What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 117
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
iểu cười đó khiến tôi nổi da gà,” Billy lẩm bẩm.
Machiavelli gật đầu. “Tôi sợ áp lực đang khiến tiến sĩ có vấn đề rồi.”
“Họ đang mưu đồ gì đó,” Billy nói, nhìn thẳng về phía Dee và Dare đang to nhỏ.
“Cậu biết Virginia nhiều hơn tôi,” người Ý nói. “Cậu có tin cô ta không?”
Billy đặt tay vào trong túi sau quần bò. “Người cuối cùng tôi tin tưởng đã bắn tôi từ sau lưng.”
“Vậy thì tôi cứ hiểu là không vậy.”
“Niccolo, tôi thích cô ta. Chúng tôi đã có vài chuyến phiêu lưu ra trò cùng nhau. Cô ấy đã cứu mạng tôi hai lần, và tôi cũng đã từng cứu cô ấy.” Cậu cười rồi khuôn mặt hiện nét đau thương. “Nhưng Virginia...ờm, cô ấy... cô ấy có chút xa lạ.”
“Billy,” Machiavelli nói kèm một tiếng cười lớn, “chúng ta đều có chút xa lạ.” Ông rùng mình vì gió lạnh và kéo áo khoác chặt vào người.
“Nhưng Virginia là xa lạ nhất.” Người Mỹ lắc đầu. “Cô ấy là con người bất tử, nhưng cô ấy khác – khác theo nghĩa nguy hiểm. Cô ấy lớn lên có một mình, chạy nhảy giữa vùng rừng núi Virginia hoang dã. Những bộ tộc Anh Điêng chăm sóc cô ta, cho cô ta thức ăn và quần áo. Tôi nghĩ họ tin cô ấy là tinh linh của rừng hoặc cái gì đại loại thế. Họ sợ cô ta và gọi cô ta là Windigo: một con quái vật. Mỗi khi dân làng mất tích trong rừng, họ lại nó người kia bị Windigo bắt ăn thịt.”
Machiavelli hít một hơi. “Cậu ám chỉ là...”
Billy lắc đầu quầy quậy. “Tôi chỉ kể cho ông nghe một câu chuyện thôi. Theo tôi được biết, cô ấy ăn chay,” cậu nói thêm. “Cô ấy luôn luôn không để ý tới ngày tháng, và phải tới năm mười hay mười một tuổi cô ta mới biết nói. Tôi nghĩ cô ấy có thể giao tiếp với động vật, nhưng tôi không biết cô ta làm thế nào mà sống, tôi cũng không biết cô ấy đã phải làm những gì. Nhưng tôi cũng không hỏi. Tôi chỉ biết là những năm tháng đó đã hủy hoại cô ta. Cô ta không thực sự quan tâm tới con người dù cô ấy luôn có thể thuần hóa bất cứ con vật nào. Cô ấy từng nói với tôi rằng cô ấy cai trị các khu rừng của Virginia, nơi mọi tạo vật đều biết cô áy, những người dân bản địa thờ phụng và sùng kính cô ấy.”
“Tôi cũng không rõ,” Machiavelli nói. “Tôi không có nhiều thông tin về cuộc đời cô ta.”
“Ông có biết cô ấy giết chủ nhân của mình không?”
Machiavelli gật đầu. “Tôi biết chứ. Và tôi biết cô ấy và Dee khá gần gũi. Tôi tin họ thậm chí đã từng đính hơn. Nhưng tôi không chắc họ xứng đôi.”
“Tôi cũng biết chuyện đó,” Billy tiếp tục nói. “cô ấy muốn làm bá chủ. Ở vài vương quốc bóng tối phụ cận, cô ấy được coi như nữ thần. Cô ấy muốn người ta thờ phụng và sợ cô ấy như những người dân bản địa của Virginia.”
“Ờ. Nó giúp cô ta có cảm giác mình cần thiết,” Machiavelli nói. “Tôi cũng không ngạc nhiên lắm khi một người như cô ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng. Vậy cô ấy nguy hiểm hả?”
“Ờ đúng. Ở hầu hết các Vương quốc Bóng tối, cô ấy được thờ phụng như Nữ thần của chết chóc.” Billy nói chắc chắn. “Lỗi chết người đầu tiên của ông là đánh giá thấp cô ta. Lỗi thứ hai là tin cô ta.”
Đúng lúc đó tiếng cười man dại của Pháp sư vọng lại trong làn gió. “Tôi phân vân không hiểu Dee có biết không?” Machiavelli ỏi. “Liệu cô ta có trung thành với hắn...nếu có chuyện gì xảy ra?”
Billy quan sát người Ý thật kỹ. “Cái gì xảy ra cơ?” cậu ta nhẹ nhàng hỏi.
Machiavelli nhìn thành phố bên kia vịnh và nhíu mày, những nếp nhăn hằn sâu trên trán. “Dạo này tôi đã nghĩ rất nhiều tới vợ tôi, Marietta. Cậu có kết hôn bao giờ không Billy?”
Người Mỹ lắc đầu. “Trước khi là người bất tử tôi chưa bao giờ có thời gian cho việc ấy; sau đó cũng vậy. Tôi nghĩ làm thế sẽ không công bằng với vợ tôi.”
“Rất thông minh. Tôi ước mình được cân nhắc lại. Tôi kết luận rằng người bất tử chỉ nên ở cùng người bất tử. Nicholas và Perenelle rất may mắn khi được sống cùng nhau.” Ông ta cười lớn. “Có lẽ Dee nên lấy Dare. Đó sẽ là một cặp hay ho đó.”
Billy nhe răng cười. “Cô ấy sẽ giết ông ta ngay trong năm đầu tiên. TÍnh khí của Virginia xấu lắm.”
“Vợ tôi, Marietta cũng không được hiền dịu cho lắm. Nhưng bà ấy có lý do để như thế. Tôi không phải một người chồng tốt. Tôi luôn luôn đi công tác quá thường xuyên và quá lâu. Lúc đó tôi luôn thường trực mối lo bị ám sát. Marietta tội nghiệp của tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Bà ấy từng buộc tội tôi vì là một con quái vật không có tính người. Bà ấy nói tôi nên dừng việc nghĩ con người là những cá thể đi. Họ là một cộng đồng – không tên tuổi và không ai nhớ mặt – dù họ là kẻ thù hay chiến hữu.”
“Bà ấy nói đúng không?”
“Nói đúng,” người Ý buồn rầu nói. “Sau đó bà ấy bế đứa con trai của tôi len, Guido và hỏi tôi nó có phải một cá thể không.”
Billy nhìn về phía Machiavelli đang trân trân nhìn. “Vậy thành phố này là một cộng đồng những người ông không thể chỉ mặt điểm tên, hay là những cá thể sống tách rời?”
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Vì tôi nghĩ ông sẽ không có vấn đề gì trong việc giữ lời hứa với Chủ nhân Elder của ông và Quetzalcoatl và sẽ thả lũ quái vật vào trong cộng đồng không thể chỉ mặt điểm tên trong thành phố”
“Cậu nói đúng. Trước đây tôi đã từng làm thế.”
“Nhưng nếu ông nhìn nhận là tập hợp những cá thể...”
“Thì lại khác,” Machiavelli đồng tình.
“Ai đã nói câu này nhỉ, ‘người ta hứa vì trong quá khứ người ta cần làm thế, còn hiện tại sẽ làm lời hứa bị hủy bỏ’?”
Người Ý liếc nhìn người Mỹ bất tử rồi cúi đầu xuống. “Tôi tin là tôi đã nói câu đó...lâu lắm rồi.”
“Ông cũng viết rằng “Hoàng tử không bao giờ thiếu lý do chính đáng để thất hứa,” Billy nói và cười toe toét.
“Đúng là tôi cũng nói câu đó. Tôi ngạc nhiên về cậu đó, Billy.”
Billy nhìn thành phố rồi nhìn người Ý. “Vậy ông thấy thành phố này như thế nào?”
“Là những cá thể,” Machiavelli thì thầm.
“Lý do đó là đủ để phá bỏ lời hứa với chủ nhân Elder của ông và con quái vật đuôi chim kia chưa?”
Machiavelli gật đầu. “Đủ.”
“Tôi biết ông sẽ nói thế.” Người Mỹ bất tử vươn tay ra nắm chặt bàn tay người Ý. “Ông là người tốt đó Niccolo Machiavelli.”
“Tôi không nghĩ thế. Lúc này tôi thấy mình là một waerloga. Một kẻ phá vỡ lời thề. Một thầy phù thủy.
“THầy phù thủy.” Billy the Kid nghiêng đầu. “Tôi thích thế. Tôi nghĩ tôi cũng sẽ trở thành một thầy phù thủy đó.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia