That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 50
icholas vừa bẩy cái nắp miệng cống lên được thì điện thoại của Joan reo vang, tiếng líu ríu the thé ở cung bậc chói tai làm tất cả họ đều nhảy dựng lên vì sợ hãi. Nhà Giả kim thả rơi cái nắp đậy vào chỗ cũ kêu một tiếng vang rền, ông lẹ làng nhảy giật lùi lại trước khi nó rơi thẳng xuống mấy ngón chân ông.
"Francis," Joan vừa bảo họ vừa búng tay mở điện thoại. Cô nói với Saint-Germain bằng giọng Pháp liến thoắng và rồi bật đóng điện thoại cầm tay nghe một tiếng tách. "Anh ấy" cô nói. "Anh ấy nói rằng không vì bất cứ lý do gì mà chúng ta chui xuống đi vào hầm mộ mà không có anh ấy."
"Nhưng chúng ta không thể chờ," Sophie phản đối.
"Sophie đúng. Chúng ta nên-" Nicholas lên tiếng.
"Chúng ta sẽ chờ," Joan nói quả quyết bằng một giọng đã từng có lần ra lệnh cho cả một đạo quân. Cô đặt bàn chân nhỏ nhắn lên cái nắp đậy miệng cống.
"Họ sẽ đi mất thôi," Sophie nói một cách tuyệt vọng.
"Francis nói anh ấy biết họ đang đi đâu," Joan nói rất nhẹ nhàng. Cô quay người Nhà Giả kim. "Anh ấy nói ông cũng biết. Phải vậy không?" cô hỏi gặng.
Nicholas hít vào một hơi và rồi gật đầu dứt khoát. Ánh sáng trong buổi sáng sớm cuốn hết mọi sức sống khỏi khuôn mặt ông, để lại trên đó một màu da nén đã bị phai đi. Những quầng thâm dưới mắt ông tím rịm và sưng phồng lên. "Tôi tin như vậy."
"Đi đâu cơ?" Sophie hỏi. Cô cố giữ bình tĩnh. Cô luôn kiềm chế tâm trạng của mình tốt hơn cậu em trai, nhưng ngay lúc này cô chỉ muốn ngửa cổ lên trời v kêu thét lên trong cơn tuyệt vọng. Nếu Nhà Giả kim biết Josh đang đi đâu, tại sao họ không đến thẳng đó ngay bây giờ?
"Dee đang mang Josh đi nhờ người Đánh thức năng lượng của cậu ấy," Flamel chậm rãi nói, rõ ràng là ông đang cẩn thận lựa lời.
Sophie cau mày, rối trí. "Điều đó có gì xấu? Chúng ta chẳng phải muốn vậy sao?"
"Đúng, đó là điều chúng ta muốn, nhưng không phải cách chúng ta muốn." Dù khuôn mặt ông không biểu lộ gì, nhưng có nỗi đau trong đôi mắt ông. "Phụ thuộc rất nhiều vào việc ai-hay cái gì-Đánh thức năng lượng của một người. Đó là một quá trình rất nguy hiểm. Thậm chí có thể chết."
Sophie từ từ quay người nhìn ông. "Song chú lại sẵn sàng cho phép Hekate Đánh thức cả cháu và Josh." Suốt từ đầu đến giờ em trai cô luôn đúng: Flamel đã đặt cả hai chị em trong nguy hiểm. Giờ cô có thể nhìn thấy điều đó.
"Việc đó cần thiết để cháu tự bảo vệ mình. Có nguy hiểm, phải, nhưng không đứa nào trong các cháu sẽ gặp bất cứ nguy hiểm nào trong tay Nữ thần ấy."
"Vậy thì những loại nguy hiểm nào?"
"Hầu hết các Elder không bao giờ sự hào phóng với những gì họ gọi là giống người. Rất ít trong số họ sẵn sàng ban tặng mà không kèm vài loại kiều kiện," Flamel giải thích. "Món quà hấp dẫn nhất các Elder có thể ban cho là sự bất tử. Con người muốn sống vĩnh hằng. Cả Dee lẫn Machiavelli đều đang phục vụ cho các Elder Đen tôi là những người đã tặng cho chúng sự bất tử."
"Phục vụ?" Sophie vừa hỏi vừa nhìn từ Nhà Giả kim sang Joan.
"Chúng là những kẻ hầu hạ," Joan dịu dàng nói, "một vài người sẽ gọi là nô lệ. Đó là cái giá cho sự bất tử và sức mạnh."
Điện thoại của Joan reo lên với kiểu đổ chuông đó và cô bật mở nắp điện thoại. "Francis?"
"Sophie," Flamel bình thản nói tiếp, "món quà bất tử có thể bị lấy đi khỏi một người bất cứ lúc nào, và nếu điều đó xảy ra thì tất cả những năm tháng họ sống một cách không tự nhiên đó sẽ ập đến với họ trong giây lát. Một số các Elder bắt những người họ Đánh thức làm nô lệ, biến họ thành những người chỉ đỡ hơn người dở sống dở chết một chút thôi."
"Nhưng Hekate đã không làm cho cháu thành bất tử khi bà ấy Đánh thức cháu," Sophie cãi.
"Không như Bà Phù thủy Endor, trỉa qua vô số những thế hệ Hekate không hề quan tâm đến con người. Bà luôn giữ trung lập trong các cuộc chiến tranh giữa những người như bọn chú thường bảo vệ con người chống lại những Elder Đen tối." Một nụ cười cay đắng vặn vẹo đôi môi mỏng dính của ông. "Có lẽ nếu bà ấy chọn đứng về một phe, thì đến hôm nay biết đâu bà vẫn còn sống."
Sophie nhìn vào đôi mắt xanh nhợt nhạt của ông. Cô lại nghĩ rằng nếu Flamel không đi vào Vương quốc Bóng tối của Hekate, chắc hẳn là Elder đó vẫn còn sống. "Chú đang nói Josh gặp nguy hiểm hả?" cuối cùng cô nói.
"Nguy hiểm khủng khiếp."
Cái nhìn chằm chằm của Sophie không rời khuôn mặt của Flamel. Josh đang gặp nguy hiểm không phải vì Dee và Machiavelli, nhưng bởi vì Nicholas đã đặt hai chi em vào tình huống kinh khủng này. Ông ta đang bảo vệ chúng, ông ta nói vậy, và có lần cô đã từng tin như vậy mà không hề đặt một câu hỏi. Nhưng bây giờ... bây giờ cô không biết phải nghĩ gì.
"Chà." Joan đóng nắp điện thoại nghe một tiếng tách, nắm tay Sophie và kéo cô xuống con hẻm đi về phía con phố. "Francis đang trên đường tới đây."
Flamel nhìn nắp đậy miệng cống lần cuối, rồi đút thành Clarent bên dưới áo khoác và vội vã theo sau
Joan dẫn họ ra khỏi con phố ngang nhỏ hẹp lên trên địa lộ du President Wilson, rồi nhanh nhẹn rẽ trái đi vào đường Debrousse và hướng trở lại về phía dòng sông. Không gian đầy những âm thanh của vô số tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương, và trong khoảng trời trên đầu những chiếc trực thăng cảnh sát kêu rù rù thật thấp trên thành phố. Đường phố hầu như hoàn toàn trống trơn, và không ai để Ý đến ba người đang chạy tìm chỗ ẩn náu.
Sophie rùng mình; toàn bộ quang cảnh quá kỳ dị. Giống những gì cô đã nhìn thấy trong một cuốn phim tài liệu về chiến tranh trên kênh Discovery.
Đến cuối đường Debrousse, họ gặp Saint-Germain đang chờ trong một chiếc BMW đen không có đặc tính gì rõ rệt ngoài việc rất cần phải đi rửa. Cánh cửa hành khách đằng sau hơi mở hé, và tấm kính cửa sổ nhuộm màu ở chỗ tài xế hạ xuống kêu rền rền khi họ đến gần. Saint-Germain cười toét miệng có vẻ vui mừng. "Nicholas, thầy nên về nhà thường hơn; thành phố hỗn loạn quá. Tất cả đều kích động khủng khiếp. Con chừa từng phấn khích nhiều như thế này hàng mấy thế kỷ nay."
Joan chuồi xuống bên cạnh chồng, trong khi Nicholas và Sophie bước ra băng sau. Saint-Germain khỏi động, tiếng động cơ nổ như đại bác, nhưng Nicholas chồm người ra phía trước và siết nhẹ vai ông.
"Đừng chạy nhanh quá. Chúng ta không cần làm mọi người chú Ý đâu," ông cảnh báo.
"Nhưng với tình trạng hoảng loạn trên đường phố thế này, chúng t cũng không thể lái xe chậm được," Saint-Germain chỉ ra ngoài. Ông giảm tốc độ cho xe ra khỏi khúc quanh và bắt đầu lên đường xuống đại lộ New York. Ông lái xe bằng một tay đặt tay lên tay lái, còn tay kia rũ xuống trên lưng ghế, vặn người ra sau để nói chuyện với Nhà Giả kim.
Hoàn toàn chết lặng, Sophie ngồi sụp xuống dựa vào cửa sổ, nhìn chồng chọc vào dòng sông lắp lóa bên tay trái mình. Xa xa, phía đối diện với dòng sông Seine giờ cô có thể nhận ra tháp Eiffel quen thuộc vút lên trên những mái nhà. Cô thấy kiệt sức và đầu quay mòng mòng. Cô rối tung lên khi nghĩ đến Nhà Giả kim. Nicholas không thể là người tồi tệ, phải vậy không? Saint-Germain và Joan-Scatty nữa-rõ ràng rất kính trọng ông. Ngay cả Hekate và Bà Phù thủy Endor cũng thích ông. Những Ý nghĩ lung linh mà cô biết không phải của cô cứ lởn vởn đúng nơi bờ rìa tâm thức cô, những khi cô cố tập trung vào, chúng lại trôi đi. Chúng là ký ức của Bà Phù thủy, và theo bản năng, cô biết chúng rất quan trọng. Chúng có liên quan đến những hầm mộ, và những sinh vật đang sống trong vùng sâu thẳm đó...
"Người ta cho biết, cảnh sát báo cáo là một phần hầm mộ bị sụp và làm mấy căn nhà sập theo," Saint-Germain đang nói. "Họ tuyên bố răng những cống rãnh bị gãy làm rỉ khí mê-tan, cacbonic và CO lên thành phố. Khi vức trung tâm Paris đang bị phong tỏa và di tản. Người ta khuyên mọi người nên ở nguyên trong nhà."
Nicholas ngã người vào ghế ngồi bọc da và nhắm mắt. "Có ai bị thương không?" ông hỏi."Một số ít bị đứt tay chân và thâm tím, ngoài ra không thấy báo cáo nào nghiêm trọng hơn."
Joan lắc đầu kinh ngạc. "Nếu xét đến những thứ vừa bị giẫm đạp, giày xéo khắp thành phố, thì đó đúng là một phép màu nho nhỏ rồi."
"Nidhogg có bị nhìn thấy không?" Nicholas hỏi.
"Chưa có bất kỳ tin tức chính thức nào được đăng, nhưng có một số hình ảnh không rõ lắm chụp bằng điện thoại di động được đưa lên blog, và cả hai tờ Le Monde và Le Figaro đều tuyên bố là họ có những hình ảnh đọc quyền về những gì mà họ gọi là Sinh vật từ Hầm mộ' và Quái thú Địa ngục'."
Sophie chồm người ra phía trước, theo dõi cuộc nói chuyện. Cô nhìn từ Nicholas sang Saint-Germain và rồi quay trở lại Nhà Giả kim. "Chẳng bao lâu cả thế giới sẽ biết sự thật. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Không có gì cả," hai người đàn ông cùng nói một lượt.
"Không có gì sao? Nhưng điều đó không thể?"
Joan xoay người trong ghế. "Nhưng đó là những gì sắp xảy ra. Chuyện này sẽ được che đậy lại.
Sophie nhìn Flamel. Ông gật đầu tán thành. "Đơn giản là hầu hết mọi người dù có thế nào cũng sẽ không tin, Sophie. Chuyện này rồi cũng sẽ qua đi như một trò chơi khăm hay một trò đùa tinh nghịch thôi. Những người cho đó là chuyện thật sẽ được gọi là những nhà lý luận về âm mưu ỉm tin. Và cháu có thể chắc chắn rằng người của Machiavelli đã tiêu hủy hết mấy bức ảnh đó rồi."
"Sự việc chỉ xảy ra trong một hai tiếng đồng hồ," Saint-Germain nói, "những biến cố như sáng nay sẽ đơn giản được báo cáo là một tai nạn rủi ro. Việc trông thấy con quỷ sẽ bị cười nhạo và được nêu qua loa như một chứng cuồng loạn nào đó thôi."
Sophie lắc đầu không tin. "Ông không thể giấu giiếm những chuyện này như thế mãi được."
"Các Elder đã làm như vậy trong suốt các thiên niên kỷ nay," Saint-Germain vừa nói vừa nghiêng tấm kính chiếu hậu để có thể nhìn Sophie. Ở vùng tối bên trong chiếc xe, cô bé nghĩ đôi mắt xanh lơ nhạt của ông hơi rực sáng. "Và cô phải nhớ rằng loài người thật ra không muốn tin vào ma thuật. Họ không muốn biết rằng thần thoại và huyền thoại là những chuyện hầu như luôn dựa trên sự thật."
Joan giơ tay ra và đặt tay mình nhẹ nhàng trên cánh tay chồng. "Nhưng em không đồng Ý; con người luôn tin vào ma t chứ. Chỉ trong vài thế kỷ sau cùng này lòng tin đó mới biến mất thôi. Em nghĩ rằng họ thật sự muốn tin, bởi vì tận trong tim mình, họ biết đó là sự thật. Họ biết rằng ma thuật thực sự tồn tại."
"Cháu thường tin vào ma thuật," Sophie nói rất thanh thản. Cô bé lại quay người nhìn ra thành phố, nhưng phản chiếu trong tấm kính, cô lại nhìn thấy một phòng ngủ của trẻ con được sơn màu tươi sáng: phòng ngủ của cô bé, năm, có lẽ là sáu năm trước. Cô không hình dung được nó ở đâu-căn nhà ở Scottsdale, có thể, hay chắc hẳn là ở Raleigh; lúc ấy họ di chuyển loanh quanh quá nhiều. Cô đang ngồi giữa giường, chung quanh là những cuốn sánh yêu thích của mình. "Hồi cháu còn nhỏ, cháu đã đọc truyện công chúa và thầy phù thủy, hiệp sĩ và pháp sư. Mặc dù biết đó chỉ là truyện, nhưng cháu muốn ma thuật có thực. Cho tới bây giờ," cô nói thêm giọng đầy cay đắng. Cô ngoảnh đầu nhìn Nhà Giả kim. "Tất cả những chuyện thần tiên có thực chú?"
Flamel gật đầu. "Không phải mọi chuyện thần tiên, chỉ những chuyện huyền thoại là dựa vào sự thật; mọi truyện thần thoại là dựa trên những việc có thật."
"Ngay cả những chuyện rùng rợn?" cô thì thào.
"Đặc biệt là những chuyện rùng rợn."
Một nhóm ba chiếc trực thăng săn tin bay thấp kêu ù ù trên đầu, tiếng ồn áo từ những cánh quạt của chúng làm rung đến tận bên trong chiếc xe, Flamel chờ đến khi chúng đi qua rồi ông mới chồm tới trước. "Ta đi đâu đây?"
Saint-Germain chỉ thẳng ra phía trước mé bên phải. "Có một lối vào bí mật đi đến các hầm mộ trong vườn Trocadero. Nó dẫn thẳng vào những hầm bị cấm. Con đã kiểm tra lại trên những bản đồ cổ; con nghĩ lộ trình của Dee đầu tiên sẽ đưa bọn họ xuyên những ống cống rồi xuống những đường hầm sâu hơn. Chúng ta sẽ bù được ít thời gian bị mất bằng lối này."
Nicholas Flamel ngồi trở lại vào ghế rồi giơ tay siết lấy tay Sophie. "Tất cả rồi sẽ tốt thôi," ông nói.
Nhưng Sophie không còn tin lời ông.
Lối vào hầm mộ đi ngang qua một cái vỉ lò thường thấy đặt vào lòng đất. Một phần phủ đầy rêu và cỏ, nó được giấu trong một hàng cây nằm phía sau một vòng quay ngựa gỗ được sơn phết rất đẹp và chạm khắc lộng lẫy ở đầu kia vườn rất ăn tượng này đầy tràn du khách, nhưng sáng hôm nay chúng vắng tanh, và những con ngựa gỗ trống lốc của vòng đu quay nhấp nhô lên xuống bên dưới tấm vải bạt kẻ sọc hai màu xanh trắng.
Saint-Germain cắt ngang một lối đi hẹp và dẫn họ vào một miếng cỏ vá màu nâu cháy nắng bởi ánh mặt trời mùa hè. Ông dừng lại trên một tấm vỉ lò kim loại hình tam giác không rõ rệt. "Tôi đã không dùng đường này từ năm 194" Ông quỳ xuống, nắm lấy mấy thanh ngang và kéo mạnh. Nó không nhúc nhích.
Joan liếc xéo qua Sophie. "Khi tôi và Francis cùng với những người Kháng chiến Pháp chiến đấu chống lại quân Đức, chúng tôi đã dùng những hầm mộ này như một căn cứ. Chúng tôi có thể xuất hiện bất ngờ bất cứ nơi đâu trong thành phố." Cô lấy mũi giày gõ nhẹ vào cái vỉ lò kim loại. "Đây là một trong những nơi ưa thích của chúng tôi. Thậm chí trong chiến tranh những khoảnh vườn luôn đầy người, và chúng tôi có thể lẫn vào những đám đông đó một cách dễ dàng."
Không khí chợt đượm hương mùa thu đậm đặc mùi lá cháy, và rồi những thanh kim loại trong tay Francis bắt đầu bừng sáng một sức nóng đỏ rực, rồi trắng lóa. Kim loại hóa lỏng và chảy tan, những đốm màu sền sệt biến mất bên dưới ống thông gió. Saint-Germain giật mạnh phần còn lại của vỉ lò ra khỏi cái lỗ và ném nó qua một bên, rồi đu người xuống cái lỗ. "Có một cái thang ở đây."
"Sophie, cháu đi kế tiếp," Nicholas nói. "Chú sẽ đi sau cháu. Joan, cô đi sau cùng nhé?"
Joan gật đầu. Cô nắm cạnh của chiếc ghế dài bằng gỗ gần đó và kéo nó ngang qua cỏ. "Tôi sẽ kéo nó đặt trên cái lỗ trước khi trèo xuống. Chúng ta không muốn bất kỳ khách tham quan nào rơi vào đây, phải không nào?
Sophie thận trọng trèo xuống cáo lỗ, bàn chân cô rà tìm những thanh ngang của cái thang. Cô cẩn thận hạ người xuống. Cô tưởng nó phải hôi thối và kinh khiếp lắm, nhưng nó chỉ có mùi nhạt nhẽo và mốc ẩm. Cô bắt đầu đếm những nấc thang nhưng bỏ cuộc không đếm nữa đâu đó trong khoảng bảy mươi hai, dù vậy cô vẫn có thể nói một cách nhanh chóng nhờ vào hình vuông thu nhỏ của bầu trời trên đầu họ rằng họ đang trèo rất sâu xuống bên dưới lòng đất. Cô không sợ hãi-không phải cho bản thân mình. Những đường hầm và những không gian hẹp không làm cô sợ, nhưng em trai cô rất sợ khoảng hẹp: giờ nó đang cảm thấy thế nào? Dạ dày cô đảo lộn như thể có hàng ngàn con bướm đang dời chuyển; cô cảm thấy buồn nôn. Miệng cô khô queo và cô biết rằng-bằng bản năng, một cách mù quáng-rằng đây là cách em trai cô cảm thấy ngay đúng lúc đo. Cô biết Josh rất sợ hãi.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư