A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 118
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
gọn lửa giận dữ liếm qua cả tòa nhà. Hàng tá còi báo động hú lên inh ỏi, không khí sặc mùi khói đen của cao su và nhựa cháy.
“Đi ra, đi ra, ngay!” Tiến sĩ John Dee dùng thanh gươm ngắn trong tay phải chém đứt thanh sắt nặng nề và cánh cửa gỗ, như thể chém giấy vậy. “Xuống tầng,” hắn ra lệnh.
Virginia Dare chui qua lối thoát hiểm không hề do dự, lửa đã làm cháy một chút mái tóc dài đen của cô.
“Đi theo tôi,” Dee ra lệnh cho Josh rồi cũng chui qua cánh cửa. Khói vàng bốc lên rõ ràng từ da thịt hắn, mùi trứng thối phả vào mặt Josh Newman khi cậu khẩn trương theo sau.
Josh cảm thấy ốm nhưng không phải chỉ vì cái mùi sulfur kinh khủng bốc ra từ Dee. Đầu cậu ong ong và rất nhiều những đốm sắc nhảy múa trước mắt cậu. Cậu chón mặt và vẫn còn run sau lần đụng độ với Archon xinh đẹp Coatlicue. Dù cậu đã cố nhưng cậu vẫn không hiểu nổi những sự kiện xảy ra trong mấy phút trước. Cậu chỉ mang máng biết làm sao cậu lại ở đây. Cậu nhớ đã lái xe đi trên đường thành phố...đường cao tốc...và vào thành phố. Nhưng cậu không biết cậu đi đâu. Những gì cậu biết là cậu cần tới một nơi nào đó.
Josh cố tập trung vào lý do khiến cậu tới tòa nhà đang bốc hỏa này, nhưng cậu càng tập trung nhiều, cậu càng thấy mọi việc khó hiểu hơn.
Rồi Sophie xuất hiện. Điều đầu tiên Josh thấy là sự thay đổi kinh khủng trên người chị sinh đôi. Khi Sophie bước vào văn phòng tiến sĩ vài phút trước, Josh hồi hộp...nhưng bối rối. Sau chị ấy lại ở đây? Sao chị ấy tìm ra cậu? Cậu biết nhà Flamel gửi chị tới. Nhưng không sao; chị sẽ về phe cậu và giúp cậu mang Coatlicue về. Đây là việc quan trọng nhất.
Nhưng hạnh phúc của cậu không kéo dài lâu. Nó nhanh chóng biến thành nỗi sợ, sự kinh tởm và thậm chí tức giận vì những hành động của chị. Sophie không tới giúp cậu, chị ấy...ờ, Josh không biết chị ấy muốn cái gì. Cậu quan sát và choáng váng, khi lớp khi của chị đông cứng thành một lớp áo giáp bạc xung quanh cơ thể, sau đó chị nhẫn tâm dùng roi quất lên người Archon xinh đẹp và không thể phòng vệ đó.
Tiếng kêu đau đớn quằn quại của Coatlicue thật đau lòng, và khi bà quay mặt về phía Josh và vươn tay ra, sự đau đớn và cảm giác bị phản bội ánh lên trong đôi mắt bà khiến Josh không chịu nổi. Cậu là người đã triệu tập bà ta từ thế giới bóng tối; cậu phải chịu trách nhiệm cho nỗi đau này. Nhưng cậu không thể giúp được.
Aoife chuồn ra sau lưng Coatlicue và giữ bà ta trong khi Sophie tiếp tục quất vào người bà. Sau đó Aoife lôi Archon bị thương về lại vương quốc bóng tối. Giây phút Coatlicue biến mất, Josh đã thấy mọt sự mất mát lo lớn. Cậu đã sắp, sắp làm được một điều vĩ đại. Nếu Coatlicue chịu quay về thế giới, bà sẽ... Josh nuốt một miệng khói mùi cao su và mắt ầng ậng nước. Cậu không biết chắc bà có thể làm gì.
Từ dưới cậu hai bậc thang, Dee quay lại nhìn cậu, đôi mắt xám mở to và trong hoang dại trong ánh sáng mờ mờ. “Đi gần vào,” hắn quát. Hắn hất hàm về phía căn phòng cháy. “Cậu thấy chưa? Họ làm điều họ luôn làm! Chết chóc và hủy diệt luôn đi theo nhà Flamel và đồng đảng của họ đó.”
Josh lại ho, cậu cố gắng hít chút không khí trong lành. Đây không phải lần đầu cậu nghe lời buộc tội như thế này. “Scathach cũng nói thế.”
“Sai lầm của Bóng tối là chọn nhầm phe.” Nụ cười của Dee trông thật xấu xí. “Cậu cũng suýt như thế.”
“chuyện gì xảy ra trên kia vậy?” Josh hỏi. “Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, và Sophie...”
“Đây không phải lúc để giải thích.”
“Nói đi,” Josh giận dữ yêu cầu, và không khí đột nhiên tràn ngập mùi vỏ cam.
Dee dừng lại. Khí cậu cậu ta khiến đôi mắt sáng lên còn răng chuyển sang màu vàng. “Josh, cậu đã vuột mất khoảnh khắc làm biến đổi thế giới mãi mãi. Chúng ta suýt bắt đầu được quá trình biến trái đất thành thiên đường. Và cậu là phương tiện giúp chúng ta làm điều đó.” Khuôn mắt tiến sĩ chuyển thành một chiếc mặt nạ cau có. “Hôm nay nhà Flamel đã phá ta. Và cậu biết vì sao chứ? Vì họ - cũng như những kẻ khác – không muốn trái đất tốt hơn. Nhà Flamel thèm khát bóng tối, họ tồn tại bên lề xã hội, sống bí mật và trong dối trá. Họ mạnh lên nhờ nỗi đau và nhu cầu của những kẻ khác. Họ biết trong thế giới mới của ta sẽ không có bóng tối cho họ trốn vào, không có nỗi đau nào để họ lợi dụng. Họ không muốn ta – và những người như ta – thành công. Cậu đã giúp ta tới thành công hơn bao giờ hết.
Josh nhíu mày, cố hiểu những gì tiến sĩ nói. Liệu Dee có nói dối không? Cậu phải... mặc dù Josh không thể không có cảm giác rằng có sự thật trong lời người bất tử kia. Nhà Flamel có như thế không?
“Nói cho ta nghe,” Dee hỏi. “Cậu có thấy Coatlicue?”
Josh gật đầu. “Có.”
“Bà ấy đẹp chứ?”
“Vâng.” Cậu chớp mắt, nhớ lại. Bà ấy quá đẹp, không giống một ai cậu đã từng thấy.
“Ta cũng nhìn thấy hình dạng thật của bà ta,” Dee nhẹ nhàng nói. “Bà ta là một trong số những Archon, những sinh vật cổ xưa, có khi còn là sinh vật người hình tinh quyền năng nhất, từng sống trên trái đất từ thời Khai nguyên. Bà ta là một nhà khoa học sử dụng những công nghệ tối tân tới mức nó chẳng khác gì ma thuật. Bà ta có thể tạo ra những thứ khôi nguyên nhất.” Dee cẩn trọng nhìn Josh và từ từ nói tiếp. “Coatlicue có thể nhào nặn lại thế giới ngày nay, sửa chữa nó, khôi phuc nó. Nhưng cậu thấy Aoife làm gì bà ấy chưa?”
Josh khó khăn nuốt nước bọt. Cậu đã thấy Aoife chuồn ra sau và lôi bà về lại vương quốc bóng tối. Cậu gật đầu lần nữa.
“Cậu cũng thấy chị cậu làm gì chứ?”
“Có.”
“Sophie quất roi vào bà ấy – và đấy không phải roi thương. Ta cá đấy là dồ của Perenelle, bện lại từ tóc của Medusa. Nó chị cần chạm nhẹ vào ai cũng đủ khiến người đó đau đớn.” Dee vươn tay ra đặt lên vai cậu nhóc. Cậu cảm thấy hơi nóng dồn xuống hai tay. “Josh, giờ cậu mất Sophie rồi. Cô ấy bị nhà Flamel kiểm soát quá mạnh. Cô ấy là con rối của họ, nô lệ của họ. Họ sẽ lợi dụng cô ấy, như họ đã làm với bao nhiêu người khác trong quá khứ.”
Josh gật đầu lần thứ ba. Cậu biến trước họ còn có những cặp song sinh khác, và cũng biết rằng họ không sống sót được.
“Cậu có tin ta không, Josh Newman?” Dee đột nhiên hỏi.
Josh nhìn Pháp sư, mở miệng định nói, nhưng lại không nói gì.
“À,” Dee cười. “Câu trả lời hay đấy.”
“Tôi không nói gì.”
“Thi thoảng không trả lời là câu trả lời,” người bất tử nói. “Để ta nhắc lại câu hỏi: cậu có tin ta hơn nhà Flamel không?”
“Có,” Josh nói ngay. Cậu không nghi ngờ điều đó.
“Cậu muốn gì?”
“Cứu chị tôi.”
Dee gật đầu. “Tất nhiên rồi,” hắn nói, không thể giấu nổi sự khinh bỉ. “Cậu là con người mà.”
“Chị ấy bị phù phép, đúng không? Làm sao tôi giải bùa được?” Josh lại hỏi.
Tôi mắt Dee chuyển thành hai viên đá vàng. “Chỉ có một cách: giết ai đang kiểm soát cô ấy – có thể là Nicholas hoặc Perenelle Flamel. Hoặc cả hai.”
“Tôi không biết làm sao...”
“Ta có thể dạy cậu.” Dee hứa hẹn. “Và cậu chỉ cần tin ta.”
Cửa kính trong tòa nhà phát nổ thành những mảnh nhỏ, kêu lanh canh như tiếng nhạc, và rồi cánh cửa phía trên họ bật mở vì áp suất của hơi nóng và một cơn gió thổi ngược xuống cầu thang. Hàng loạt những tiếng nổ lớn làm rung chuyển tòa nhà, làm vỡ rơi xuống. Tay vin cầu thang bằng kim loại đột ngột nóng đến nỗi không thể sờ vào nổi.
“Hai người cà kê gì trên đó thế?” Virginia Dare hét lên từ tầng dưới. Khí xanh tỏa ra từ người cô nâng mái tóc đen của cô lên khiến nó như một cái áo choàng.
“Chỉ làm vài thí nghiệm giả kim ấy mà...” Dee bắt đầu.
Một tiếng nổ như sấm rền khiến cả ba người sụp xuống. Những mảnh vữa rơi từ trần nhà xuống và mùi nước thải xộc vào cầu thang.
“Và một hoặc hai thí nghiệm cũng hơi lớn,” hắn nói thêm.
“Chúng ta cần đi ra. Tòa nhà sắp sụp rồi đó,” Dare nói. Cô quay người lại và tiếp tục lao xuống cầu thang. Dee và Josh bám sát.
Josh hít một mơi thật sâu. “Có phải tôi ngửi thấy mùi bánh mỳ cháy không?” cậu ngạc nhiên hỏi.
Dare liếc nhìn Dee. “Em còn không muốn biết mùi đó phát ra từ đâu.”
“Em không muốn biết đâu,” tiến sĩ đồng tình.
Khi họ tới tâng cuối, Virginia lăng mình vào cánh cửa đôi để xông ra nhưng bị bật lại. Chúng bị khóa, một sợi xích dày khóa hai tay cầm lại.
“Tôi chắc chúng ta phải phá cái này mới hòng ra,” Dee lầm bầm.
Virginia Dare nói thứ ngôn ngữ gì đó đã không dùng ở Châu Mỹ hàng thế kỷ nay, rồi nhanh chóng chuyển qua tiếng Anh. “Hôm nay còn tệ hơn được nữa không cơ chứ?” cô càu nhàu.
Có một tiếng động nhỏ và một tiếng rít, sau đó bình phun nước gắn trên trần nhà hoạt động, phun nước lên cả ba người, khiến mọi nơi bốc mùi cay xè.
“Tôi đoán là cô,” cô nói. Cô đẩy ngón tay trỏ vào ngực Dee. “Anh giống nhà Flamel hơn anh dám thừa nhận đấy, Tiến sĩ: chết chóc và hủy diệt cũng theo đuôi anh đấy.”
“Anh không giống họ,” Dee nắm chặt lấy cái khóa. Khí vàng dập dờn quanh ngón tay hắn, rơi xuống sàn thành một dòng suối mỏng dài.
“Em nghĩ là anh không muốn dùng khí chứ?” Dare nhanh nhẩu nói.
“Anh nghĩ lúc này ai biết chúng ta ở đâu không quan trọng,” tiến sĩ nói, bẻ cái khóa làm đôi như thể nói làm bằng bìa cứng.
“GIờ ai cũng biết mấy người ở đâu,” Josh nói.
“Họ sẽ đuổi theo ta,” Dee đồng tình. Hắn đẩy cửa và đứng sang một bên đê người bất tử đồng hành và Josh ra ngoài trước. Rồi liếc nhìn lại ngọn lửa đang bừng bừng cháy kệ cho bình tưới nước đang hoạt động, hắn phóng ra ngoài cửa, về phía Josh và Dare, đang dừng lại trước ngưỡng cửa.
“Tôi nghĩ họ sắp tới đây rồi,” Josh lẩm bẩm.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia