Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
ăm anpu to lớn áp giải người đàn ông tay móc câu qua hành lang bằng vàng và đá cẩm thạch của Thái Dương điện. Hành lang vốn thường đông đúc giờ vắng không. Những anpu trang bị vũ khí, vài con trong đó đang giữ những con chó bốn chân giống anpu đứng gác ở các cửa. Nến thơm và hương trầm thắp sáng hành lang nhưng không thể át nổi mùi hôi thối từ những anpu.
Marethyu bị trói bằng xích đá vững chắc, một còng quay cổ tay, một cái nữa quanh hông và hai cái ở cổ chân. Những tay bảo vệ mỗi tên cầm một xích đá, vây ông ta ở giữa. Chúng đã cởi bỏ áo khoác ngoài của ông ta. Một trong những tay bảo vệ cầm nó trên tay. Ông ta chỉ còn mặc chiếc áo dài tay với chiếc áo giáp bên ngoài, dài từ cổ tới eo, trùm lên chiếc quần bò sờn bẩn. Ánh kim loại lóe sáng ở mũi giày cũ mòn vẹt của ông ta. Mái tóc vàng bóng nhờn quá dài rơi trên vai ông, che đi đôi mắt xanh lơ. Râu ria mọc lởm chởm tren cằm và má ông ta do ba ngày rồi không cạo. Đầu ông ta lắc trái phải khi đi sâu hơn vào cung điện, môi mấp máy khi ông ta đọc dịch những hàng chứ cổ trên tường hoặc những ký tự Ogham trên trí trên những chân đế dưới những bức tượng bằng thủy tinh và kim loại đặt đều đặn dọc hành lang.
Những bảo vệ anpu kéo ông ta đi qua cánh cửa hẹp và cao. Họ không bước thêm để gõ cửa hay đi vào.
Người đàn ông tay móc câu nhoài người lên để xem xét cánh cửa. Hai tấm kim loại bằng vàng và bạc mở vào trong và được đánh bóng sáng như hai tấm gương óng ánh. Phía bên trên là một tấm xà đỡ bằng vàng đặc cao bằng một người đàn ông khắc hàng ngàn những hình chạm khắc đơn giản, trong đó hoặc là khắc hình mặt người, thú vật, hoặc quái vật. Vài hình vuông không có gì, hoặc mới hoàn thành một nửa. Nhưng ở giữa xà đỡ có một ô vuông lớn hơn những hình còn lại, trong đó chạm khắc chi tiết một mặt trăng khuyết...hoặc một cái móc câu.
Marethyu kéo tay trái lại, gần như đẩy con anpu đang cầm xích ngã xuống khi giơ tay lên để so sánh cái móc câu của mình và hình khắc. Chúng gần như tương đồng. Ông nhíu mắt, dịch những hình khắc xung quanh hình móc câu.
“Ông tò mò đúng không?” Một giọng nói uy quyền vọng theo hành lang.
Cánh cửa đôi mở ra cùng một làn khói trắng mang mùi hương thơm lan tỏa khắp căn phòng. Khói trắng ngào ngạt mùi hương thơm giả tạo của dầu thơm. Người nói vẫn giấu mặt đến khi cánh cửa mở hết và những ánh sáng trắng bên trong lóa lên. Bên trong là một bóng người cao lớn khác thường, ánh sáng trắng chạy dọc áo choàng có mũ dài như thể nước lỏng. “Ta tìm thấy cánh cửa đó trong đống tàn dư từ thành phố của Chúa Đất thuộc vùng đầm lầy phía nam nơi này. Đầm lầy đã nhấn chìm hầu như toàn thành phố, nhưng cánh cửa này lại không bị động chạm tới. Nó đã mười ngàn – hoặc có thể trăm ngàn năm tuổi rồi.”
Marethyu lại giật người lại, khiến anpu đang giữ xích phải cố lắm mới đứng vững nổi. Ông giơ tay lên và hình trăng khuyết chuyển sang màu trắng, rồi vàng với ánh phản chiếu. “Tò mò thật,” ông ta đồng tình, “nhưng nó không khiến tôi ngạc nhiên. Không ngạc nhiên nhiều nữa.” Ông hất hàm về phía những ô vuông. “Nhìn thấy những thứ này khiến tôi nghĩ tới lịch sử của nó.”
“Những Chúa Đất biết ông.”
“Chúng tôi từng đụng độ chút chút.”
“Chắc chắn không phải một chút chút đâu. Họ khắc biểu tượng của ông trên đó cùng danh sách những vị vua và những kẻ trị vì.” Hình người cao lớn mặc áo choàng kim loại bước lên, cởi mũ ra để lộ đôi mắt lồi và những đường nét khắc khổ. “Ta là Aten xứ Danu Talis.”
“Tôi biết ông là ai. Và tôi là...Marethyu.”
“Ta đang đợi ngươi.,” Aten nói.
“Abraham nói với ông tôi đến à?”
“Không,” Aten trả lời. “Ta đã biết tới ngươi lâu rồi...rất lâu rồi.” Ông ta nhìn những anpu bảo vệ rồi tới những vòng xích đá quanh Marethyu. “Mấy thứu này cần thiết không?” ông ta hỏi.
“Em trai ông hình như nghĩ thế,” Marethyu nói kèm một nụ cười để lộ hàm răng trắng. “Đúng ra, ông ta muốn thế này nhất đấy.”
Những chiếc răng dài của Aten cắn chặt vào môi dưới. “Ta đoán chúng vô dụng nhỉ?”
“Chính xác,” Không khí nổ lách tách và chua lên, bóng tối bao phủ quanh người đàn ông tay móc câu. Những sợi xích đá vỡ ra và biến thành bụi. Những anpu choáng váng lùi lại định rút kiếm. Marethyu dùng tay phải xoa xoa cổ tay trái.
Aten nhìn những bảo vệ đầu chó. “Đi đi,” ông ta ra lệnh, rồi quay lại đi vào phòng.
Những anpu bối rối nhìn hết tên này tới tên khác và nhìn Marethyu, người đang cười và vẫy chúng đi. “Các ngươi nên đi như những chú chó ngoan chứ.” Ông quay lại đi theo Elder vào phòng rồi đóng cửa lại. Dù cánh cửa phải dày bằng người ông nhưng ông không mất công cũng như không có tiếng động nào phát ra khi đẩy cửa vào vị trí. “Em trai ông sẽ không vui đâu,” Marethyu nói.
“Dạo này Anubis hiếm khi vui lắm,” Aten nói. “Cậu ta nói rằng ta nên giết ngươi.”
“Chỉ thử thôi đã là sai lầm rồi,” Marethyu cười nói khi quay lại đối mặt với Chúa tể Danu Talis. “Ông không biết có bao nhiêu người thử thế rồi đâu.” Ông ta khoanh tay trước ngực và nhìn quanh. Ông đang đứng trong căn phòng tròn lớn được thắp sáng bằng một mặt trời nhân tạo nhỏ xíu ở trên trần nhà cao. Ông gật đầu đồng ý. “Ta thích các công nghệ của Archon. Nó chiếu sáng được trong bao lâu?”
Aten vẫy tay. “Nó sẽ chiếu sáng căn phòng này khoang hơn một nghìn năm. Nhưng chỉ còn cái duy nhất thôi. Khi nó cháy hết, chúng ta sẽ phải chuyển sang dùng thứ gì đó nguyên thủy hơn một chút.”
Trong phòng không có đồ đạc gì, những bức tường vàng và trần nhà bằng bạc không có họa tiết hay ký tự gì. Tuy nhiên một họa tiết hình tròn như thể mê cung trải khắp sàn nhà: đó là bản đồ Danu Talis. Những sợi bạc tượng trưng cho nước, ánh sáng chiếu trên nó tạo cảm giác nước đang chuyển động.
Aten đứng giữa mê cung và quay lại nhìn Marethyu. Đôi mắt vàng lớn của ông sáng vàng lên khi phản chiếu ánh sáng. “Ta tìm thấy sàn nhà này ở một di chỉ của Người Cổ đại ở giữa Đại Sa Mạc. Ta tin rằng đây từng là trần một nhà thờ.” Những ngón tay ông lướt trên hình vẽ. “Ta đã xây dựng thành phố dựa trên hình ảnh này. Ta thích ý tưởng rằng những hoa văn của Người Cổ đại sẽ trở thành bản đồ cho một thành phố hiện đại.”
“Tôi từng nhìn thấy hình vẽ này rồi,” Marethyu nói khi đi xung quanh hình tròn. “Nó xuất hiện ở thế giới loài người và những Vương quốc Bóng tối và nhiều nơi khác.” Ông buông tay và chắp tay sau lưng, đầu nghiêng sang một bên khi quan sát họa tiết. “Nó được hoàn thành rồi.”
“Tới từng chi tiết.”
“Tổ tiên của chúng ta thật đáng kinh ngạc,” ông nói rồi nhìn vị Elder. “Ông có đồng ý không?”
“Ngươi không sợ ta à?” Aten hỏi và không trả lời câu hỏi vừa rồi.
“Tôi chẳng có lý do gì để sợ ông.” Marethyu lắc đầu. “Nhưng ông sợ tôi, đúng không,” ông nhẹ nhàng nói.
“Ta sợ cái ngươi đại diện.”
“Cái đó là cái gì?”
“Sự chết chóc của thế giới ta sống.”
Marethyu lắc đầu. “Ngược lại thì đúng hơn. Tôi ở đây để đảm bảo rằng thế giới của ông – thế giới phi thường ông kiến tạo ra – sẽ tiếp tục sống.”
Aten đi qua mê cung. Ông ta cao vượt hẳn người đàn ông tay móc câu, nhưng Marethyu vẫn dứng im không nhúc nhích.
Đôi mắt vàng của vị Elder nheo lại thành một đường kẻ. “Ngươi nói đểu ta đó à?”
“không,” Marethyu nghiêm túc nói. Ông giơ bàn tay trái, chiếc móc câu trên tay ông sáng lên. Aten lùi lại. “Ông không biết ta phải trả giá thế nào để tới được đây đâu,” người đàn ông cụt tay nói tiếp. “Tôi đã phải chịu đựng hàng triệu những đau đớn và đi qua không biết bao nhiêu dòng chảy thời gian để đến đây đúng lúc. Tôi đã hy sinh mọi thứ - mọi thứ tôi yêu thương – để đứng đây trước mặt ông.”
“Vì sao?”
“Vì chúng ta có thể quyết định vận mệnh của Danu Talis và những thế hệ sau.” Luồng điện của Marethyu lóe sáng, trong chớp nhoáng phản chiếu trên nền vàng của căn phòng. Ông vẫy tay, đột nhien toàn bộ tấm bản đồ bên dưới vị Elder biến mất trở thành những mảnh rách nát. Màu bạc chảy đi dọc ngang rồi lên trên cả sợi chỉ vàng. “Nếu Danu Talis không sụp đổ, thế giới tiếp theo sẽ không bao giờ tồn tại...” Những viên gạch chuyển máu nâu xỉn, rồi vỡ ra tan tành. Marethyu lại vẫy tay; một luồng gió lạnh thổi qua sàn nhà và những mảnh của tấm bản đồ cổ rời ra bay đi chẳng để lại gì ngoài nền đá trống hươ bên dưới. “Đế chế của ông, đế chế De Danann hùng mạnh sẽ bị hủy diệt cùng với cả thế giới chỉ trong một thế hệ.”
“Tôi rất thích nên nhà đó,” Aten lẩm bẩm.
“Tin tôi đi Elder, ông sẽ tiêu tùng trước khi chứng kiến được những sự hủy diệt kinh khủng hơn!”
Aten cho tay vào trong và quay đi. Vị Elder rảo bước đi qua sàn nhà trống không, cạnh của áo choàng kim loại tóe lửa khi chạm xuống nền nhà. Ông bước vào abn công hoa và dây leo nhìn toàn cảnh thành phố Danu Talis. Aten hít một hơi sâu, mang vào trong mùi hương thơm ngọt của sự sống và sinh sôi, bỏ qua mùi đắng và hơi chua từ luồng điện của Marethyu.
MẶt trời bắt đầu ngả về tây, tòa nhà nhuốm ánh vàng, những con kenh ngả màu bạc. Ở vài tầng thấp của những tòa nhà cao hơn người đã đã thắp đèn. Từ phía xa vang lên tiếng cười và tiếng nhạc.
Marethyu đứng cạnh Aten. Ông đặt tay lên ban công và nhìn về thành phố trên đảo.
“Hãy chiêm ngưỡng thành phố tuyệt vời nhất thế giới này đi,” Aten tự hào nói.
Marethyu gật đầu. Ông ngửng đầu lên, đôi mắt xanh lơ tối lại giống với màu trời khi ông quan sát mặt trời lặn đang phủ lên những vinama bay thấp màu vàng cháy, khiến chúng giống như những vệt sáng ngang qua thiên đường. “Đây là một kỳ quan.”
“Đã từng có những thành phố tuyệt đẹp trên trái đất,” Aten tiếp tục. “Người cổ đại xây dựng những thành phố hội đoàn, những trung tâm tuyệt vời để nghiên cứu, Archon và Chúa Đất đã xây dựng những thành phố lớn bằng thủy tinh và kim loại trong thời xa xưa. Nhưng không có thành phố nào giống như Danu Talis.”
“Truyền thuyết về nó sẽ tồn tại hàng thiên niên kỷ,” Marethyu đồng tình.
“Danu Talis là một thành phố, một bang, một thành phố và ta đã trị vì nó gần hai ngàn năm. Cha ta, Amenhotep, trị vì nơi này trước ta, ông nội ta Thoth là một trong những Elder vĩ đại đã nâng thành phố nên từ lòng biển mười ngàn năm trước.”
“Ờ, tôi biết. Tôi đã thấy ông ấy làm thế,” Marethyu thản nhiên nói.
“Ngươi ở đó?”
“Ờ.”
Chúa tể Danu Talis nhìn người đàn ông tay móc câu một lúc lâu. Cuối cùng ông gật đầu. “Ta tin ngươi,” ông chắc giọng nói. “Và có thể chúng ta sẽ bàn luận với nhau vài điều ngươi đã chứng kiến trong suốt cuộc đời dài và trong những chuyến chu du phi thường của ngươi.”
“Chúng ta sẽ không làm thế,” Marethyu nói. “Tôi có rất ít thời gian ở đây.”
Aten gật đầu. “Từng có thời Danu Talis chỉ là một thành phố nhỏ bị quân thù bao vây. Khi ta lên ngôi chúng ta đã bị vây hãm bốn bề. Anubis và ta đã thay đổi tất cả. Giờ Danu Talis là thủ đô của một đế chế hùng mạnh trải dài khắp địa cầu, khắp các châu lục, kể cả Northland lạnh giá. Và những kẻ từng chống lại chúng ta – Người Cổ đại, Archon hay Chúa đất – đều bị đánh bại hoặc đánh đuổi tới tận cùng thế giới.”
“Ông là một phần của lịch sử,” Marethyu nói. “Cha tôi – hoặc đúng hơn, người tôi tin là cha tôi – đã dạy tôi rằng mọi đế chế đều sẽ tới lúc sụp đổ. Khi đi du hành qua thời gian và lịch sử, tôi nhận ra ông ấy nói đúng. Tất cả các đế chế vĩ đại rồi cũng tới lúc suy vong.”
Aten gật đầu. “Ta đã nghiên cứu lịch sử thế giới từ thời Khởi Nguyên, và tôi đã học được bài học là: các đế chế sẽ phát triển và suy tàn.” Ông quay qua nhìn kim tự tháp to lớn nằm ở trung tâm hòn đảo. Một nửa của nó đang tắm dưới ánh hoàng hôn, phần còn lại chìm trong bóng tối. Những ngọn lửa nhỏ xíu đang bập bùng cháy trên hàng trăm bậc thang dẫn tới nóc dẹt của công trình, trên đó cắm lá cờ đang bay phần phật trong cơn gió chiều.
“Danu Talis sẽ sụp đổ,” Marethyu nói. “Ông không còn những lời tiên tri hay nhà tiên tri để nói cho ông biết trước tương lai.”
Aten nhìn Marethyu. “Ngươi là cái gì?” ông ta đột ngột hỏi. “Ông không phải Elder hay Người cổ đại, càng không phải Chúa Đất hay Archon.”
“Tôi không thuộc những giống loài đó,” Marethyu nghiêm túc nói. “Tôi là tương lai của ông. Ông đã trị vì thành phố này cả thiên niên kỷ,” ông ta nói tiếp. “Đây đúng là kỷ nguyên Vàng của Danu Talis, nhưng vân mệnh của nó là phải sụp đổ và biến mất. Và nếu điều đó xảy ra, những gì ông làm, những hy sinh của ông sẽ chẳng là gì. Nhưng cần phải thế. Ông có thể bảo vệ danh tiếng thành phố của ông; đúng ra ông có thể đảm bảo rằng nó sẽ giúp hình thành nên nền móng cho không chỉ một mà nhiều nền văn minh về sau.”
“Ngươi biết thật sự như thế chứ?”
“Tôi đã chứng kiến,” Marethyu bình thản nói, ánh chiều khiến đôi mắt ông chuyển ánh vàng. “Tôi thề tôi nói thật.”
“Ta tin ngươi,” Aten lại thì thầm nói. “Ngươi muốn ta làm gì?”
“Tôi muốn ông trở thành một waerloga – một người phá bỏ lời thề. Một thầy phù thủy. Tôi cần ông phản bội thành phố của ông.”
“Với ai?”
“Với tôi?”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia