung lên tiếng động cơ chiếc vimana, âm thanh chói tai khiến răng cô nghiến lại và tóc cô nhiễm điện lách tách. Sự rung động đập vào vách núi lửa, cô thấy có những vết nứt nhỏ xíu trên bề mặt nó. Đột nhiên tảng đá dưới chân cô rơi xuống dòng nham thạch bên dưới. Scathach nhảy ngược lại khi góc hang lở ra.
Một bên cánh vimana bay vòng quanh tới khi nó ở ngay phía trên cô, và đèn đỏ ở cạnh cánh tắt ngóm. Cạnh vimana đập vụn bức tường khiến những mẩu đá đen rơi xuống đầu cô. Scathach biết nếu như nó xuống thấp hơn nó sẽ bị kẹt. Cô hít một hơi khí đậm mùi lưu huỳnh, cô nhảy về phía trước khi sự rung động làm xà lim của cô biến thành đá vụn. Những ngón tay cô bám lấy cánh chiếc vimana, nhưng tay phải cô đang trượt trên bề mặt gương của nó. Cô tuyệt vọng cố bám lấy trước khi cô tuột cả tay trái. Cô nhìn xuống và nhận thấy không có gì ngăn cô và dòng nham thach. Chiếc Rukma bắt đầu bay lên.
Cô liếc mắt nhìn thấy một sự chuyển động. Một chiếc vimana tròn hạ thấp xuống chỗ cô. Nó tới gần hết mức, rõ ràng muốn khiến cô rơi xuống. Cô đá nó nhưng chỉ khiến cô tuột thêm.
Chiếc Rukma pha lê từ từ bay lên với Scathach vẫn đang đánh đu bên dưới. Nữ chiến binh cố thêm lần nữa để ném mình lên trên phi thuyền nhưng bề mặt nó nhẵn quá. Cô biết cô không thể bám được lâu hơn nữa. Cô bỗng nhớ ra có người đã bảo cô sẽ chết ở một nơi đẹp đẽ. Ờ thì, kể ra ở dới chiếc chiến thuyền trong miệng núi lửa cũng không đẹp lắm.
Chiếc vimana nhỏ hơn lại lượn qua, gần đến nỗi Scathach có thể nhìn thấy hai sinh vật mặt chó bên dưới nắp pha lê của chiếc vimana. Con anpu nhe răng và lượn chiếc phi thuyền thêm lần nữa. Lần này chúng định đâm thẳng vào cô.
Và rồi Joan of Arc nhảy thẳng xuống nóc tàu đó.
Người phụ nữ Pháp nhảy xuống từ miệng buồng giam. Cô cười ngọt ngào với những anpu bên trong. “Bonjour.” Chiếc vinama chòng chành rồi chìm xuống một chút, nghiêng trái rồi phải nhằm hất cô ra. “Chỉ phí thời gian thôi,: cô nói và cười vui vẻ. “Tôi khỏe hơn bề ngoài đó! Ta đã mang kiếm suốt cả đời – ta có thể đứng vững suốt vài giờ.”
Chiếc phi thuyền rơi xuống ngay bên dưới Scathach. Cô thả tay và nhảy xuống chiếc vimana cùng Joan với một lực khiến cả chiếc lớn hơn cũng phải chúi xuống. Người Pháp bất tử cười lớn. “Chị hay nhỉ...”
“Nếu em còn dám cười đùa,” Scathach cảnh báo trước khi cô bạn kịp nói hết câu.
Chiếc vimana chìm xuống và quay tròng, nhưng hai người phụ nữ vẫn bám chắc trên nóc phi thuyền khi người phi công cố lắc thuyền sang trái sang phải.
“Mãi mà hắn chưa rơi xuống nhỉ,” Scatty nói. “chúng ta sẽ ổn rồi.”
Đúng lúc đó chiếc vimana rơi thẳng xuống dòng nham thạch, tăng thêm mối nguy hiểm đang cận kỳ dòng dung nham nổ lục bục.
“em nghĩ hắn nghe thấy rồi,” Joan nói, ho lên vì không khí quá khó thở. Cô toát mồ hôi và cháy tóc. “Tay em đau quá,” cô thừa nhận. “Em không biết em còn bám được bao lâu nữa.”
“Giữ chặt lấy,” Scathach nói nhỏ. Cô nắm bàn tay phải thành một nắm đấm, ngón cái đặt trên ngón trỏ. Cô thu tay lại. “Khi em phải đấm xuyên qua cái gì...” Nữ chiến binh nghiến răng nói khi đấm thật lực vào nóc đĩa bay. “...em không thể nào hơn được cú đấm của Jeet Kun Do này đâu.” Nóc thuyền nứt ra. Hai anpu trong thuyền nhìn lên, mồm há ra vì choáng. “Có vẻ nó không khó vỡ như các người nghĩ!” Scathach đấm thêm phát nữa, nóc thuyền vỡ tan thành từng mảnh. Không khí nóng tràn vào quanh các anpu, chui vào mắt chúng khiến chúng ho hắng không thôi. Phi công cho thuyền bay lên xa khỏi hơi nóng và khói bụi.
“Nhanh thế,” Scathach hét gọi. “Chúng ta còn định đánh đấm vài thứ nữa cơ!”
Cạnh vimana đâm vào đá, tiếng kim loại xé roạc nghe kinh hồn. Chiếc đĩa bay chao đảo khiến Scatty và Joan suýt rơi nhưng vẫn tiếp tục bay lên. Rồi nó đâm vào cạnh chiếc Rukma vimana vẫn đang gầm rú nguyên tại chỗ. Kim loại va chạm vào pha lê khiến một bên chiếc thuyền nhỏ hơn bay mất. Nhưng lực bạt khiến hai người phụ nữ tuột tay. Joan và Scatty hét lên....những bàn tay chắc chắn nắm lấy hai người phụ nữ và kéo họ vào sau chiếc vimana một giây cuối khi chiếc vimana đâm vào đá và toạc làm đôi.
Palamedes nhẹ nhàng hạ Scatty và Joan xuống cánh vimana. Hiệp sĩ Sacaren đứng cạnh Saint-Germain đang ôm vợ. Không ai nói được tiếng nào.
“Tôi đã nghĩ tôi thường xuyên cứu mạng anh,” Scathach nhẹ nhàng nói, nắm chặt cánh tya Palamedes.
“Tôi nghĩ giờ là lúc tôi báo ơn,” hiệp sĩ nói, chất giọng trầm của ông run run. “Cô suýt chết đó Bóng tối.”
“Có lẽ hôm nay chưa phải ngày tôi chết,” Scatty nói và cười với ông.
Palemedes bóp vai cô. “Hôm nay chưa kết thúc,” ông nghiêm túc nói. “Chúng ta cần vào trong.” Ông quay đi, giơ ngón cái lên. “Mấy người bạn mặt chó của chúng ta đang tụ tập lại kìa.”
Scathach theo Palamedes đi dọc theo cánh Rukma vào bên trong thuyền. “Sao anh vào trong được?”
“Khi cánh thuyền ngang với hang tôi, tôi đi vào thôi,” Hiệp sĩ Sacaren nói. “Francis cũng làm thế.” Ông đi vào trong. Bóng tối có thể thấy những đường nét cơ thể ông qua lớp gương vỏ tàu. Cô đứng đó đợi Joan và Saint-Germain đi vào trong.
“Vậy đây là tới giải cứu,” Scatty nói. “thế mà chị tưởng họ tới giết chúng ta.”
Một hình bóng di chuyển bên trong chiếc Rukma. “Nếu họ muốn giết cô” chất giọng khàn khàn cất lên, “thì sao họ phải dùng tàu chiến chứ?”
“Tôi đoán họ làm thế vì họ biết họ đang chống lại ai,” Scatty nói quay mặt về phía âm thanh. “Tôi là Nữ Chiến binh Scathach, Bóng tối, Người Diệt Quỷ, Người Lập Vương, người...”
“Tôi chưa bao giờ nghe tới cô.” Người chiến binh tóc đỏ to lớn trong bộ giáp sáng loáng bước ra phía trước.
“Chú!” Scathach hét lên sung sướng và ném mình vô người đàn ông tóc đỏ.
Nhưng người đàn ông to lớn đó tóm lấy cô trước khi cô kịp ôm lấy công và giữ cô cách xa ông một sải tay, chân đu đưa trên sàn thuyền. “Ta là Prometheus, và ta không có cháu gái. Ta không biết cô là ai. Ta chưa từng gặp cô.” Ông cẩn trọng đặt cô xuống và lùi lại.
Joan cười phá lên khi nhìn mặt Scathahc. Rồi cô nắm lấy cô gái và kéo đi. “Ông hãy tha thứ cho bạn tôi. Cô ấy quên mất mình đang ở đâu... và khi nào,” cô nhấn mạnh thêm và nhìn Bóng tối.
Scathach gật đầu, nét ngạc nhiên hiện lên khuôn mặt. “Ông nhắc cháu nhớ tới một người,: cô nói với Prometheus, “một người rất gần gũi với cháu.”
Vị Elder tóc đỏ thoáng gật đầu rồi quay đi. Cả nhóm theo ông đi xuống hành lang vào trung tâm chiếc Rukma. Ông ngồi xuống một chiếc ghế mềm và khoanh tay lại. Đột nhiên những bức tường pha lên sáng trước ông với ánh sáng và những dòng chữ chạy trên mặt kính. Những chấm đỏ chi chít trên bức tường trái. Prometheus chỉ. “Không hay rồi. CHúng ta cần nhanh chóng rời khỏi đây. Có vẻ toàn bộ quân đoàn vimana đều nhắm tới đây.”
“Ông định đưa chúng tôi đi đâu?” Saint-Germain hỏi.
“Tới...”
Mội giọng rõ ràng và bình tĩnh chét người vang vọng trong phòng điều khiển. “Anh bạn Prometheus, giờ tôi cần anh. Tòa tháp đang bị tấn công.” Từ đằng sau những vụ nổ có thể nghe thấy rõ/
“Tôi đang tới,” Prometheus nói.
“Và những người bạn của chúng ta,” giọng nói vang vọng trong căn phòng. “an toàn cả chứ?”
“An toàn. Họ ở đúng nơi ông nói, trong xà lim Huracan. Giờ họ ở cùng tôi.
“Tốt. Nhanh lên anh bạn già. Nhanh lên.”
“Ai đó?” Scatty hỏi dù cô cũng như những người còn lại đã đoán được câu trả lời.
“Cứu tinh của các vị: Nhà thông thái Abraham.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia