Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
heo một cách nào đó, Josh Newman đột ngột biết tên những sinh vật trong xà lim: Cluricaun, quỷ Nhật oni, Ông ba bị, Người khổng lồ, Huldu, Quái vật đầu bò Minotaur, quái vật Mỹ Windigo, Ma cà rồng Ấn Độ Vetala. Trước khi cậu hiểu vì sao những từ đó tới với cậu, một chuyển động hình xoáy ốc khiến cậu chú ý, cậu dừng lại nhìn vào căn phòng tối. Cậu nhíu mắt nhìn gần hơn. Cái mùi đó khiến bụng cậu quặn thắt, mùi axit chua ợ lên cổ họng cậu. Cậu nghĩ cậu nhìn thấy một con khi nhưng khi mắt cậu điều chỉnh thích hợp với ánh sàng mờ mờ, cậu nhìn thấy con vật đó có đầu khỉ, thân vằn vện của gấu trúc Bắc Mỹ, chân hổ và đuôi rắn. Đó là một con nue, một sinh vật đến từ những truyền thuyết tối tăm nhất của Nhật. Niten đã giết một con nổi tiếng nhất.
Tay Josh nắm chặt những thanh xà lim.
Sao cậu biết được nhỉ?
Khi cậu bước vào chỉ vài phút trước, trong xà lim đầy những con quái vật không tên. Cậu mang máng nhớ ra vài con nhờ những câu chuyện bố mẹ kể - như con quái vật đầu bò minotaur – nhưng hầu hết những con khác như thể bước ra từ cơn ác mộng.
Giờ cậu không chỉ biết tên chúng mà cậu còn biết Niten đã giết một trong số những con nue.
Sophie.
Những hình ảnh về chị gái cậu nảy ra trong đầu cậu. Cậu không hiểu sao lại nghĩ tới chị...và lần cuối cậu nhìn thấy cô, cô đang ở cùng Niten. Giờ cô đang ở đâu? Liệu giờ cô có ở cùng Kiếm sĩ không? Cô có an toàn không?
“Đi nào, Josh,” Dee ra lệnh khi hắn và Virginia đi qua.
“Tôi tới ngay đây,” Josh lẩm bẩm. Cậu đợi tới khi Dee và Dare đi tiếp và đột ngột quay lại, mong sẽ nhìn thấy chị gái ở sau mình.
Sophie.
Cậu hít sâu, cố gắng tìm kiếm mùi va ni của chị lẩn quất trong mùi muối và i ốt và mùi như thể trong sở thú trong xà lim.
Sophie.
Cậu đột ngột cảm thấy hơi nóng và cậu xoa những ngón tay như thể có kim châm vào với nhau. Liệu cô có đang ở đây quan sát cậu không? Cô đã từng làm thế, theo dõi cậu hộ Flamel và Perenelle khi cậu ở văn phòng của Dee chuẩn bị chiêu hồn Coatlicue.
Sophie. Môi cậu mấp máy gọi tên cô...nhưng không có gì, và lần đần tiên trong đời cậu không thể cảm thấy cô. Trong suốt cuộc đời của Josh, chị gái cậu đã trở thành hằng số đối với cậu. Khi bố mẹ cậu đi vắng, khi gia đình cậu cứ đi từ thành phố này sang thành phố khác còn cậu và Sophie cứ chuyển từ trường này sang trường khác, người duy nhất cậu có thể dựa dẫm vào là chị gái cậu. Và giờ cô đã đi rồi.
“Josh?” Virgnia nói. “Sao thế?”
Cậu lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi không chắc.”
“Nói với tôi xem cậu có vấn đề gì nào,” Virgnia thản nhiên nói. Cô ta nhẹ nhàng đặt tay lên tay cậu và kéo cậu đi khỏi xà lim, dắt cậu qua cánh cửa mở ở cuối hành lang. Dee đang đợi ở đó. Khi Pháp sư nhìn thấy họ tới, ông ta quay người và biến mất vào ánh sáng chói lòa ở bên ngoài.
“Không có gì, thật sự...” Josh định nói, đột nhiên thấy nhột nhạt vì sự hiện diện của người phụ nữ đi bên cạnh.
“Nói với tôi đi,” cô ta lại giục.
Cậu hít một hơi sâu. “Lạ thật...”
Virginia cười. “Lạ à?”” Cô vẫy tay về phía những xà lim. “Có gì còn lạ hơn những cái này? Nói cho tôi nghe đi?” Cô khăng khăng đòi.
Josh gật đầu. “Khi tôi tới đây tôi không biết bất cứ sinh vật nào trong kia...nhưng sau đó tôi biết. Tôi không chỉ biết hết tên chúng, tôi còn biết Niten đã giết một trong số chúng.” Cậu lắc đầu. “Nhưng tôi không biết làm sao tôi biết.”
“Vì sao à, đơn giản thôi: cậu liên kết với một ai đó. Có thể là chị cậu.”
Josh thảm hại gật đầu. “Tôi cũng nghĩ thế.” Cậu hạ thấp giọng và nhìn xung quanh. “Tôi nghĩ có thể họ đang theo dõi chúng ta.”
Virginia lắc đầu, những sợi tóc cô bay qua khuôn mặt Josh. “Không phải chúng ta. Mà là cậu. Tôi sẽ biết ngay nếu có ai đó theo dõi tôi. Và tôi có thể chắc chắn với cậu, không ai có thể theo dõi Dee hay Machiavelli mà họ không biết. Chỉ có thể là chị cậu đang để ý tới cậu.” Họ đi qua xà lim có một con quái vật đầu dê, Virginia hất hàm về phía nó. “Con này là con gì?” cô hỏi.
Josh lại gần để nhìn cho rõ hơn, rồi lắc đầu. “Tôi không biết,” cậu thừa nhận. “Con gì thế?”
“Pooka.” Virginia cười. “Rõ ràng cậu không biết người theo dõi cậu đã biến mất. Tôi đoán rằng chị cậu có mối liên kết với cậu, do đó cậu có thể biết những thứ chị cậu biết. Đó là,” cô nói thêm. “Là một khả năng hay ho.” Virginia xoắn tóc lại. “Hai người khá gần gũi đúng không, cậu và chị gái cậu ấy?”
Josh buồn bã gật đầu. “Rất gần gũi.”
“Cậu phải nhớ cô ấy lắm,” Virginia nói.
Josh nhìn thẳng về phía ánh sáng. Mắt đầu ọng nước mắt và cậu giả bộ chỉ là phản ứng đối với ánh nắng gắt ở bên ngoài “Đúng, tôi nhớ chị ấy. Và tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chị ấy.”
“Chắc chắn cô ấy cũng nói giống cậu. Cậu yêu cô ấy không?” Dare hỏi luôn.
Cậu mở miệng định trả lời nhưng cậu không thể nói gì. Cậu đột nhiên nhận thức được nhịp đập trái tim cậu. Nó đang đánh lô tô trong ngực cậu, như thể cậu vừa chạy một quãng dài bằng một sân bóng. Cậu nhận ra rằng cậu sợ trả lời, sợ phải nghĩ tới câu hỏi.
“Cậu yêu cô ấy không?” Virginia nhắc lại.
Josh nhìn người bất tử. Từng có lúc cậu có thể trả lời chỉ trong một giây... nhưng mọi thứ đã thay đổi. Sophie đã thay đổi, và cảm giác của cậu với cô... đang rối bu.
“Thế nào?” Virginia hỏi.
“Có... không... tôi không biết. Ý tôi là, chị ấy là chị tôi, chị song sinh với tôi, gia đình của tôi...”
“À. Theo kinh nghiệm của tôi, khi con người nói họ yêu ai đó, thường thì họ không có ý đó. Nhưng trong trường hợp của cậu thì tôi không chắc. Cậu vẫn còn cảm giác với cô ấy.” Cô ta hơi lại gần Josh hơi quay người để nhìn được mặt cậu. “Nếu có cơ hội cậu có cứu cô ấy không.”
“Tất nhiên.”
“Cậu sẽ làm gì để cứu cô?”
“Điều gì cũng được,” cậu đáp ngay tắp lự. “Mọi điều.”
“Vậy cậu vẫn còn yêu chị cậu,” Dare đắc thắng nói.
“Tôi nghĩ tôi vẫn yêu chị ấy,” cậu thừa nhận. “Tôi ước gì mình có thể thay đổi chị ấy.”
“Ờ, đơn giản thôi: nhà Flamel đã thay đổi cô ấy.” Người bất tử chỉ ngón tay vào ngực cậu. “Họ - sau đó là Dee – thay đổi cậu. Dù ông ta khiến cậu tốt hơn hay tệ đi..ờ, mà điều đó chỉ có cậu có thể nói được.” Rồi cô ngả người nói tiếp, “Cũng có thể là thời gian.”
“Nhà Flamel xấu thật à?” cậu hỏi, hạ giọng xuống dù cho Dee đã bước ra ngoài buồng giam. “Tôi vẫn không biết liệu tôi có tin được tiến sĩ không nữa. Ý tôi là, tôi biết cô là bạn của Dee nhưng chỉ là tôi phân vân...”
“Có thể tôi là bạn của Dee – nhưng dù đứng trên quan điểm của ông ta – ông ta cũng không phải bạn tốt – nhưng tình bạn không che mắt được tôi ông ta là người thế nào?”
“Thế nào?”
“Điên.” Cô lại cười. “Điên lên vì những khát vọng thì cả Flamel và Machiavelli đều thế. Ở thời điểm khác, hoàn cảnh khác, có khi họ còn lạ bạn hợp cạ đó.”
“Tôi tin được ông ta không?” Josh hỏi.
“Cậu nghĩ sao?” Virginia hỏi.
“Tôi không biết nghĩ gì nữa. Nhưng Sophie đã quất roi vào Coatlicue. Và tôi vẫn không hiểu sao chị ấy có thể làm vậy. Chị tôi thường không làm đau thứ gì. Chị thường bắt tôi bắt con nhện trong buồng tắm và thả nó ra ngoài. Và chị ấy không hề thích nhện.”
“Có thể cô ấy nghĩ cô ấy đang bảo vệ cậu,” Virginia nhẹ nhàng nói. “Khi người chúng ta yêu thương gặp nguy, chúng ta thường làm không hề suy nghĩ.”
“Cô không trả lời tôi,” Josh nói. “Nhà Flamel có xấu như Dee nói không?”
Virginia dừng lại trước cửa và quay lại nhìn Josh. Khuôn mắt cô ẩn trong bóng tôi nhưng đôi mắt sáng lên ánh sáng không bình thường. “Đúng là họ tệ thấy đấy. Có khi còn hơn.”
“Cô tin rằng những Elder nên quay về trái đất không?”
“Họ sẽ mang theo nhiều lợi ích,” Virginia chậm rãi nói.
“Cô không trả lời câu hỏi của tôi,” cậu đáp cụt ngủn, có chút giận dữ phảng phất trong giọng nói. “Cô rất giỏi trong việc lảng tránh câu trả lời đó.”
“Câu hỏi của cậu không thích hợp,” Dare nói. “Những Elder đang quay lại, dù chúng ta có thích hay không. Nereus sắp thả Lotan rồi, và rồi Machiavelli sewx đánh thwucs những con quái vật lưỡng cư đang nằm ngủ trong xà lim và thả chúng vào San Francisco. Chúng sẽ xé tan thành phố. Cảnh sát, quân đội, lực lượng không quân và hải quân của đất nước giàu tiềm năng quân sự nhất này sẽ thấy họ vô dụng. NHững vũ khí tối tân của họ vô dụng. Và khi thành phố bên bờ phá hủy, khi lãnh đạo đất nước này biết rằng cách duy nhất để khống chế lũ quái vật là bỏ rơi thành phố và hủy diệt nó, lúc đó một Elder đại diện sẽ xuất hiện cùng lời đề nghĩ siêu phàm. Những Elder sẽ xóa sổ lũ quái vật và không chỉ cứu thành phố và toàn bộ châu lục và cả thế giới. Đó sẽ là lời đề nghị mà chính phủ Mỹ không thể từ chối. Những Elder sẽ cứu mọi người và lại được tôn vinh như những anh hùng và thần thánh. Xưa kia mọi chuyện như thế. Tương lai cũng sẽ như thế. Đúng ra thì mọi chuyện sẽ xảy ra vào Lễ Litha, hạ chí...” Đôi môi Virginia Dare cong lên thành một nụ cười. “Nhưng Ts. Dee tốt bụng đã khiến các Elder thay đổi kế hoạch. Giờ họ đang xúc tiến nhanh hơn kế hoạch.”
“Vậy là Dee làm đúng,” Josh vui vẻ nói. “Khi các Elder quay lại, họ sẽ mang theo những thứ có ích, những công nghệ cổ xưa.”
“Có thể.”
“Và họ sẽ làm gì Dee? Ông ta phản bội họ, đúng không? Họ sợ ông ấy à?”
“Rất sợ,” Virginia cười giòn. “NHững Elder sợ những nô bộc họ không cách nào kiểm soát. Và lúc này tiến sĩ hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát.”
Virginia quay đi, Josh vươn tay bám lấy vai cô. Tia lửa điện vàng và xanh nhạ nổ lách tách trên đầu ngón tay cậu. Người bất tử quay đầu, nhướn mày ý hỏi. “Người cuối cùng chạm vào tôi không xin phép chết thảm đó.”
Josh giật phắt tay lại. “Cô nói Elder đang quay lại – thế Dee sẽ ra sao?”
Virginia cẩn trọng nhìn cậu, đồng tử cô giãn ra đầy mê hoặc. Thế nhưng cô vẫn im lặng để cho Josh nói tiếp.
“Nếu các Elder đang truy đuổi Dee thì ông ta không thể để họ quay lại. Ý tôi là...” Josh chần chứ một lúc. “...họ sẽ giết ông ấy.”
Virginia tiếp tục nhìn cậu, vì không thoải mái nên cậu nói tiếp.
“Trừ khi ông ấy nghĩ rằng khi cho họ thành phố, ông ấy sẽ trở về bên họ,” cuối cùng cậu cũng nói xong.
Dare chớp mắt lắc đầu, xóa bỏ sự căng thẳng giữa họ. Josh thở hắt ra.
“Câu hỏi thú vị đó,” Virginia nói nhỏ rồi lại nhếch mẹp cười. “Tôi chắc Tiến sĩ cũng nghĩ tới rồi. Ông ta sẽ có kế hoạch. Ông ta luôn có kế hoach.” Cô ta bước ra ngoài ánh sáng để lại Josh một mình trong tòa nhà tăm tối. “Và thường nó sẽ không tới đâu.” Cô nói với chính mình. Nhưng âm thanh va đập vào tường và dội lại vào Jack.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia