Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
ophie theo bản năng biết điều Perenelle đang đòi hỏi nơi cô là sai, dù cô không biết vì sao. Những ký ức và hỉnh ảnh mờ nhạt nhất hiện lên nhảy múa trong đầu óc cô, nhưng khi đôi mắt xanh lơ sáng của Nữ Phù thủy đang nhìn cô, cô khó tập trung được. “Cô muốn cháu cho cô luồng điện của cháu?”
“Ờ, một ít thôi...”
“Làm thế nào...tại sao?” Sophie không nắm lấy bàn tay Nữ phù thủy đang xòe ra.
“Sophie, cháu là Bạc với quyền năng mênh mông,” Perenelle giải thích. “Cháu sẽ đặt tay lên tay cô và cô sẽ dùng luồng điện của cháu để hỗ trợ cho luồng điện của cô trong khi cô chuyển năng lượng sống của cô vào chú ấy. Cô có thể tự làm nhưng có thể luồng điện của cô sẽ quá tải và cô sẽ bị đốt cháy. Nếu cháu và Tsagaglalal giúp đỡ cô cô sẽ an toàn.”
“Sophie,” Tsagaglalal nhẹ nhàng nói. “làm đi. Cháu làm điều này vì thứ tốt đẹp nhất.”
“Cô sẽ làm gì?” cô gái trẻ vẫn còn nghi ngại hỏi.
“Bao bọc Nicholas bằng luồng điện của cô.”
Sophie cố gắng tập trung. Cô nhớ lại lúc Bà phù thủy Endor bao bọc cô trong không khí. Dù cô không bao giờ nghĩ tới việc đó trước đây, nhưng cô nhận ra giờ cô cần nhiều hơn không khí – Zephaniah đã bao Sophie trong luồng điện của bà và chuyển chô cô không chỉ sức mạnh của bà mà còn sự hiểu biết và ký ức nữa.
“Sophie, chúng ta không có nhiều thời gian,” Perenelle nói, có chút giận dữ trong giọng nói bà. “Cô không thể làm một mình được.”
“Sophie,” Tsagaglalal đều đều nói. “Nicholas đang chết.”
Dù vẫn không thoải mái với chuyện này, Sophie cũng chìa tay phải ra cho Perenelle nắm lấy. Những ngón tay bà rất khỏe, bàn tay và ngón tay bà chai sạn.
Đột nhiên Sophie biết tới những ký ức không phải của cô, nó khiến cô bần thần không dám nắm tay Perenelle. Sau những ngày vừa qua, cô không hoàn toan tin tưởng Nữ phù thủy. Và trong khi có rất nhiều điều cô biết về Perenelle, lại có những suy nghĩ và quan điểm về việc Bà phù thủy xứ Endor không muốn người bất tử kia tiếp cận gần với ký ức của bà. Cô không biết vì sao. Nhưng nếu những ngày vừa qua dạy cô điều gì, thì đó là hay tin vào bản năng của mình.
“Con bọ hung, Tsagaglalal,” Perenelle nói.
Sophie quay sang nhìn dì Agnes nâng con bọ hung vàng chạm khắc tinh sảo ra khỏi chiếc kệ gỗ và nâng bằng cả hai tay. Trong giây phút cô chạm vào nó, vật đó phát ánh sáng xanh lơ ấm áp và luồng điện trắng của Tsaglalal lập lòe phát sáng tỏa ra những sợi chỉ màu ngọc bích. Con bọ tỏa ánh sáng màu xanh ngọc bích lập lòe, đột nhiên tất cả những dấu vết của tuổi tác trên khuôn mặt bà lão không còn, bà trở lại trẻ hơn và xinh đẹp lạ thường. Nó lại đập tiếp Tsagalalal lại trở thành dì Agnes mà Sophie biết.
Sophie nhìn người phụ nữ, và nhớ ra...
Tsagaglalal ngồi đối diện với một người đàn ông đeo mặt nạ vàng che nửa khuôn mặt...trừ việc đó không phải mặt nạ. Da thịt của ông cứng thành kim loại. Ông nâng niu trên đôi tay – một bên là da thịt bình thường, một bên là vàng – một con bọ hung. Ông từ từ đặt nó vào tay Tsagalalal, cụp tay bà lại. “Em là Tsagaglalal,” ông nói, giọng trầm ấm. “Em là Giám quan. Từ giờ và mãi mãi về sau. Tương lai của loài người nằm trong tay em. Hãy bảo vệ nó.”
Sophie chớp mắt thấy...
Tsagaglalal đứng trước hai cô gái mắt xanh tóc đỏ rực: Aoife và Scathach. Hai cô gái trong trang phục chiến binh, đồ da hoẵng của vùng Đại Đồng Bằng. Đằng sau họ, khói bốc lên từ chiến trường, với những xác chết của những sinh vật chẳng hẳn và người hay quái. Một trong hai cô gái, cô nhỏ hơn có những tàn nhang trên mũi, bước lên trước nhận con bọ hung ngọc bích từ người phụ nữ được biết tới với cái tên Giám Quan. Rồi cô gái quay người giơ con bọ lên cao, những chiến binh bên quanh cô hô to: “Scathach!”
Sophie quan sát những hình ảnh đang lượn vòng xung quanh như thể........Aoife mặc áo trùm màu đen và xám, chui ra khỏi cửa tòa tháp và rơi xuống hào nước lạnh như đá. Ngay trước khi cô biến mất dưới làn nước xám, cô cầm trong tay con bọ màu ngọc bích cô trộm được.
Sopie biết trong suốt dòng thời gian, năm tháng trong quá khứ trôi qua trước mắt cô chỉ trong vài giây. Giờ khuôn mặt cô gái tóc đỏ mặt tàn nhang đã chuyển thành hình ảnh một phụ nữ trẻ và......Scathach, mặc đồ lông, chạy trong rừng tre những mũi tên đen xì bay xuống như mưa. Cô cầm một thanh kiếm cong ở một bên còn con bọ hung ở tay kia. Đằng sau cô, Aoife lao qua rừng tre với một đội quân quái vật da xanh đang đuổi theo.
Những ký ức ùa về, những hình ảnh này lao theo những hình ảnh khác, của...
Scathach quỳ xuống trước một cậu trai mặc đồ hoàng gia Ai Cập, cô xòe bàn tay dâng tặng cậu con bọ xanh ngọc bích....lại Scathach, đứng trước hình hài bất động của cậu trai kia, Cánh tay cậu bắt chéo trước ngực, cô nhẹ nhàng gỡ con bọ ra khỏi tay cậu. Cô đặt nó lên môi đặt lên đó một nụ hôn và khóc cho một người bạn, vị vua trẻ tuổi Tutankhamen. Có những tiếng hò hét. Bóng tối quay người lại trốn qua đường cửa sổ khi đội quân bảo vệ hoàng gia Nubian xông vào phòng. Họ dồn cô vào sa mạc trong ba ngày trước khi cô biến mất.
Nhiều hình ảnh hơn, quá nhanh, quá nhiều khuôn mặt và địa điểm – rồi đột nhiên, đó là...
Perenelle, trong trang phục thanh tao của thế kỷ mười chín cùng Nicholas đón nhận một hộp quà từ tay Scathach, người đang mặc trang phục quân đội của nam giới, với một thanh kiếm bên hông. “Vì sao cô lại đưa tôi con bọ vô dụng này,” người phụ nữ Pháp nói cùng một tiếng cười khi mở hộp.
Sophie chớp mắt thấy...
Perenelle, giờ đang mặc trang phục đầu thế kỷ hai mươi, đội một chiếc mũ rộng vành, đưa cùng một chiếc hộp cho Tsagaglalal, Giám quan. Bên cạnh họ, tro tàn của San Francisco hiển hiện lên sau một trận động đất hãi hùng.
Những ký ức nhòa đi và Sophie mở mắt nhìn bà lão đưa con bọ hung cho Perenelle. “Tôi đã biết vật này trong vòng mười ngàn năm,” Tsagaglalal nói, “dù nó không phải sở hữu của tôi, nhưng không sớm thì muộn nó lại trở về bên tôi. Tôi thường tự hỏi tại sao. Liệu tôi – liệu những Người bảo hộ khác – có phải đang giữ nó cho giây phút này?”
Perenelle ngước lên. “Tôi nghĩ bà, cũng như nhiều người khác, sẽ biết.”
Tsagaglalal lắc đầu. “Khi ông ấy đưa nó cho tôi, ông ấy nói tôi đang nắm trong tay tương lai của nhân loại. Nhưng ông ấy cũng thường nói những câu như thế. Nhiều lúc ông ấy rất hay tỏ ra nghiêm trọng.”
Nữ phù thủy nhìn vật thể chạm khắc, quay nó ra ánh sáng để ngắm nhìn từng chi tiết. “Khi Scathach đưa nó cho tôi trong sinh nhật thứ năm trăm, tôi đó đùa là cô ấy cho tôi con bọ vất đi. Nữ chiến binh đã trả lời. “Vật vứt đi có giá trị hơn những kim loại có giá trị khác. Bà không thể trồng cấy trên đống vàng.” Perenelle nhìn Tsagaglalal. “Tôi đã không biết nó giá trị và cổ xưa đến thế nào.”
Tsagaglalal lắc đầu. “Tôi cũng không biết, dù ông ấy đưa nó cho tôi trước khi đưa tôi cuốn sách.”
Sophie nhíu mày. “Ai đưa cho dì con bọ với cuốn sách cơ?” Một cái tên nảy ra trong óc cô. “Có phải Nhà thông thái Abraham không?”
Tsagaglalal buồn rầu gật đầu rồi cười. “Đúng, đúng là Abraham nhưng ta không gọi ông ấy là nhà thông thái. Ông ấy không thích cái tên hiệu đó.”
“Dì gọi ông ấy thế nào?” Sophie hỏi. Tim cô đột nhiên đập rộn lên khiến cô không thở nổi.
“Dì gọi ông ấy là chồng.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia