Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ĩa bay á?” William Shakespeare hỏi. Ông ta đẩy gọng kính lên sống mũi và nheo mắt nhìn vui thích. “Đĩa bay kìa.” Ông dùng khuỷu tay chọc vào Palamedes. “Tôi đã nói với anh chúng có thật mà. Tôi đã nói với anh rằng có nhiều thứ ở...”
“Vimana,” Scathach sửa lại. “Chúng là những chiếc tàu bay huyền thoại của Danu Talis.” Cô cúi đầu xuống dùng tay che mắt quan sát thêm sáu chiếc đĩa bay nữa xuất hiện trên bầu trời trong xanh gầm rú trên đầu họ. Bốn chiếc đang đậu bập bềnh trên mặt đất, giống như thuyền đậu trên mặt nước. Không khí rung chuyển rất nhẹ, cỏ bên dưới những chiếc đĩa bay xuất hiện một lớp băng mỏng.
Nóc vimana mở ra và những anpu xuất hiện. Chúng cao lớn và cơ bắp, mặc giáp đen với những đường chỉ bằng vàng và bạc. Chúng sử dụng những thanh kiếm cong- những thanh kopesh chết người. Những chiến binh đầu chó bắt Marethyu trước tiên. Người đàn ông tay móc câu vẫn chưa tỉnh và nằm dưới đất, tiếp tục rùng mình khi những tia lửa điện xanh trắng bắn ra từ móc câu trên tay và tạo nên một cung lửa điện trên cỏ. Ba con anpu lôi ông ta vào chiếc thuyền lớn nhất. Nó bay đi mất trong tích tắc.
Scathach theo dấu nó đi qua thành phố trông như một mê cung. NHững chiếc đĩa bay phản chiếu bóng xuống mặt nước trong khi bóng của nó tạo nên bóng râm phủ lên đường phố phía dưới. Cô nhìn nó bay qua đại kim tự tháp ở trung tâm thành phố trước khi đậu xuống khu giữa các tòa lâu đài bằng vàng và bạc.
Scathach quay lại nhìn những con anpu đang tụ tập lại. Cô đã đối đầu với anpu trong nhiều vương quốc bóng tối, và dù cô chưa bao giờ chiến đấu với chúng nhưng cô biết sức mạnh đáng sợ của chúng. Chúng là những chiến binh nguy hiểm chết người, nhưng Bóng tôi còn nguy hiểm hơn. Nữ chiến binh đã sẵn sàng lâm trận. Cô xoa hai tay vào chân, cô vặn đầu từ bên này sang bên kia, thư giãn cổ. Những con anpu đã mặc một sai lầm chủ chốt: chúng chưa tước vũ khi của kẻ thù. Scathach vẫn còn thanh kiếm, dao và nhị khúc côn. Chiến trận đã dạy cho cô bản năng chiến đấu: cô sẽ hạ tên anpu gần nhất, dùng vũ khí để cắt rời chân nó ra khỏi phần còn lại. Cô tóm lấy nó ngay khi nó ngã xuống và ném cơ thể nó vào hai bạn đồng hành của nó, hạ gục chúng luôn. Sự phân tâm đủ cho Joan và Palamedes tham trận, cùng lúc đó cô ném kiếm cho Saint –Germain và Shakespeare. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài phút. Sau đó họ sẽ chiếm lấy vimana và...
Scathach thấy Palamedes nhìn cô. “Không được đâu,” hiệp sĩ lảm bẩm bằng ngôn ngữ cổ của quê nhà. Ông quay đi và che mắt lại, nhìn về thành phố và tiếp tục nói với cô. “Không có ai giỏi hơn cô Nữ chiến binh ạ, nhưng lũ anpu sẽ không dễ dàng ngã xuống đâu. Sẽ có thương vong. Có thể là Saint-Germain, cũng có thể là Joan, chắc chắn có Will. Đó là những tổn thất không thể chấp nhận được. Ngoài ra nếu chủ nhân của những anpu kia muốn chúng ta chết, họ có thể giết chúng ta từ trên trời.”
Những chiếc răng ma cà rồng của Scathach cắn vào môi. Palamedes nói đúng. Chỉ cần một người trong số họ chết hay bị thương thì cái giá cho việc chạy thoát là quá lớn. Cô hầu như không quay đầu nhiều nhưng cô biết Hiệp sĩ Sacaren đã nhìn thấy. “Để lức khác vậy,” cô nói.
“Luôn có thời gian.” Ông đồng tình.
Những anpu di chuyển xung quanh họ, tước vũ khí của họ rồi chia họ ra thành từng nhóm. Palamedes là một nhóm, trong khi Saint-Germain và Shakespeare nhỏ hơn là một nhóm. Scathach và Joan bị áp giải trong một vimana bằng bạc bởi ba anpu trang bị vũ khí hạng nặng. Scathach leo lên thuyền trước, chiếc thuyền hơi nhún xuống do sức nặng của cô. Bên trong thuyền hầu như không có gì, ngoại trừ bốn chiếc ghế dài được thiết ké dành cho chó. Một trong những anpu, thấp và to hơn những con khác, có một vết sẹo trắng mờ tịt ngang mõm, không nói câu gì mà chỉ vào ghế và chỉ vào hai người phụ nữ. Scathach cố ngồi nhưng hầu như trước khỏi ghế trước khi cô phát hiện ra ngồi đất dễ chịu hơn nhiều. Joan làm theo. Những anpu dùng xích khóa từng người lại.
“Chúng ta gặp rắc rối tới mức nào rồi?” Josh hỏi nhỏ bằng tiếng Pháp.
Con anpu có sẹo ở mõm nhìn cô chằm chằm, nhe hàm răng sắc lẻm ra. Nó đưa tay lên miệng ra dấu im lặng. Joan mặc kệ.
“Nếu thước đo từ một tới mười,” Scathach nói. “Chúng ta sắp lên ngưỡng mười hai.”
Con anpu có sẹo vươn người qua chỗ Nữ chiến binh, đôi mắt đen thô lố của nó xoáy vào cô, nước miếng nhỏ ra từ răng nó.
“Chúng không biết nói à?” Joan hỏi.
“Chỉ nói khi chúng bắt đầu vào trận,” Scatty nói. “Và sau đó tiếng gầm của chúng khiến chúng ta lạnh xương. Tiếng hét thường khiến con mồi choáng váng tới mất ý thức.”
“Chúng là cái gì?”
“Chị tin chúng là một nhánh của tộc Torc. Một trong những thí nghiệm thất bại của Elder.”
Cuối cùng, sau khi nhận ra những người phụ nữ kia không chịu nghe lời, con anpu sẹo chán nản bỏ đi.
“Chúng là bạn hay thù?” người phụ nữ Pháp hỏi.
“Khó nói lắm,” Scathach thừa nhận. “Kể cả chị cũng còn chẳng biết ai với ai nữa.” Cô nhìn qua nắp đĩa bay đang mở lên bầu trời. Chiếc vimana nhún xuống vì có thêm hai con anpu lớn khác trèo vào. Sau đó lớp kính nhẹ nhàng trượt về trên đỉnh, ngăn cách âm thanh bên ngoài. Scathach để ý thấy lốm đốm những xác côn trùng.
“Nhưng chúng biết Marethyu là ai,” Joan nói.
“Dường như ngoại trừ chúng ta ra ai cũng biết ông ta. Rõ ràng ông ta giật dây tất cả vụ này. Chị thực sự ghét cái ý tưởng chúng ta bị xỏ mũi cả đám,” Scatty dứt khoát nói. “Chị thề là chị và cái ông tay móc câu đó sẽ còn gặp nhau. Và lúc đó chị sẽ hỏi ông ta vài câu ‘hay ho’.”
Họ cảm thấy có sự rung động từ tận trong xương tủy khi họ hình như bay qua những đám mây trắng. Con tàu nhún xuống, những đám mây xoay tròn rồi đâm qua – bằng chưng duy nhất cho thấy họ đang di chuyển.
“Và nếu Marethyu không trả lời chị thì sao?” Joan hỏi. “Chị sẽ để ý thấy những người bạn cún con của chúng ta rất cẩn thận khi hạ ông ta từ xa. Rõ ràng chúng sợ ông ta và quyền năng của ông ta.”
“Ông ta sẽ trả lời chị,” Scathach tự tin nói. “Chị có thể rất thuyết phục đấy.”
“Em biết chị có thể.” Joan of Arc nhắm mắt và hít một hơi dài. Cô cười kệ cho lũ anpu đang nhìn cô chằm chằm. “Em chỉ đang nghĩ: chúng ta đã không có một chuyến phiêu lưu thực thụ trong một khoảng thời gian khá dài.” Cô thở dài. “Sẽ giống ngày xưa đây.”
Scathach cười gằn. Ông chắc chắn chuyến này không giống những chuyến phiêu lưu khác. Cô và Joan đã từng chiến đấu – để cứu lấy các vương quốc và thậm chí là cả những đế quốc, để khôi phục hoàng tộc và ngăn cản các cuộc chiến, nhưng giờ mục đích còn cao cả hơn. Nếu họ tin Marethyu, họ sẽ chiến đấu cho tương lai không chỉ của loài người mà còn cho rất nhiều giống loài ở rất nhiều vương quốc Bóng tối bí ẩn.
Joan đụng đậy cố gắng để thoải mái hơn. “Khi Francis và em ở Ấn Độ vào năm ngoái, chúng em đã thấy bức hình những chiếc đĩa bay ở trong một văn tự cổ được khắc trong đền thờ. Francis bảo em là có rất nhiều câu truyện về những chiếc phi thuyền trong truyền thuyết của người Ấn Độ cổ đại.”
“Đúng đấy,” Scathach nói. “Chúng cũng xuất hiện ở Babylon và Ai Cập. Rất nhiều vimana đã không ở Danu Talis khi nó chìm nên tránh được bị hủy hoại. Bố mẹ chị có một cái,” cô nói tiếp. “nhưng không giống cái này. Khi chị đủ lớn để điều khiển nó, máy móc của chiếc phi thuyền đã quá cũ và được sửa chữa vá lắp quá thường xuyên nên nó không còn ở trạng thái nguyên bản nữa. Nó chỉ bay được là là mặt đất thôi.” Cô lắc đầu, cười khi nhớ lại. “Bố chị từng bảo là ông đấy đã chứng kiến bầu trời tối đen lại với những chiến vimana chiến đấu khi hạm đội đi chiến đấu với những Chúa Đất cuối cùng...”
Giọng của Scathach lạc đi. Cô rất hiếm khi nói về bố mẹ, và thường không bao giờ tự nguyện nói. Cô coi bản thân mình là một kẻ cô độc và cô đã hành động một mình quá lâu rồi. Nhưng cô có gia đình – người chị gái ở Vương quốc Bóng tôi trái đất cô không bao giờ gặp mặt và bố mẹ và anh trai sống ở Vương quốc bóng tối xa xôi khác mô phỏng theo Danu Talis đã mất. Giờ cô quay ngược lại mười ngàn năm. Cô thấy rất kỳ lạ khi nghĩ tới bố mẹ cô đang sống ở thành phố ngay bên dưới cô. Suy nghĩ đó khiến cô ngừng thở.
Và cô đột nhiên nhận ra cô muốn gặp họ. Không, còn hơn thế. Cô cần biết họ như thế nào trước khi cô và chị gái cô ra đời. Bố mẹ của Scathach và Aoife đã trở nên cay nghiệt và cáu bẳn bởi thế giới của họ đã bị hủy diệt. Họ đã lớn lên ở nơi họ là những chủ nhân không thể chối cãi được. Tất cả kết thúc khi hòn đảo chìm xuống. Đột nhiên mọi thứ trở nên rõ ràng trong những giờ đồng hồ sau khi Danu Talis chìm. Không còn chủ nhân và bề tôi nữa, không còn Elder Vĩ đại và Elder nữa. Chỉ còn những người sống sót.
Lớn lên, Scathach và chị gái sớm nhận ra họ khác bố mẹ vì họ được sinh ra sau khi hòn đảo chìm. Cặp song sinh và những cá thể đầu tiên của Thế Hệ Kế tiếp. Sau đó, rất, rất lâu sau đó, Aoife và Scathach biết rằng bố mẹ họ xấu hổ vì họ. Những cô gái đã hiểu rằng người anh trai của họ, với mái tóc đỏ và nước da xám, sinh ra ở Danu Talis là con cưng của họ. Không giống với cặp song sinh, anh ấy là một Elder.
Scathach cảm thấy bụng sôi lên khi phi thuyền hạ xuống thành phố.
Cô muốn gặp họ. Dù chỉ trong chốc lát. Cô muốn đứng quan sát mẹ cô, bố cô, anh trai cô trước khi hòn đảo chìm. Vì trong một thiên niên kỷ cô biết, cô chưa bao giờ thấy họ cười, và khi họ nói chuyện với những người khác – kể cả Elder – cũng với giọng nghiệt ngã. Giận dữ đã in hằn dấu vết lên người họ, khiến họ trở nên xấu xí và còng xuống. Trong một giây phút, Scathach muốn nhìn thấy họ còn trẻ và xinh đẹp. Cô muốn biết họ có bao giờ hạnh phúc không.
Đột nhiên phi thuyền tối om. Scathach và Joan nhìn thấy ngọn núi đen nhọn cao quá đầu đâm thẳng lên bầu trời tạo thành một vòng tròn màu xanh không bình thường.
“Chúng ta đang rơi xuống...” Scathach dợm lời và cô ngửi thấy có mùi lưu huỳnh. Cô hít sâu, cố phân biệt nó khỏi mùi lũ chó lâu ngày không tắm và mùi sắt thép của chiếc vimana.
“em cũng có thể ngửi thấy,” Joan nói. Cô cười rung người. “Lưu huỳnh – làm em nhớ tới Dee.”
Chiếc đĩa bay dừng lại. Con Anpu sẹo xuất hiện trước mặt Scathach. Nó vẫy thanh kiếm cong trước mặt cô vì nó đang cẩn thận tháo xích cho cô bằng tay trái. Đôi mắt xanh của Scathach nhíu lại khi cô nhìn thấy vũ khí. Nó mang lại cho cô một ý ức đen tối cay đắng: một quãng đời trước cô đã dạy vị vua Tutankhamen cách chiến đấu với hai thanh kiếm cong. Nhiều năm sau, cô phát hiện ra ông ta được chôn cùng hai thanh kiếm cô tặng ông ta.
“Scatty...” Joan dợm nói có một chút xíu xíu hoảng loạn trong giọng nói. Cô quay đầu quan sát Nữ chiến binh từ đầu tới chân. “Chúng ta ở đâu thế này?”
“Nhà tù.” Scatty quay người và cười. “Và em có biết không có nhà tù nào trên thế giới này có thể giam nổi chị không,” cô nói liến thoắng bằng tiếng Pháp.
Nóc chiếc vimana bật mở để mùi lưu huỳnh sộc vào khiến họ không thở nổi. Một luồng nhiệt hun nóng da thịt họ. Họ bị bao quanh bởi những tiếng rên la.
“Em có cảm giác đây không phải kiểu nhà tù bình bình của chị,” Joan gọi khi Scatty bị lôi tới mép phi thuyền.
Anpu đẩy lưng Bóng tối khiến cô định quay lại gầm ghè, miệng cô đột nhiên đầy những chiếc răng ma cà rồng. Lũ anpu nhảy giật lùi lại. Ngay trước khi bước khỏi phi thuyền, Scathach nhìn xuống, cô quay lại nhìn bạn. NHững dốm lửa nhỏ nhảy nhót phản chiếu qua mắt cô. “Em có thể nói thế - chúng ta đang ở trong miệng một ngọn núi lửa đang hoạt động.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia