The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ophie Newman đứng ở nhà bếp nhìn vào sân trong nhà nơi Perenelle Flamel và Tsagaglalal đang ngồi cạnh nhau. Nếu những người bình thường quan sát, họ chỉ thấy hai người phụ nữ lớn tuổi, một cao gầy nhưng khỏe mạnh, một thấp béo, ngồi cạnh nhau dưới ô uống trà và nhấm nháp bánh Sô cô la. Nhưng họ không phải những quý bà thông thường: một người xấp xỉ bảy trăm tuổi, còn người kia,... ờ Sophie nghĩ bà ta còn hơn tuổi đời của toàn nhân loại.
Cả hai người đều đang nhìn cô, và dù họ đang ngồi dưới bóng râm của cây dù, đôi mắt họ đang phát sáng – xanh lơ và xám – khiến họ giống như những người ngoài hành tinh.
Tsagaglal gọi Sophie từ trong nhà ra. “Tới đây đi con. Ngồi cùng chúng ta. Chúng ta đang đợi con.” BÀ ta không nói tiếng Anh nhưng Sophie hiểu và nhận ra đó là ngôn ngữ cổ xưa của Danu Talis.Khi cô đứng cạnh, bà lão nắm lấy tay cô. “Cháu không định hôn người dì cháu yêu quý à?” bà nói, đã chuyển sang tiếng Anh.
Sophie rụt tay lại. Cô không biết người phụ nữ này là ai – hoặc giả như bà ta là phụ nữ - nhưng bà ta rõ ràng không có quan hệ gì với cô. “Bà không phải dì tôi,” cô lạnh lùng nói.
“Không phải quan hệ máu mủ, nhưng cháu là gia đình của ta. Luôn luôn là như thế,” Tsagaglalal nói, giọng thểu não. “luôn luôn như thế. Ta đã chăm sóc cháu và em trai cháu từ khi các cháu chào đời.”
Sophie nuốt cục nghen trong họng, ngồi xuống nhưng không hôn vào đôi má nhăn nheo của bà. Có một cốc trà đá và bánh sô cô la chuẩn bị sẵn cho cô. Cô cầm cốc trà lên thì để ý có miếng cam trong đó. Vị am khiến cô nhớ tới Josh, và cô thấy bụng cô quặn lại. Cô đặt nó xuống không uống lấy một chút và đẩy đĩa bánh đi. Cô cảm thấy tuyệt vọng. Trong tuần rồi, cô đã mất đi mọi thứ, kể cả em trai. Kể cả những cái liên kết cô với quá khư – như dì cô – cũng biến mất. Cô cảm thấy lạc lối và cô đơn tột cùng.
“Cháu không đói à?” Tsagaglalal hỏi.
“Sao bà có thể hỏi tôi câu đó chứ?” Nỗi tức giận của Sophie quá mãnh liệt. “Không, tôi không đói. Tôi đang bệnh rồi đây. Josh mất rồi – và cậu ấy ghét tôi. Tôi nhìn thấy điều đó trong ánh mắt cậu ấy.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau.
Sophie quay qua Perenelle. “Và Nicholas đang hấp hối ở trên tầng. Sao cô không ở trên đó với chú ấy?”
“Ta sẽ lên đó khi cần,” Nữ Phù thủy thì thầm.
Sophie lắc đầu và cô thấy có nước mắt của sự tức giận trong mắt. “Bà là cái gì?” cô cao giọng hỏi Tsagaglalal. “Bà không phải là... bà thậm chí còn chẳng phải người. Và cô nữa,” Cô buộc tội Perenelle. “còn cô thì không có tính người! Tôi ghét cô! GHét cả hai người! Tôi ghét những gì các người đã làm cho tôi và Josh. Tôi ghét cái thế giơi các người đã lôi chúng tôi vào. Tôi ghét những quyền năng này, và những thứ tôi không nên biết và suy nghĩ của tôi bị xâm chiếm...”Những dòng nước mắt lăn xuống má cô, nưng cô không muốn họ nhìn thấy cô khóc. Cô ấn tay lên bàn định đẩy ghế ra nhưng đột nhiên cả Tsagaglalal và Perenelle vươn tay ra và đặt lên tay cô. Luồng điện của Sophie lóe lên trong một tích tắc, rồi mờ đi và mất hẳn, mùi hương vani của cô gái bị lấn át bởi mùi hương hoa nhài. Luồng điện của Perenelle không có mùi.
“Ở lại đi,” Perenelle lạnh lùng nói, và chắc chắn đó không phải một lời mời. Sophie không thể di chuyển như thể cô bé đang mơ một giấc mơ. Cô đã tỉnh và cảm thấy cảnh giác, nhưng cơ thể cô không phản ứng được.
“Nghe lời Nữ phù thủy đi,” Tsagaglalal nhẹ nhàng nói. “Tương lai của thế giới này cũng như các thế giới khác hiện giờ đang nằm ở mức cân bằng và cả hai cháu đều có khả năng làm lệch cán cân đó. Mọi dòng thời gian đang tụ lại một chỗ, giống như lời tiên đoán cách đây mười ngàn năm. Hoàn cảnh đã chỉ ra hai cháu đúng là cặp song sinh trong truyền thuyết.” Đôi mắt xám của bà đong đầy nước mắt. “Vì lợi ích của cháu, ta mong đó là những đứa trẻ khác. Đây là con đương khó khăn mà các cháu phải bước đi. Josh cùng phe với Dee, và dù cháu có tin hay không, cũng đã được tiên đoán từ cả thiên niên kỷ trước. Cái không thể nhìn thấy trước được – không thể nói trước được – là sự điên rồ của Dee và cái hắn định làm.
“Sophie,” Perenelle Flamel nhỏ nhẹ nói. “Cháu phải tin cô khi cô nói cô không mong chuyện này xảy ra với cả cháu hay Josh. Cháu có tin không.”
Sophie không còn chắc cô nên tin cái gì. Cô muốn tin Nữ phù thủy, nhưng... có cái gì đó ngăn cản cô. Người phụ nữ này đã nói dối cô, nhưng nhà Flamel đã nói dối cả thế kỷ rồi. Sophie đoán họ chỉ sống để bảo vệ họ và những người xung quanh họ. Josh cũng không muốn tin nhà Flamel. Có thể cậu đúng. Có thể đi với Dee là một quyết định đúng đắn. Một suy nghĩ đột ngột làm cô lạnh sống lưng: Nếu như cô chọn sai bên trong trận chiến lâu đời này thì sao?
Sự thật – cay đắng là nghiệt ngã – là cô không biết gì hết. Đúng hay sai, tốt hay xấu đan xen và lẫn lộn. Cô không thể phân biệt bạn và thù nữa.
Tsagaglalal và Sophie nhấc tay khỏi tay Sophie cùng lúc, và cảm giác trở lại với cơ thể cô. Luồng điện bạc của cô lóe sáng và kêu lách tách bảo vệ cơ thể cô, bốc khói trong ánh năng đầu chiều. Cô hít một hơi thật sâu nhưng không rời bàn.
“Sophie, cháu sẽ làm gì để giúp Josh đây, để cứu cậu ấy và mang cậu ấy về?” Tsagaglalal hỏi.
“Bất cứ điều gì. Mọi điều.”
Perenelee đặt cả hai tay lên bàn và nhoài người ra. Hay tay bà đan chặt vào nhau căng thẳng. “Và Sophie này, cháu nghĩ ta sẽ làm gì để giúp chồng cô?”
“Bất cứ điều gì,” Sophie nhắc lại. “Mọi điều.”
“Chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì – mọi điều – để giúp những ai chúng ta yêu thương. Đấy là điều khiến cho loài người chúng ta khác với Thế Hệ Kế tiếp hay Elder hay những ai đã sống trên trái đất này trước chúng ta. Chính tình yêu đã khiến chúng ta là con người. Đó cũng là lý do khiến giống loài cũng ta sinh sôi; đó là lý do khiến giống loài chúng ta luôn tồn tại.
“Nhưng dạng yêu thương này đòi hỏi sự hy sinh,” Tsagaglalal chậm rãi nói. “Thi thoảng đòi hỏi sự hy sinh vĩ đại...” Đôi mắt bà lão bỗng chan chứa nước mắt.
Sophie chợt có những ký ức về người phụ nữ này – trẻ hơn, rất rất nhiều, nhưng vẫn có gò má cao và đôi mắt xám của Tsagaglalal – quay lưng với bức tượng vàng cao lớn. Người phụ nữ đứng nhìn lại, rồi Sophie nhận ra đôi mắt bức tượng đó vẫn sống động và dõi theo người phụ nữ. Tiếp đó, Tsagaglalal quay đi và chạy nhanh xuống những bậc cầu thang bằng thủy tinh không biết đâu là điểm kết. Bà ôm chặt cuốn sách bằng cả hai tay: cuốn Codex. Nước mắt bà nhỏ xuống bìa sách kim loại.
“Sophie,” Perenelle nói tiếp. “hơn mười ngàn năm trước, Nhà thông thái Abraham đã nhìn thấy trước tất cả những điều này, và ông ấy bắt đầu xây dựng kế hoạch giúp cứu lấy thế giới. Cháu và em trai song sinh của cháu được chọn để làm việc này trước cả khi các cháu sinh ra đời. Các cháu đã được tiên tri trước cả khi Danu Talis Sụp đổ và trận Đại Hồng Thủy.
“Hai mà là một, một là tất cả. Một cứu thế giới, một hủy diệt thế giới,” Tsagaglalal nhắc lại. “Đó là định mệnh của các cháu. Và không ai có thể thoát khỏi số mệnh.”
“Lúc nào bố cháu cũng nói thế.”
“Bố cháu nói đúng đấy.”
“Hai người đang nói rằng cháu và em cháu chỉ là những con rối?” Sophie dợm lời, nhưng miệng cô khô khốc. Cô uống một hơi dài cốc nước trước mặt. “Chúng cháu không có quyền lựa chọn?”
“Tất nhiên các cháu có,” Perenelle nói. “Josh đã lựa chọn và tất cả lựa chọn đều bắt đầu từ tình yêu hay hận thù. Cậu ta đã chọn đi cùng Dee – không phải vì cậu ta thích hắn, nhưng vì khi cậu ấy nhìn thấy cháu tấn công Archon, cậu ấy ghét cháu. Cậu ấy nhìn thấy Coatlicue là một phụ nữ trẻ đẹp chứ không phải một sinh vật xấu xí như sự thật. Và cháu,... ờ, giờ cháu cần phải quyết định xem mình sẽ làm gì.”
Những từ ngữ của Perenelle khiến cô nhột nhạt. Josh ghét cô. Và Sophie biết đó là sự thật. Cô đã nhìn thấy nó trong mắt cậu. Nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì tới việc cậu nghĩ về cô thế nào – nó không thể thay đổi cái cô biết trong tim mình và cô cảm thấy về cậu thế nào. “Cháu sẽ đuổi theo Josh.”
“Dù cậu ấy từ bỏ cháu?” Tsagaglalal nhẹ nhàng hỏi.
“Dì nói mọi lựa chọn đều bắt nguồn từ tình yêu và thù hận. Cậu ấy là em cháu. Cháu sẽ đuổi theo cậu ấy. Đó là lựa chọn của cháu?”
“Và cháu sẽ đi đâu?” Perenelle hỏi.
Sophie nhìn bà một cách trống rỗng. Cô không biết. “Cháu sẽ tìm cậu ấy,” cô nói với sự tự tin mà cô không hề cảm thấy. “Khi...Khi cậu ấy gặp rắc rối, hay đau đớn, cháu thường sẽ cảm thấy. Thi thoảng cháu còn nhìn thấy những gì cậu ấy thấy.”
“Giờ cháu có cảm thấy cậu ấy không?” Tsagaglalal hỏi không giấu diếm sự tò mò.
Sophie lắc đầu. “Nhưng cháu có trong mình những ký ức của Bà phù thủy xứ Endor. Có thể cháu sẽ biết được gì đó từ nó.”
“Ta không nghĩ bà phù thủy đã nhìn thấy trước bước ngoặt mới nhất,” Tsagaglalal nói. “Ta đã biết bà ấy trong cả quãng đời dài dằng dặc của mình, và trong khi bà ấy có thể nhìn thấy cả dòng sự kiện lớn trong lịch sử, bà ấy lại không thể biết những hành động của những cá nhân đơn lẻ. Không giống em trai bà ấy, Prometheus, hay chồng bà ấy, Mars Ultor, bà ấy chưa bao giờ thực sự hiểu về loài người.”
“Cháu có thể đưa ra sự lựa chọn khác,” Perenelle nói. “Cháu có thể chọn giúp chúng ta cứu thế giới. Chúng ta cần cháu,” bà nói thêm. “Ngay giờ, Machiavelli đang ở Alcatraz. Chúng ta biết hắn định thả lũ quái vật vào San Francisco. Cháu nghĩ thành phố hiện đại này sẽ làm gì để chống trả lại khi bầu trời đầu những con rồng hay những cơn ác mộng chui lên từ những ống cống và chui vào thành phố?”
Sophie lắc đầu. Ý tưởng đó thật không thể nào hiểu nổi.
“Bao nhiêu người sẽ chết?” Perenelle nói tiếp. “Bao nhiêu người bị thương? Bao nhiêu người sẽ bị chấn động khi chứng kiến cảnh đó?”
Sophie choáng váng không nói nổi. Cô lắc đầu.
“Và nếu cháu biết có ai đó có thể giúp – ai đó có sức mạnh chiến đấu với lũ quái vật đó – liệu cháu có muốn họ đứng lên chiến đấu và bảo vệ hàng chục nghìn người, hay cháu muốn họ chạy trốn chỉ để giúp một người?”
Sophie định trả lời nhưng cô nhận ra mình đang bị dụ vào bẫy một cách khôn ngoan.
“Chúng ta cần cháu chiến đấu cùng chúng ta, Sophie ạ,” Tsagaglalal nói tiếp. “Cháu còn chớ Hakate, Nữ thần Ba mặt không?”
“Người sống ở Yggdrasill và là người đã Đánh thức cháu. Sao cháu quên được?” cô nói với giọng tôn kính.
“Bà ấy có quyền năng không thể đong đếm nổi: buổi sáng là một cô gái trẻ, buổi chiều là một phụ nữ trung niên, tối là một bà lão. Bà ấy đại diện cho toàn bộ sức mạnh và kiến thức của một người phụ nữ.” Tsagaglalal nhoài người lên, mặt bà chỉ cách Sophie có một inch. “Cháu là một cô gái trẻ, Perenelle là một phụ nữ trung niên, còn ta là một người già. Hợp tác với nhau chúng ta sẽ có khối kiến thức vô kể và quyền năng vô song. Cùng nhau cả ba chúng ta có thể đứng lên bảo vệ thành phố này.”
“Cháu sẽ cùng chúng ta đứng lên chứ, Sophie Newman?” Perenelle Flamel hỏi.
Cửa sổ bên trên họ mở ra va Niten xuất hiện. Anh ấy không nói một câu nào nhưng ánh nhìn của anh là quá đủ.
“Đến lúc quyết định rồi,” Perenelle nói. “Đã đến lúc cháu phải chọn mình đứng về phe nào.”
Sophie đứng lên quan sát Nữ phù thủy giúp Tsagaglalal ra khỏi chỗ ngồi và đi vào nhà. Cô muốn chạy khỏi nhà ra ngoài đường... nhưng sau đó thì sao? Cô sẽ đi đâu? Cô muốn tìm Josh. Nhưng cô không biết cô phải làm gì. Và chuyện gì sẽ xảy ra khi những sinh vật kia tràn vào thành phố. Luồng điện và những phép thuật cơ bản của co có thể bảo vệ cô...nhưng có bảo vệ nổi những người khác không?
Đây quả thực là lúc để cô lựa chọn.
Nhưng đứng về phe nào?
Từ đằng xa tiếng còi tàu vọng lại khiến cô nghĩ đến Alcatraz. Những con quái vật trên hòn đảo đó là những cơn ác mộng. Và Perenelle nói đúng: nếu họ thả chúng vào thành phố, chúng sẽ gieo chết chóc và hủy diệt hàng loạt...và không một người có đầu óc nào lại muốn thế. Không một người có đầu óc nào lại cố tình đi mang những dạng hỗn loạn đó vào thành phố.
Nhưng đó là những gì Machiavelli, Dee và Dare – Josh nữa – định làm.
Sophie tự động gật đầu, và đột nhiên lựa chọn trở nên đơn giản. Cô có thể làm việc cùng Nữ phù thủy và Tsagaglalal tránh những việc đó xảy ra. Sau đó, cô có thể tìm em.
Cô gái đi theo hai người phụ nữ vào nhà, đi qua bếp và đi lên gác.
Prometheus đợi họ trước cửa phòng ngủ. Ông đứng sang một bên để họ đi vào phòng đứng quanh nơi Nicholas Flamel đang nằm. Nhà giả kim trông nhỏ bé và thảm hại, da ông trắng như ga giường. Chỉ có một cử động nhỏ ở ngực ông cho thấy ông còn thở. “Đã đến lúc ông ấy ra đi rồi,” Prometheus thì thầm.
Perenelle úp mặt vào tay khóc.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia