Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ây là một giấc mơ.
Không hơn gì một giấc mộng quá sống động. Và giờ giấc mơ đó là gì nào!
Sophie Newman nằm trên giường và nhìn lên trần nhà quen thuộc. Cách đây khá lâu, một người nào đó – có thể là mẹ cô, một họa sĩ lạ thường – đã sơn trần bằng màu danh dương đậm. Những ngôi sao bạc hình thành nên chòm Đại Hùng và chòm Thợ săn, và một mặt trăng khuyết treo lơ lửng đối diện giường cô. Mặt trăng được sơn màu lân tinh, và nó tỏa ra ánh sáng mờ ảo mỗi đêm cô ngủ lại nhà dì. Phòng của Josh, ở bên canh, là hoàn toàn trái ngược: phòng được sơn màu trứng sáo với một mặt trơi lớn ở chính giữa trần nhà. Sophie không thích gì hơn việc được ngủ khi nhìn lên trần nhà nhà này, nhìn theo các chòm sao. Thường thì cô bé sẽ tưởng tượng mình rơi vào các ngôi sao, và cô mơ được bay. Cô đặc biệt thích những giấc mơ đó.
Sophie duỗi thẳng người và phân vân không biết mấy giờ rồi. Căn phòng tối như nó thường thế sau bình mình, nhưng bầu không khí yên ắng, không giống với sau khi thành phố sống dậy. Mắt cô rời khỏi trần nhà: không có dấu hiệu của ánh sáng ban ngày trên tường. Thực ra, căn phòng có vẻ ảm đạm như thể đầu giờ chiều. Cô ngủ tới muộn thế cơ á? Cô đã mơ một giấc mơ điên rồ. Cô không thể đợi để kể cho Josh nghe.
Sophie lăn qua và thấy dì Agnes và Perenelle Flamel đang ngồi bên kia giường quan sát cô. Và đột nhiên cô bé cảm thấy dạ dày quặn thắt: đây không phải một giấc mơ.
“Con tỉnh rồi,” Dì Agnes nói.
Sophie nhíu mắt nhìn dì. Trông bà vẫn vậy nhưng giờ cô gái biết bà không phải một con người bình thường.
“Chúng ta đang lo lắng cho cháu,” Agnes nói. “Dậy đi rồi tắm rửa và mặc quần áo vào. Chúng ta sẽ đợi cháu trong bếp.”
“Chúng ta cần nói về nhiều chuyện,” Perenelle nói thêm.
“Josh...” Sophie dợm lời.
“Cô biết,” Perry nhẹ nhàng nói. “ Nhưng chúng ta sẽ tìm lại cậu ấy về. Cô hứa đấy.”
Sophie ngồi trên giường, chân chống cằm còn khuôn mặt thì vui trong hai lòng bàn tay. “Một giây trước cháu còn nghĩ đây là mơ.” Cô hít sâu một cách run rẩy. “Và cháu đang định sang kể với Josh và cậu ấy sẽ cười vào mặt cháu, và rồi chúng cháu sẽ thử nghĩ xem những phần khác nhau của giấc mơ đến từ đâu, và sau đó...” Những giọt nước mắt lăn xuống, cô bé cứ sụi sùi khóc. “Nhưng không phải mơ. Nó là một cơn ác mộng.”
Sau khi tắm rửa, thay quần áo và cảm thấy hơi khá hơn, Sophie rời phòng đi xuống bếp. Cô nghe thấy tiếng vọng ra từ phòng dì ở phía cuối hành lang.
Dì cô.
NHững câu nói khiến cô lạnh người.
Từ khi cô còn nhớ được, gia đình đã tới thăm dì Agnes. Cặp song sinh có phòng riêng của chúng trong nhà, và phòng ngủ phía trước dành cho bố mẹ chúng. Josh và Sophie biết rằng dì Agnes thật sự không có quan hệ máu mủ với chúng, dù theo cách nào đó bà có quan hệ với em gái hoặc em họ của bà ngoại chúng. Nhưng chúng luôn gọi bà là dì: kể cả bố mẹ chúng cũng gọi bà lão là dì Agnes.
Thế bà là ai? Bà là cái gì?
Sophie đã nhìn thấy luồng điện trắng, ngửi thấy mùi hoa nhàu, nghe thấy bà nói tiếng nhật với Niten và gọi anh ta bằng tên thật. Agnes là Tsagaglalal, người không phải là Elder nhưng già hơn Thế Hệ Kế tiếp. Kể cả Zephaniah, Phù thủy Endor cũng biết rất ít về bà.
Đột nhiên một dòng ký ức tràn về
Một tòa tháp pha lê tỏa sáng, những con sóng vỗ vào tòa tháp ngay lập tức biến thành hơi nước.
Mặt nạ bằng vàng.
Cuốn Codex.
Ký ức nhạt đi nhanh như khi nó đến và để lại cho cô nhiều câu hỏi hơn câu trả lời. Những gì cô biết chắc chắn là người phụ nữ cô lớn lên cùng, người cô tin là dì Agnes thực ra là Tsagaglalal, Giám Quan. Nhưng câu hỏi khiến cô lạnh gáy còn đó: Cô vừa nhìn thấy ai? Và vì sao?
Sophie đi xuống hạnh lang tiến với phòng dì Agnes. Cô mất một lúc mới nhận ra những giọng nói tới từ sau cánh cửa đang đóng. Hai người đàn ông đang nói chuyện, chuyển dễ dàng từ tiếng Nhật sang tiếng Anh và chuyển ngược lại: Prometheus và Niten. Cô bị các sự kiện làm cho lú lẫn nên việc Chủ nhân của Lửa ở đây cũng chẳng khiến cô ngạc nhiên. Theo bản năng Sophie biết cả hai người đàn ông đều ý thức được cô đang ở hành lang. Cô đặt lòng bàn tay lên cánh cửa trắng định đẩy vào, nhưng thay vào đó cô lại nhẹ nhàng hỏi.
“Cháu vào được không?”
“Cứ tự nhiên,” Prometheus dịu dàng đáp.
Sophie đẩy cửa bước vào phòng.
Dù cô đã tới ngôi nhà này hơn mười năm nay, Sophie chưa bao giờ bước vào trong phòng ngủ của dì. Cả cô lẫn em trai cô đều luôn tò mò về nó. Cánh cửa luôn luôn khóa, và cô nhớ có một lần cô cố nhìn qua lỗ khóa, nhưng chỉ thấy có cái gì treo đằng sau cửa, che mất lối vào. Josh thậm chí còn thử trèo lên cây để nhìn qua cửa sổ nhưng cành cây bị gẫy. May là bụi hồng của dì Aunes đã đỡ cho cậu, dù cậu bị xước xát từ đầu tới chân. Dì Agnes không nói gì khi lau rửa vết thương bằng dung dịch màu xanh có mùi gắt, dù tụi sinh đôi biết bà đã đoán ra chúng cố làm cái gì. Hôm sau một tấm rèm xuất hiện ở cửa sổ phòng bà.
Sophie luôn nghĩ nó sẽ mang phong cách thowiff kỳ Victoria, với những đồ gỗ màu tối nặng nề, sẽ có một đồng hồ tròn lớn đặt trên bệ lò sưởi, tường đầy những bức ảnh khung gỗ, chiếc giường lớn, với những chiếc gối thêu ren, ga giường dườm dà và chiếc chăn bông xấu xí.
Cô bị choáng vì sự giản dị của căn phòng. Một chiếc giường đơn được đặt ở chính giữa căn phòng sơn trắng. Không có bức ảnh nào mà chỉ có hộp bằng gỗ nhám và đánh bóng loáng treo trên tường đựng những tạo tác của người xua. Sophie đoán đấy là những món quà từ ba mẹ cô dành cho dì Agnes: đầu giáo, đồng xu, đồ nữ trang, hạt cườm và mặt dây chuyển xanh hình con bọ hung. Thứ duy nhất có màu bên cạnh con bọ hung là chiếc găng tay treo trên cửa sổ đầu giường. Trên tường là hai hình lục giác đặt lồng vào nhau, giữ đúng chỗ nhờ đây đăng ten vàng. Hai các đều làm được làm bằng đá mã não đen và vàng, và bên trong vòng lục giác trong là một mê cung màu xanh đá ngọc lục bảo. Sophie đoán rằng khi mặt trời mọc, mặt trời sẽ chiếu vào trong vật bắt cơn mơ này và căn phòng sẽ sống động với màu ngũ sắc.
Giờ căn phòng đang chìm trong bóng tối.
Niten và Prometheus đang đứng hai bên chiếc giường nhỏ hẹp của dì Agnes. Nằm bất động trên chiếc giường phủ ga trắng là Nicholas Flamel.
Sophie thấy tim mình chùng xuống. Cô đặt tay lên miệng.
“Chú ấy không...”
Prometheus lắc đầu và cô gái đột nhiên nhận ra rằng mái tóc đỏ của ông đã chuyển thành bạc trắng chỉ trong vài giờ đồng hồ kể từ lần cuối cô gặp ông. Nước mắt khiến đôi mắt xanh của ông trở nên to lớn trên mặt ông. “Không. Nhưng chỉ là chưa thôi.”
“Nhưng sẽ sớm thôi,” Niten thì thầm. Anh vươn tay ra đặt lên trán Nhà giả kim. “Nicholas đang chết dần. Ông ấy sẽ không qua nổi hôm nay đâu.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia