I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
cathach biết mọi vấn đề đều có cách giải quyết.
Tuy nhiên cô không giỏi giải quyết vấn đề. Đó luôn là biệt tài của chị gái cô. Aoife là một nhà chiến lược; Scathach thì thích tấn công trực diện luôn. Thi thoảng tấn công thẳng vào căn cứ của quân địch khá tốt. Cô đã cứu Joan theo cách đó. Nhưng một số vấn đề lại cần giải quyết theo đường vòng. Và Scatty thì chẳng bao giờ đi đường vòng.
Nữ Chiến binh ngồi ở cửa buồng giam, chân đu đưa, mắt nhìn xuống dòng nham thạch lục bục bên dưới. Cô ước gì chị cô đang ở bên cô. Aoife sẽ biết cần làm gì. Bóng tối đung đưa chân, đánh nhịp chân vào vách đá, sau đó ngửa mặt lên nhìn bầu trên trên đầu. Trước hôm qua cô không hề nghĩ gì tới chị gái nhưng giờ cô lại nghĩ suốt. Rõ ràng khi ở trên đảo chỉ vài dặm cách chỗ bố mẹ và anh trai sinh sống đã khiến cô nghĩ tới gia đình. Và dù cô không thừa nhận điều đó, nhưng thực sự Scathach đang cô đơn. Ờ cô cũng có những người bạn loài ngươi, nhưng họ sẽ già và chết đi; cô cũng có khá nhiều người bạn bất tử - gia đình Flamel giống bố mẹ cô hơn cả bố mẹ ruột của cô – nhưng kể cả những người bất tử già nhất cũng không biết những thứ cô đã làm và những nơi cô đã tới. Trong cả thiên niên kỷ, cô không có ai để trò chuyện tâm sự. Joan gần giống chị em với cô, nhưng Joan mới sinh vào năm 1412 – cô ấy chỉ mới năm trăm chín mươi lăm tuổi. Scathach đã sống trên trái đất nhưng hai ngàn năm trăm năm, và còn thêm bảy ngàn năm du ngoạn khắp các Vương quốc bóng tối khác. Chỉ có chị cô mới hiểu sống một quãng thời gian dài như thế là thế nào.
Cô thấy mình không mấy khi nghĩ tới việc Aoife ngừng nghĩ về cô. Thi thoảng cô cũng nghi ngờ chuyện đó; Aoife Bóng tối thường chỉ quan tâm tới bản thân mình.
Giờ Aoife ở đâu? Chị ấy vẫn ở Vương quốc Bóng tối trái đất chứ? Scathach nhắm mắt lại và tập trung nghĩ tới chị. Trong vài lần hiếm hoi trước đây, thi thoảng cô cũng nhìn thoáng qua những không gian và con người. Cô không biết liệu mình có kết nối gì với cô chị song sinh không. Nhưng lần này cô không thấy gì...chỉ một màn đen trống rỗng. Nữ Chiến binh nhíu mày. Nếu cô đang kết nối với chị, thì liệu đó có phải cái chị cô đang thấy không? Scathach cảm thấy khá rõ rằng cô đang đứng trong một không gian tối đen mênh mông...nhưng cô không chỉ có một mình. Còn có thứ khác ở đây nữa. Có thứ gì đó đang di chuyển trong không gian này. Thứ gì đó to lớn, biết phun xì xì, kêu lục cục. Thứ gì đó cổ xưa và độc ác.
Dù cô không chịu nổi cái nóng của núi lửa, cô vẫn thấy rùng mình.
Chị cô gặp rắc rối ư? Đó hầu như là chuyện không tưởng. Aoife ít nhất cũng nguy hiểm chết người như Bóng Tối. Chị ấy nhanh nhậy và tàn nhẫn, chị ấy không biết xót thương cho con người...trừ một người duy nhất: Niten –Miyamoto Musashi. Bóng tối vô thức gật đầu. Kiếm sĩ sẽ biết chị gáo cô ở đâu. Có thể - chỉ là có thể thôi – và nếu cô sống sót – cô sẽ tới gặp Niten và nhờ anh ta gửi tin cho Aoife. Có thể, chỉ là có thể thôi, đây là lúc để hàn gắn mối quan hệ.
Scathach ngả người nhìn lên bầu trời tối dần. Màu xanh nhạt đã chuyển sẫm sang màu tím, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu nhấp nháy trên bầu trời. Cô hầu như có thể nhận ra tất cả.
Một luồng sáng đỏ thẫm vụt qua khiến cô chú ý.
Lúc đầu cô nghĩ đó là sao băng; nhưng sau đó cô nhận ra đó là một vinama đang chuyển động êm ru trên bầu trời, phản chiếu ánh sáng đỏ từ nham thạch bên dưới. Hết cái này rồi cái kia tiếp nối. Bản năng sống sót khiến cô đứng bật dậy, ở phía bên kia núi lửa cô thấy Saint-Germain cũng đã đứng lên. Anh ta cũng biết có gì đó bất thường. Scathach quan sát từng chiếc đĩa bay bay qua bay lại trong suốt mấy tiếng qua chở các tù nhân tới, và vừa rồi là thả bánh mỳ mốc và nước chua lè xuống các xà lim. Một số bánh mỳ và nước uống khơi rơi vào các xà lim mà tìm đường đi thẳng xuống sông nham thạch. Tuy vậy các anpu phi công cũng chẳng để ý mấy tới việc tù nhân no đói ra sao.
“Joan!” Scathach hét.
“Em thấy thấy rồi,” Joan of Arc nói vọng xuống. Khuôn mặt cô xuất hiện ở gờ núi ngay trên đầu Scathach. “Em thấy mười hay mười hai...”
Scathach nheo mắt nhìn lên bầu trời đêm. “Tám...mười...mười hai – không, là mười ba. Mười bốn,” cô kết thúc. “chị nghĩ có mười bốn cái.”
Bên kia núi lửa Palamedes đang vẫy cô. Khi ông biết cô đã chú ý, vị hiệp sĩ Saracen nắm duỗi bàn tay ba lần.
“Mười lăm,” Scathach hét lên với Joan “Palamedes đếm có mười lăm cái.”
“Vậy kế hoạch thế nào?” Joan hét.
“Còn phụ thuộc...”
“Vào cái gì?”
“Vào việc chúng tới đâu trước. Chị nghĩ chúng sẽ tới chỗ chị hoặc Palamedes.”
“Rồi sao?”
Scathach cười toe toét để lộ hàm răng ma cà rồng. “Ờ, chỉ có một cách thoát ra khỏi mấy nhà lao này là bằng vimana. Vì thế chúng ta phải kiểm soát được một trong số chúng.”
“Kế hoach hay đó,” Joan mỉa mai nói. “Thế thì chị sẽ đơn thương độc mã đánh bại hai anpu trong khi vẫn giữ vinama bay. Thế còn mười bốn chiếc còn lại thì sao? Chị nghĩ nó bay tại chỗ à?”
“Chị nói đó là kế hoạch. Chị có nói đấy là kế hoạch hoàn hảo đâu.”
“Em nghĩ kế hoạch của chị sắp thay đổi rồi,” Joan hét lên.
Một chiếc vimana xuất hiện. Chiếc này lớn hơn, nhìn từ sau nó giống một hình tam giác dài dẹt. Bề mặt nó một bên phản chiếu bầu trời đêm còn bên kia sáng lên màu đỏ của nham thạch hất lên khiến cho các đường nét rất khó phân biệt. Nó gầm rú bên trên những đĩa bay nhỏ hơn. Đột nhiên nó bật sáng, các ánh sáng màu xanh lơ, xanh lam, đỏ bừng sáng ở ba điểm trên hình tam giác.
“Chiếc vinama Rukma đấy,” Scathach nói bằng thứ ngôn ngữ của thời tuổi trẻ. “Chiến thuyền. Đi vào trong xà lim ngay!”
Sau đó chiếc vinam hình tam giáp hạ cánh xuống miệng núi lửa.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia