Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ars Ultor.”
Ông đã bị giam cầm quá lâu. Giờ đây ông không thể biết ông đang mơ hay chỉ đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Những hình ảnh và suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu óc ông lúc này là của ông, hay những ký ức do thanh Clarent mang lại? Khi nhớ lại quá khứ, là ông đang nhớ lại thời quá khứ của ông, của thanh gươm, hay của thời kỳ những người từng cầm thanh gươm đó trước cả ông? Hay là của cả ba? Đâu là sự thật?
Và dù ông không chắc về nhiều thứ nhưng ông vẫn nhớ rõ một vài chuyện. Những ký ức về phần chính trong cuộc đời ông. Những ký ức làm nên ông.
Ông nhớ những người con trai của mình, Romulus và Remus. Những ký ức đó không bao giờ ông quên. Nhưng dù ông cố thế nào đi nữa, ông vẫn không nhớ nổi khuôn mặt vợ mình.
“Mars.”
Ông có thể nhớ từng chi tiết những trận chiến. Ông biết tên từng vị vua và người dân thường ông đã chiến đấu cùng, những anh hùng tử trận dưới lưỡi kiếm của ông và những kẻ hèn nhát đã bỏ chạy vì sợ ông. Ông nhớ những chuyến hải trình tìm kiếm, khi ông và Prometheus đã đi tới những vùng đất chưa ai biết tới và thậm chí còn tới những Vương quốc bóng tối mới được tạo dựng.
“Chúa tể Mars.”
Ông đã được chứng kiến những kỳ quan và những cảnh tượng hãi hùng. Ông đã từng chiến đấu chống lại những Elder và Archon, Những người cổ đại, thậm chí cả những chúa tể từng xuất hiện trên trái đất này. Thời xa xưa đó ông từng được thờ phụng như một vị anh hùng, một cứu tinh của loài người.
“Mars. Thức dậy.”
Ông không muốn thức giấc, vì thức giấc sẽ đến cùng với nỗi đau, nhưng còn hơn nỗi đau đó là nhận thức mình bị giam cầm, và đó sẽ còn mãi tới ngày tận thế. Và khi ông tỉnh dậy, sự trừng phạt của ông, nỗi đau của ông, sẽ gợi nhắc cho ông về thời khắc loài người sợ hãi và khinh ghét ông.
“Thức dậy.”
“Mars...Mars...Mars...”
Giọng nói – hay là nhiều giọng nói? – vang lên đều đặn, không ngừng nghỉ và quen thuộc.
“Thức dậy!”
Sâu trong lăng mộ trong lòng Paris, từ trong đống xương đang cùm giữ ông, Elder mở mắt. Đôi mắt đó có màu xanh lơ chỉ trong phút chốc đã chuyển thành màu đỏ như ngọn lửa. “Giờ thì sao?” ông quát, giọng vang vọng trong chiếc mũ trụ không bao giờ ông không đội.
Trước mặt ông có vẻ là hai con người. Họ cao và thanh mảnh, làn da màu đồng tương phản với áo phông trắng và quần bò trắng, giầy trắng. Người phụ nữ tóc cắt ngắn sát da đầu trong khi người đàn ông lại cạo trọc. Đôi mặt của cả hai ẩn sau lớp kính râm.
Họ cùng lúc tháo kính ra. Đôi mắt họ sáng và xanh, đồng tử đen bé xíu. Dù ông đang đau đớn do lớp khí cháy và cứng lại gây ra, ông cũng nhận ra họ. Họ không phải người: họ là Elder. “Isis?” ông hỏi bằng ngôn ngữ cổ xưa của Danu Talis.
“Lâu lắm mới gặp lại ông bạn,” người phụ nữ nói.
“Osiris?”
“Chúng tôi tìm ông lâu lắm rồi,” người đàn ông nói thêm. “Giờ chúng tôi đã tìm thấy ông.”
“Nhưng nhìn xem bà ấy đã làm gì ông này,” Isis nín thở, rõ ràng là đang đau khổ.
Phù thủy vùng Endor đã bẩy Mars vào trong nhà ngục này, bà tạo ra nó từ đầu lâu một sinh vật chưa từng có mặt trên trái đất. Nhưng đối với bà giam cầm ông thôi là chưa đủ: bà đã thêm vào một hình phạt cho người tù nhân. Phù thủy đã khiến khí của Mars cháy liên tục, rồi cứng lại trên làn da ông, giống như khi nham thạch ra khỏi nhân trái đất, để lại ông bị kẹt lại trong cũi bằng đầu lâu với nỗi đau thường trực này.
Mars Ultor cười và âm thanh nghe như thể tiếng rống từ đâu vọng lại. “Hàng thiên niên kỷ nay ta không gặp ai, vậy mà giờ ta lại nổi tiếng rồi.”
Isis và Osiris tách nhau ra và tiến tới hai phía của thứ trông bức tượng xám khổng lồ bị đóng băng vĩnh viên trong tư thế cố vươn lên. Nửa thân dưới của Mars, từ thắt lưng trở xuống, bị chìm sâu trong lòng đất – Dee đã biến chúng thành xương hóa lỏng rồi lại làm cứng nó lại, bẫy ông trong đó. Cánh tay trái duỗi thẳng ra của ông bị phủ một lớp ngà, còn trên lưng ông là hai hình hài hóa đá của hai sinh vật xấu xí Phobos và Deimos đang nhe nanh múa vuốt. Đằng sau vị Elder là một bệ đá hình chữ nhật. Ông đã yên nghỉ ở đó hàng ngàn năm nay. Nhưng giờ bệ đá đã vỡ làm đôi.
“Chúng tôi biết Dee đã ở đây,” Isis nói.
“Đúng. Hắn tìm được ta. Ta rất ngạc nhiên vì hắn nói cho các người biết ta ở đâu,” Mars nghiến răng nói. “Chúng ta đã đánh nhau. Chính hắn đã giam lỏng ta như thế này.”
“Dee không nói,” Osiris nói. Gã đang đứng đằng sau lưng Mars, xem xét những bức tượng thần rừng cả phút nay. “Hắn phản bội ông. Hắn phản bội tất cả chúng ta.”
Mars rít lên trong cơn đau. “Đáng ra ta không bao giờ nên tin hắn. Hắn yêu cầu ta Đánh thức thằng nhóc, Vàng.”
“Và rồi hắn dùng Vàng để gọi Coatlicue từ Vương quốc bóng tối,” Isis thì thầm.
Luồng khói màu đen đỏ xoắn vặn trong đôi mắt Mars Ultor. Cơn giận làm vỡ những mảnh bám trên cơ thể ông ra và những mảng cứng của luồng điện bị hóa cứng của ông rơi xuống. Không khí nồng nặc mùi thịt cháy. “Coatlicue: Lần cuối cùng bà ta tàn phá vương quốc này chính ta đã chiến đấu với mụ,” ông nói khó nhọc vì đau do luồng điện cháy. “Ta đã mất rất nhiều chiến hữu.”
Người phụ nữ mặc đồ trắng gật đầu. “Chúng ta đều mất rất nhiều bạn bè và người thân chỉ vì mụ ta. Không biết làm sao mà tiến sĩ lại tìm được nơi bà ta đang cư ngụ và chiêu gọi bà ta.”
“Nhưng vì sao?” Tiếng nói của Mars rền vang. “Giờ đâu có đủ Elder trên trái đất này để thỏa mãn khẩu vị của mụ ta chứ?”
Osiris gõ vào lưng Elder để thử độ cứng. “Chúng tôi tin rằng hắn muốn thả mụ ta vào trái đất. Chúng ta đã tuyên án Dee là utlaga vì hắn phạm quá nhiều sai lầm. Giờ hắn muốn phục thù, và hắn sẽ phá hủy toàn bộ các Vương quốc bóng tối và toàn bộ thế giới này. Hắn muốn tất cả chúng ta tiêu đời.”
Isis và Orisis đã đi được một vòng quanh vị Elder và giờ lại đứng đối diện với ông. “Nhưng vì chúng tôi theo mùi của hắn nên chúng tôi mới có thể theo dấu hắn mà tìm thấy... ông,” Isis nói.
“Thả tự do cho ta,” Mars cầu xin. “Hãy để ta tìm gã tiến sĩ đó.”
Cả hai lắc đầu quầy quậy. “Chúng tôi không thể.” Isis buồn bã nói. “Zephaniah dùng những phép thuật và bùa ngải của Archon và những chúa tể trên trái đất. Không nghi ngờ gì nữa Abraham đã dạy bà ta.”
“Thế vì sao các người ở đây?” Mars gầm lên. “Thế các ngươi từ đảo của các ngươi tới đây làm gì?”
Một bóng dáng xuất hiện ở trước cửa. “Tôi yêu cầu họ tới.”
Một bà lão mặc áo sơ mi xám và váy dài bước vào trong. Bà ta lùn và béo, còn mái tóc màu xanh nhạt được uốn xoăn. Cái kinh râm quá khổ che gần hết khuôn mặt bà, tay phải bà ta cầm một cây gậy trắng. Bà chống gậy bước tới chỗ vị Elder bị giam cầm, và dừng lại khi cây gậy trắng chạm vào bức tượng.
“Bà là ai?” Mars hỏi.
“Ông không nhận ra tôi?” Luồng điện màu nâu bay lên từ bà lão, không khí tràn ngập mùi gỗ cháy đắng đắng ngọt ngọt.
Mars hít một hơi thật sâu vì những ký ức lâu ngày ùa về. “Zephaniah!”
“Chồng tôi,” Phù thủy Endor nói rất nhỏ.
Màu mắt Mars cứ nhảy múa hết từ đỏ sang xanh rồi xanh sang đỏ, khói bay lên từ dưới mũ trụ. Làn da cứng như đá của ông vỡ vụn ra. Ông đang cố gắng vươn ra trước trước khi lớp da cứng mới hình thành. Vị Elder lồng lộn gầm lên cho tới khi cả hang đong đầy nỗi tức giận và sợ hãi của ông, mùi thịt cháy và xương bị nung nóng. Cuối cùng, tới khi kiệt sức, ông đứng đó nhìn người phụ nữ đã từng là vợ ông, người ông đã từng yêu hơn hết thảy mọi thứ, người đã giam cầm ông vĩnh viễn cùng nỗi khổ này. “Bà muốn gì, Zephaniah?” ông hỏi bằng giọng thì thầm nhưng đầy nỗi tức giận. “Bà tới đây để trêu ngươi tôi à?”
“Sao tôi phải làm thế với ông chứ,” người phụ nữ nói và móm mém cười. “Tôi tới đây để thả tự do cho ông. Tới lúc rồi: thế giới này lại cần một thầy phù thủy.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia