Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
osh đang đi dọc đường Green Street thì chợt nhìn thấy một thanh niên đeo một cái ba lô nặng nề đứng ở cầu tầu số 15 bên trái cậu. Có cái gi đó không bình thường ở anh ta. Josh nhíu mắt va tập trung nhìn – đột nhiên cậu thấy một luồng khói xanh mờ nhạt chảy ra từ người đó. Cậu quan sát khuôn mặt xanh xao đang dõi theo họ rồi người đàn ông cầm điện thoại lên gọi. “Chúng ta bị theo dõi rồi,” cậu nói ngay.
Tiến sĩ tì người vào cửa kính bọc đen và nhìn ra đường. “Ba bị,” ông ta nói cụt lủn.
Virginia vươn người ra nhìn. “Thực ra phải gọi là Ông Túi,” cô nói. “và chính xác chúng đã nhận ra chúng ta. Ông Túi hầu như không gây nguy hiểm gì, nhưng họ có tầm nhìn còn đáng sợ hơn những sinh vật khác.”
Josh có thể nhận ra ba Ông Túi đứng cạnh cầu tầu 9. Cậu đang nghĩ họ sẽ giống như... cậu cũng không chắc cậu mong chờ điều gì, nhưng họ trông cũng giống những thanh niên bình thường, mặc quần bò, áo phông, đi giày thể thao đã mòn đế và đeo trên lưng một chiếc ba lô phồng to và cũ vẹt.
“Tôi thấy họ rồi,” Dee khổ sở nói.
Mấy Ông Túi quan sát chiếc xe khi nó đi qua. Họ đồng thời áp điện thoại lên miệng. Một người đặt ván trượt xuống vỉa hè và đuổi theo chiếc xe, lạng lách qua dòng xe đông đúc.
“Tôi đoán là họ đang đặt bẫy chúng ta,” Virginia nói nhỏ.
Đèn tín hiệu chuyển mầu Josh nhấn ga phóng sang đường Broadway. Lại có thêm một nhóm thanh niên nữa đứng ở Cầu tầu số 5 và một nhóm nữa xa hơn ở đứng ngoài Cảng San Francisco cạnh Cầu tàu số 1. Một nhóm ăn mặc đặc biệt ngồi trên những chiếc xe đạp tự chế phóng trên đường, vượt đèn tín hiệu và theo đuôi chiếc xe.
“Tôi chưa bao giờ thấy có nhiều sinh vật này ở cùng một nơi như thế. Tiền công thuê họ không hề rẻ; tôi phân vân không biết họ làm việc cho ai.”
Một trong những tên đi xe đạp đã đuổi kịp chiếc xe và tiếp tục theo đuôi. Trông cậu thanh niên đó giống những tay đi xe đạp bình thường – áo phông sáng màu, mũ bảo hiểm, kính bảo vệ màu đen – trừ có cái ba lô trên lưng. Jos điều chỉnh gương chiếu hậu để theo dõi cậu kia. “Trong túi cậu ta có gì thế?” cậu hỏi.
Dare cười cay đắng. “Tin tôi đi, cậu không muốn biết đâu.”
John Dee ngồi quay lưng lại khi tên đi xe đạp cố chụp hình bằng điện thoại.
Josh nắm chặt lấy vô lăng, sợ rằng cậu sẽ đâm vào tay kia và khiến hắn ngã lộn vòng trên đường.
“Họ còn không quan tâm chuyện chúng ta biết họ đã tìm thấy chúng ta,” Dare nói. “Họ phải rất tự tin rằng đã bắt được chúng ta.” Cô ta đặt cây sáo lên môi và thổi lên một giai điệu vượt qua ngưỡng nghe của con người.
Bánh trước và sau của chiếc xe đạp nổ thành từng mảnh và người lái thì bắn sang bên kia đường. Chiếc xe đâm sầm vào một gốc cọ khiến chiếc xe biến dạng.
Virginia Dare ngồi lại vào chiếc ghế da và cười lớn. “Anh đang bị săn lùng rồi đó Tiến sĩ. Săn lùng, và anh không có chỗ nào ở nơi này hay bất cứ Vương quốc bóng tôi nào để dung thân đâu. Giờ anh làm gì nào?”
Dee vẫn im lặng một lúc lâu. “Vì sao chứ, tôi sẽ trở thành thợ săn.”
“Săn ai hả Tiến sĩ Dee.”
“Các Elder.”
“Anh đã định dùng Coatlicue và anh đã thất bại,” Dare nhắc nhở hắn ta.
Đuôi xe bỗng sặc lên mui lưu huỳnh hôi thối. “Hai người có biết động vật nguy hiểm nhất là con gì không?” đột nhiên hắn ta hỏi.
Để đáp lại câu hỏi kỳ lạ đó, Josh nhún vai nói. “Gấu bắc cực à? Hay người sói?”
“Tê giác à?”
“Tất cả những con gì đang bị bẫy,” Dee đưa ra câu trả lời đơn giản. “Những con động vật đó đâu còn gì để mất.”
Người phụ nữ thở dài. “Em nghĩ em không nên đến nơi anh sắp đưa chúng ta tới.”
“Ồ, anh lại nghĩ em sẽ thích nó lắm,” Dee nhẹ nhàng nói. “Virginia, anh hứa cho em cả thế giới này...nhưng anh định cho em thứ lớn hơn. Ở lại với anh, chiến đấu cùng anh, cho anh mượn sức mạnh của em, và anh sẽ cho e tất cả những Vương quốc bóng tôi đang tồn tại. Anh sẽ cho em những gì em muốn.”
“Em nghĩ anh đã đề nghị với em thế rồi.”
“Nghĩ đi, Virginia,” ông ta nói ngay. “không chỉ thế giới này, mà có thể là hai, ba hoặc nhiều hơn nữa. Em có thể xây dựng đế chế của riêng em. Em luôn muốn thế, đúng không?”
Dare nhìn thấy Josh qua gương. “ĐƯờng phố đang làm cậu ta điên lên kìa,” cô ta buồn buồn nói.
“Và cậu nữa, Josh. Ở bên ta, cho ta dòng điện vàng của cậu, ta sẽ cho cậu trái đất này, Vương quốc bóng tối này, để cậu trị vì. Và ta hứa với cậu rằng ta sẽ cho cậu quyền năng gì cậu muốn. Cậu – Josh Newman – có thể trở thanh cứu tinh của trái đất này.”
Ý tưởng kinh khủng đó khiến Josh nín thở. Mới một tuần trước, cậu sẽ nói rằng nó nực cười, nhưng giờ... Cậu có thể cảm thấy những trang của cuốn Codex đang nóng dần lên trên da cậu, và đột nhiên ý tưởng đó không còn bất khả thi nữa. Trị vì thế giới. Cậu cười rung lên. “Tôi nghĩ cô Dare nói đúng: ông điên rồi.”
“Không phải điên đâu. Thần kinh đấy. Lần đầu tiên trong cuộc đời dài dằng dặc của tôi tôi có thể nhìn nhận mọi việc rõ ràng, quá rõ ràng. Tôi làm nô bộc cả đời rồi, là nô bộc cho nữ hoàng và đất nước, cho các Elders và Thế hệ Kế tiếp. Tôi đã làm theo những mệnh lệnh của loài người và những người bất tử. Giờ tới lúc tôi làm chủ nhân.”
Josh nhìn thẳng về phía trước không nói gì. Cậu đã lái xe qua đường tòa nhà Ferry Building. Tháp đồng hồ chỉ mười một giờ ba mươi. Cuối cùng cậu cũng nói. “Các người định đi đâu?” cậu hỏi, dạ dầy bỗng quặn lại. Thậm chí khi hỏi câu đó, những trang codex vẫn đang nóng lên trên da cậu, đập nhịp từng nhịp như nhịp tim.
“Tôi định sử dụng sức mạnh của cuốn Codex để tiêu diệt các Elder.”
“Tiêu diệt họ á?” Josh thấy dạ dày mình thắt lại. “Nhưng ông nói chúng ta cần họ cơ mà.”
“Chúng ta cần quyền năng của họ,” Dee nói nhanh. “để sửa chữa và tôn tạo thế giới. Nhưng nếu chúng ta có quyền năng đó thì sao? Nếu chúng ta có thể làm mọi thứ họ làm? Chúng ta sẽ không cần họ nữa. Chúng ta sẽ trở thanh các vị thần.”
“Anh đang nói về việc hủy diệt các Elder,” Virginia bình tĩnh nói, mắt nhìn thẳng vào mặt Dee.
“Đúng.”
“Tất cả?” cô hỏi giọng hoài nghi.
“Tất cả.”
Người phụ nữ cười, sung sướng. “Sau anh có thể có ý định đó chứ, Tiến sĩ? Họ đang ẩn nấp trong hàng ngàn các Vương quốc Bóng tối.”
Mùi luồng điện của Dee bao quanh hắn như nấm. “Giờ họ ở đó. Nhưng đã có lúc họ ở cùng một chỗ, và không có quyền năng như giờ.”
Dare lắc đầu bối rối. “Lúc nào? Bao giờ?”
Josh đột nhiên biết câu trả lời.
“Mười ngàn năm trước,: cậu nhẹ nhàng nói. “ở Danu Talis”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia