There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 117
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ái này không giống lái xe.” Josh nghiến răng và bám chặt lấy vô lăng chiếc thuyền cao tốc nhỏ mà Dee đã thuê ở Bến du thuyền Treasure Island. Một con song nữa lại đập vào con tàu khiến cậu long tận óc. Cậu bị sóc lên sóc xuống trên chiếc ghế đệm cao su.
“Nhanh hơn, nhanh hơn nữa!” Virginia Dare giục, phớt lờ đi lời phàn nàn của Josh. Cô đang ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh cô, mái tóc dài tung bay trong gió, những hạt nước đọng lên mái tóc. Khi cô ta quay sang nhìn Josh, đôi mắt xám của ánh bừng sang niềm vui khiến cậu ngạc nhiên – trông cô quá trẻ như thể cậu đang nhìn thấy cô ở trường trung học của cậu.
“Không,” John Dee càu nhàu từ đuôi thuyền. Pháp sư người Anh đang nằm dài đằng đuôi thuyền, trông xanh xao và đổ mồ hôi. Hắn ta bị say sóng ngay từ khi Josh bắt đầu lái thuyền từ ngoài bến du thuyền tới khi gặp con sóng đầu tiên. “Chậm lại đi, chậm lại đi mà,” hắn ta khổ sở nói.
Josh phải thừa nhận là cậu thấy có chút hài lòng vì mình đang chiếm thế chủ động. Cậu nhìn Virginia và cả hai cùng cười toe toét; rồi Dare hất hàm về phía bộ điều chỉnh. Josh gạt cần điều chỉnh lên khiến hai động cơ chân vịt hoạt động, bắn nước lên ngay cạnh đầu Dee. Họ nghe thấy tiếng Pháp sư làu bàu khó chịu, và khi họ quay lại nhìn hắn họ thấy hắn đang nhìn họ chằm chằm và vuốt mặt.
“Không vui đâu. Không vui tí nào cả. Chắc chắn là cô đầu trò, Virginia,” Dee lồng lộn quát.
“Em lại nghĩ một chút nước sẽ giúp ảnh tỉnh.” Cô nhìn Josh. “Ông ấy luôn là một thủy thù tồi. Đó là một trong những lý do ông ấy lỡ chuyến Armada của Tây Ban Nha. Và bụng dạ ông ấy lại luôn nôn nao.” Cô ta nói thêm, “điều đó khiến mùi hương ông ta chọn còn đáng ngạc nhiên hơn.”
“Tôi thích mùi lưu huỳnh,” Dee lẩm bẩm nói từ đuôi thuyền.
“Đợi đã.” Josh quên mất Ông Pháp sư đang bệnh trong giây lát. “Ông chọn được mùi hương à?” Đây là lần đầu tiên cậu nghe về điều này. Cậu tự hỏi không hiểu mình có thể chuyển mùi hương của cậu thành một cái gì đó thú vị hơn không. “Ông có thể chọn bất cứ mùi nào?”
“Tất nhiên. Ờ, trừ những mùi của luồng điện vàng và bạc. Những luồng điện này không được lựa chọn mùi vị: từ lâu rồi, họ luôn có mùi giống nhau.” Cô ta quay sang Dee, tóc bay vào mặt cô khiến một ít tóc dính ở khóe miệng khi cô ta nói. “Sao anh có thể thuê được chiếc thuyền này thế?”
“Anh nhẹ nhàng hỏi họ,” ông ta trệu trạo nói. “Khi anh muốn anh có thể nói răng rất thuyết phục đấy.” Ông ta quay người lại nhìn Bến du thuyền Treasure Island, nơi một ông lão đội mũ lưỡi trai trắng đang ngồi trên cầu tầu nhìn mặt nước. Rồi, ông ta lắc đầu và bước trở lại câu lạc bộ du thuyền.
“Chúng ta không ăn cắp thuyền, đúng không?” Josh hỏi, rõ ràng là không vui vẻ gì với ý nghĩ đó.
“Chúng ta mượn tạm nó.” Dee nhếch mép cười. “Ông ta tự nguyện đưa chìa khóa cho ta.”
“Anh không dùng luồng điện nữa đấy chứ?” Virginia cảnh cáo hỏi. “Nó sẽ đánh động mọi thứ...”
“Đừng xem anh như thằng ngu thế chứ!” Dee tức giận ngắt lời nhưng rồi ông ta lại phải nằm vật ra thuyền vì một cơn ợ chua lại tới.
Virginia cười toe toét và nháy mắt với Josh. “Khi anh buồn nôn anh rất khỏ nói giọng kẻ cả, nhỉ?”
“Anh ghét em, Virginia Dare ạ,” Dee lẩm bẩm.
“Em biết anh không có ý đó thật,” cô cao giọng nói.
“Anh có đấy,” hắn đáp lại luôn.
Virginia vỗ vai Josh và chỉ về phía bờ biển bên trái. “Cứ ở gần Treasure Island. Chúng ta sẽ đi qua mũi phía bắc, rồi sau đó chúng ta có thể nhìn thấy Alcatraz đối diện với vịnh.”
Trước khi Josh trả lời, một đê chắn sóng khổng lồ như một bức tường bằng bê tông xuống hiện ngay trước mặt họ và cậu đánh bánh lái sang phải.. Nước sóng vào và Pháp sư lăn lộn trên sàn.
Virginia cười khùng khục.
“Các người quên là tôi không có khiếu hài hước hả,” Dee gầm gừ.
“Nhưng em có,” Virginia nói. Co quay qua Josh và chỉ thẳng trước mặt. “rẽ trái đi qua đê chắn sóng, rồi lượn sang bên trái và đi gần bờ biển vào. Nhưng đừng gần quá,” cô ta nói thêm. “Có đá ngầm đó. Đây là hòn đảo nhân tạo nên nó luôn có nguy cơ bị tách rời. Tôi đã quan sát nó được xây dựng vào những năm 1930, lúc đó nó cao hơn bây giờ. Hòn đảo đang chìm dần. Trận động đất tiếp theo sẽ xé tan nó thành từng mảnh.”
Josh liếc nhìn bờ biển đầy sỏi đá. Hầu hết các tòa nhà trông đều có hơi hướm công nghiệp, nhưng rất nhiều tòa trông ọp ẹp. “HÌnh như nó bị bỏ hoang rồi. Còn ai sống ở đây nữa không?”
“Có, sự thật thì tôi có vài người bạn sống ở phía bên kia đảo.”
“Anh không nghĩ em có bạn,” Dee rên rỉ.
“Không giống anh, thưa Tiến sĩ, em là một người bạn tốt,” Dare nói không thèm quay lại rồi nói tiếp. “Hòn đảo này từng là căn cư hải quân cho tới cuối những năm chín mươi. Sau đó, hàng loạt các bộ phim và một vài phim dài tập được quay tại đây.”
“Sao nó lại được gọi là Treasure Island?” Josh hỏi. “Thật sự có châu báu ở đây à?” Đã có lúc cậu ta cười vì ý tưởng đó, nhưng lúc này cậu đã chuẩn bị tinh thần để tin bất kỳ thứ gì.
Tiếng cười của Virginia có sức lan truyền tới người khác, và Josh thấy mình càng lúc càng thích cô nàng hơn.”Không, nó được gọi là Treasure Island theo tên một cuốn sách cùng tựa đề của tác giả Robert Louis Stevenson. Stevenson sống ở San Francisco khoảng một năm trước khi sáng tác cuốn truyện.” Khi họ đi vòng quanh hòn đảo, Virginia đứng quay lưng với nó. “Tôi chắc chắn tên của nó chỉ là một trò đùa – đây là một hòn đảo được xây dựng trên những thứ rác rưởi thế mà lại được gọi là Đảo Châu báu.” Cô quay qua và chỉ một mỏm đá nhỏ ở giữa vịnh. “Đó là Alcatraz. Đi thẳng tới đó.”
Josh nhăn nhó khi thuyền đâm vào một con sóng khác. Nó trồi lên và trụt xuốn với tiếng động rung người. “Tôi chưa từng đi xa tới thế này. Tôi cũng chưa từng lái thuyền trước đây nữa.”
“Cái gì mà chẳng có lần đầu,” Virginia nói.
“Tôi có chút lo lắng,” cậu thừa nhận.
“Vì sao?” Virginia tò mò hỏi. Cô ngồi lại chiếc ghế bọc nhựa và nhìn cậu.
Cậu trai trẻ đột nhiên cảm thấy không thoải mái vì cái nhìn của cô. “ờ,” cậu thủng thẳng nói. “thứ gì cũng có thể xảy ra. Tàu có thể chìm, hoặc động cơ chết máy, hoặc...”
“Hoặc gì?” cô hỏi. “Cậu có biết, theo kinh nghiệm bản thân, loài người có quá nhiều thời gian để mà lo lắng những thứ chẳng bao giờ xảy ra. Đúng, thuyền có thể chìm...nhưng có thể không.. Động cơ có thể chết...nhưng tôi nghi ngờ khả năng đó. Chúng ta có thể bị sét đánh, hoặc...”
Ts. John Dee đột nhiên hét tướng lên từ đuôi thuyền. “Hoặc bị nàng tiên cá ăn thịt,” ông nói vội. “Tôi mới nhớ ra. Hòn đảo này nằm trong vòng bảo vệ của Nereid.” Hắn ta ho vì xấu hổ. “Và tôi đã chỉ thị cho họ không được cho cái gì tiêp cận hòn đảo trong vòng năm mươi feet.”
Virginia quay nhìn quanh. “có tiên cá quanh đảo cơ à?”
“Ông già của Biển cả ở Alcatraz, ông ta mang theo những con Nereid hoang dã,” Dee nói. “Tôi cần nói chuyện với Machiavelli! Ông ta cần biết là chúng ta đang tới.” HẮn rút điện thoại ra nhưng khi vừa lôi được ra nước đã đổ vào nó. Không ngừng lại, Dee bẻ điện thoại ra lấy bin và cho vào túi áo.
Josh nhìn Virginia. “Tôi không hiểu ông ta nói cái gì.”
“Nereus, Ông già Biển cả là một Elder cực kỳ xấu xa,” Virginia giải thích. “Ông ta từ thắt lưng trở lên giống người nhưng dưới lại là bạch tuộc. Dưới đấy đại dương là nhà của ông ta. Phần lớn nhất mà vương quốc của ông ta giao với trái đất chính là khu vực được biết dưới cái tên Tam giác Quỷ Bermuda.”
“Nơi tất cả các con tàu biến mất à?” Josh hỏi.
“Chính đó. Bức tường giữa hai thế giới rất mỏng nên thỉnh thoảng tàu bè và máy bay của thế giới này chui sang thế giới kia, và thỉnh thoảng vài quái vật biển xấu xa từ thế giới của ông ta qua Vương quốc Bóng tối Trái đất. Nereid là những con gái của ông ta.” Virginia mỉm cười. “Đừng để bản thân bị mê hoặc bởi nụ cười hay giọng hát của họ. Họ là động vật ăn thịt đó.”
Dee nhanh chóng lắp lại máy và khởi động nó lên. Hắn chán nản ném nó ra một góc. “Không có gì. Tôi không thể nào liên lạc được với Machiavelli.”
Virginia xoay cây sáo trên đầu ngón tay. “Em không hiểu sao anh lại quá lo lắng tới thế. Em có thể dễ dàng đưa chúng vào giấc ngủ với...”
Trước khi cô có thể nói hết câu thì một phụ nữ da xanh, tóc xanh, đuôi cá chuồi lên từ mặt biển, chộp lấy cây sáo của cô và mang nó xuống nước ở phía bên kia tàu.
Tiếng hét của Virginia Dare thật kinh khủng. Cô ném chiếc áo sơ mi ám khói và cởi giầy ra và lao xuống biển, biến mất trong làn nước không một vết tích.
“Tiến sĩ!” Josh hét qua tiếng động của động cơ. Cậu giơ tay trái ra chỉ và cậu hài lòng vì tay cậu không run quá.
Dee vội vàng tiến tới và nghiêng người qua lan can tàu.
Xung quanh họ là hàng tá đầu phụ nữ, tóc xanh như tảo biển. CÙng lúc họ mở miệng nhe những chiếc răng như răng cá hổ. Sau đó họ ném mình lên thuyền, trồi lên trụt xuống trên mặt biển như những con cá heo.
“Giờ chúng ta gặp rắc rối rồi,” Dee nói. Rắc rối rất rất nghiêm trọng.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia