No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
osh Newman dừng lại và nuốt nước bọt một cách khó khăn. Lúc này bất cứ giây phút nào, cậu cũng thấy mình như sắp sửa nôn ra. Dù trời mát lạnh và lòng đất ẩm ướt, nhưng cậu vẫn đổ mồ hôi, tóc cậu ép sát vào da đầu, chiếc áo thun lạnh lẽo và dính sát dọc theo chiều dài xương sống cậu. Cậu đã vượt sự hoảng sợ, băng qua nổi kinh hãi và lao thẳng vào trạng thái gần như chết điếng.
Đi vào hệ thống cống rãnh đã là đủ tồi tệ lắm rồi. Dee giật mạnh tấm đậy miệng cống ra khỏi nền đất mà không cần chút cố gắng nào, và họ thình lình bật mạnh ra sau khi một chùm khí hôi thối, bẩn thỉu bị hút lên con đường. Khi mùi giạt bớt đi, Dee tuột vào lỗ hổng đó, giây lát sau Josh làm theo và cuối cùng là Machiavelli. Họ trèo xuống một cái thang kim loại ngắn và đứng ở phía đầu bên kia trong một đường hầm quá hẹp đến nổi họ phải đi hàng một và quá thấp đến nổi chỉ mình Dee có thể thẳng người. Đường hầm nghiêng dần, và Josh há miệng hớp một hơi thật mạnh vì nước lạnh như nước đá thình lình chảy ngập giày cậu. Một thứ mùi kinh khủng, và cậu đánh liều cố không nghĩ đến những gì cậu đang lội qua.
Dee tạo ra một quả cầu ánh sáng màu trắng ngả màu xanh lơ lạnh lẽo, mùi trứng thối khó chịu của lưu huỳnh át đi những mùi trong cống rãnh. Quả cầu nhấp nhô và nhảy múa trong không trung cách khoảng ba tấc trước mặt Pháp sư, quét lên toàn bộ bên trong đường hầm mái vòm chật hẹp một thứ ánh sáng xám tro trần trụi hòa lẫn vào bóng tối sâu thẳm không thể xuyên thấu được. Khi họ lõm bõm tiến lên, Josh có thể nghe tiếng những vật chuyển động và thoáng thấy những điểm sáng màu đỏ lấp lánh đổi chỗ trong bóng đen. Cậu hi vọng chúng là những con chuột.
"Tôi không..." Josh lên tiếng, giọng cậu méo mó vang lên trong đường hầm chật hẹp. "Thiệt tình là tôi không thích những không gian nhỏ tí nào."
"Tôi cũng vậy," Machiavelli nói thêm vừa đủ nghe. "Có một thời gian ngắn tôi bị nhốt trong tù, lâu lắm rồi. Tôi không bao giờ quên cảm giác
"Có tệ giống như vậy không?" Cậu hỏi, giọng run run.
"Tệ hơn chứ." Machiavelli đang bước đi phía sau Josh và hắn chồm người ra đằng trước nói thêm, "Ráng bình tĩnh đi. Đây chỉ mới là đường hầm bảo dưỡng; chúng ta sẽ đi vào những cống rãnh riêng trong giây lát nữa."
Josh hít một hơi thật sâu và bịt miệng vì cái mùi. Cậu phải nhớ chỉ thở bằng miệng thôi. "Và điều đó thì giúp được gì?" cậu làu bàu qua kẻ răng.
"Những cống rãnh của Paris là những tấm gương phản chiếu đường phố bên trên," Machiavelli giải thích, hơi thở ấm của hắn phả vào tai Josh. "Những ống cống lớn hơn cao đến bốn mét rưỡi."
Machiavelli nói đúng; chỉ sau ít phút họ thoát khỏi đường hầm bảo dưỡng tù túng và kín mít để đi vào ống cống cao có khung vòm đủ rộng để lái một chiếc xe hơi xuyên qua. Những bức tường bằng gạch được chiếu sáng và viền bằng những đường ống đen có cảm giác độ dày khác nhau. Đâu đó đằng xa, nước tung tóe chảy ùng ục.
Josh cảm thấy chứng sợ không gian hẹp dịu đi chút ít. Thỉnh thoảng Sophie lại phát sợ trong những không gian mở rộng; cậu thì sợ những chỗ bị vây chặt chung quanh. Chứng sợ khoảng không rộng và chứng sợ khoảng không hẹp. Cậu hít một hơi thâu; không khí vẫn tuôn ra mùi hôi thối, nhưng ít ra còn thở được. Cậu kéo vạt trước của chiếc áo thun đen lên phủ mặt và hít vào: nó bóc mùi. Khi nào ra khỏi đây- nếu cậu còn ra khỏi đây được-cậu phải đốt hết mọi thứ, cả chiếc quần jeans thiết kế riêng không đụng hàng mà Saint-Germain đã tặng cho cậu. Cậu vội vàng thả cái áo xuống, nhận ra rằng gần như cậu đã phơi ra cái túi đựng hai trang của cuốn Codex trên sợi dây cậu đang đeo nơi cổ. Mặc cho chuyện gì xảy ra bây giờ, cậu kiên quyết sẽ không trao nộp những trang sách này cho Dee, không giao cho tới khi cậu chắc chắn-rất rất rất chắc chắn-rằng động cơ của Pháp sư là lương thiện.
"Chúng ta đang ở đâu?" cậu kinh ngạc thốt ra, ngoái nhìn Machiavelli. Dee đã đi vào giữa ống cống rồi, trái banh cứng màu trắng giờ xoay tròn ngay trên lòng bàn tay đang xòe rộng của hắn.
Tay người Ý liếc nhìn xung quanh. "Tôi không hình dung ra," hắn thú nhận. "Có khoảng hai ngàn một trăm ki lô mét ống cống-khoảng một ngàn ba trăm dặm," nhìn thấy cái nhìn trống rỗng trên khuôn mặt Josh, hắn bổ sung. "Nhưng đừng lo, chúng ta không lạc đường đâu. Hầu hết đều có bảng chỉ đường của riêng chúng."
"Bảng chỉ đường trong hệ thống cống rãnh?"
"Hệ thống cống rãnh của Paris là một trong những điều kỳ diệu lớn lao nhất của thành phố này," Machiavelli
"Lại đây!" Tiếng Dee vỡ ra, vang vọng trong một gian phòng.
"Ông có biết chúng ta đang ở đâu không?" Josh hỏi một cách thanh thản. Bằng kinh nghiệm cậu biết mình cần phải để trí minh mẫn xao lãng đi; một khi cậu bắt đầu nghĩ đến sự chật hẹp của các đường hầm và sức nặng khối đất phía trên cậu, chứng sợ khoảng hẹp sẽ biến cậu thành một người suy nhược.
"Chúng ta đang đi xuống, vào phần sâu nhất, cổ nhất của hầm mộ. Cậu sẽ được Đánh thức."
"Ông có biết người mà chúng ta sắp gặp không?"
Gương mặt thường hay dửng dưng của Machiavelli nhăn nhó đến co rúm lại. "Biết. Qua danh tiếng thôi. Tôi chưa hề gặp mặt bao giờ." Hắn hạ giọng chỉ nhỉnh hơn tiếng thì thầm một chút và nắm tay áo Josh, kéo cậu lùi lại. "Chưa quá trễ để quay lại đâu," hắn nói.
Josh chớp mắt kinh ngạc. "Dee sẽ không thích vậy."
"Chắc chắn là không thích rồi," Machiavelli tán thành kèm theo một nụ cười chế giễu.
Josh bối rối. Dee đã nói với Machiavelli không phải là bạn hắn, và rõ ràng là hai người đàn ông này không hợp nhau. "Nhưng tôi nghĩ ông và Dee cùng một phe."
"Cả hai chúng tôi đều phục vụ cho các Elder, đó là sự thật,... nhưng tôi không bao giờ tán thành Pháp sư người Anh này và những phương pháp của ông ta."
Dẫn đầu nhóm, Dee rẽ vào một đường hầm nhỏ và ngừng lại trước một cánh cửa kim loại được bảo vệ bằng một cái khóa móc dày cộp. Hắn cấu ngang bản lề của khóa móc kim loại bằng những móng tay hôi thối nhiễm đầy năng lượng màu vàng bẩn thỉu và kéo cánh cửa mở bật ra. "Nhanh lên," hắn gọi với ra sau một cách thiếu kiên nhẫn.
"Người... người mà chúng ta sắp gặp đây," cậu nói chầm chậm, "họ thật sự có thể Đánh thức năng lượng của tôi không?"
"Tôi không nghi ngờ gì về việc này," Machiavelli nói dịu dàng. "Việc Đánh thức quan trọng với cậu lắm sao?" hắn hỏi, và Josh Ý thức rằng Machiavelli đang chăm chú nhìn cậu rất gần.
"Chị tôi đã được Đánh thức-chị gái sinh đôi của tôi," cậu giải thích chậm rãi. "Tôi muốn... tôi cần Đánh thức năng lượng mình để chúng tôi lại được giống nhau." Cậu nhìn người đàn ông cao ráo có mái tóc "Điều đó có Ý nghĩa gì không?"
Machiavelli gật đầu, gương mặt hắn mang một chiếc mặt nạ rất khó đọc được cảm xúc. "Nhưng đó có phải là lý do duy nhất không, Josh?"
Cậu con trai nhìn hắn một hồi lâu trước khi quay đi chỗ khác. Machiavelli đúng; đó không phải là lý do duy nhất. Khi cầm thanh Clarent, cậu đã trải nghiệm một thoáng lờ mờ của những gì hẳn phải giống như những giác quan được Đánh thức. Trong chốc lát, cậu cảm thấy thật sự mình đang sống, cậu đã cảm thấy trọn vẹn... và hơn bất cứ thứ gì khác, cậu muốn được trải nghiệm cảm giác đó lần nữa.
Dee dẫn họ vào một đường hầm khác, thậm chí còn hẹp hơn đường hầm thứ nhất nữa là khác. Josh cảm thấy dạ dày quặn siết lại và trái tim bắt đầu đập thùi thụi. Đường hầm này bẻ ngoặt và quanh co đâm xuống bên dưới thành một chuỗi các cầu thang thanh mảnh. Những phiến đá ở đây cũ hơn, những bậc thang hình dáng không đều, những bức tường mềm và bể vụn khi họ chạm nhẹ qua. Ở vài chỗ nó quá hẹp đến nỗi Josh phải xoay mình nghiêng qua một bên để nhét người vào. Cậu bị kẹp lại trong một góc đặc biệt chật hẹp và đột nhiên bắt đầu cảm thấy một cơn đau khó thở sôi sục trong ngực cậu. Rồi Dee nắm một cánh tay cậu và không hề khách sáo kéo mạnh cậu lọt qua, xé một đường dài phía sau lưng áo thun của cậu. "Gần đến đó rồi," Machiavelli làu bàu. Hắn hơi nâng cánh tay lên và trái banh ánh sáng bạc đang nhấp nhô lập tức bay lên cao hơn trong không khí, để lộ ra đường hầm gạch loang lỗ.
"Đợi chút đi; để tôi còn kịp thở chứ." Josh cúi gập người, bàn tay đặt trên đầu gối, thở dốc. Cậu nhận ra rằng bao lâu cậu còn tập trung vào trái banh ánh sáng và không nghĩ đến tường và trần sát trên người cậu thì cậu vẫn OK. "Làm sao ông biết chúng ta đang đi đâu?" cậu nói hổn hển. "Trước nay ông đã từng ở đây chưa?"
"Hồi đó tôi đã từng ở đây... lâu lắm rồi," Dee nói, nhe răng cười. "Còn bây giờ, tôi chỉ đi theo ánh sáng này thôi." Ánh sáng trắng gay gắt làm cho nụ cười của Pháp sư biến thành cái gì đó rất nguy hiểm.
Josh nhớ lại một mánh khóe huấn luận viên bóng đá của cậu đã dạy cậu. Cậu quấn bàn tay mình quanh dạ dày và ép mạnh khi cậu hít vào và đứng thẳng dậy. Cảm giác buồn nôn chợt dịu hẳn. "Chúng ta sắp gặp ai?" cậu hỏi.
"Kiên nhẫn nào, giống người, hãy kiên nhẫn." Dee nhìn ngang qua Josh đến chỗ Machiavelli đang đứng. "Tôi chắc chắn ông bạn người Ý của chúng ta sẽ tán thành. Một trong những lợi thế lớn lao của người bất tử là người ta học được tính kiên nhẫn. Có một câu nói: "những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi'."
"Không phải lúc nào cũng làiều tốt đẹp," Machiavelli làu bàu khi Dee quay đi chỗ khác.
Ở cuối đường hầm hẹp là một cánh cửa kim loại thấp, trông như thể không được mở ra đã hàng thập kỷ nay và lớp kim loại cứng bị gỉ ấy ăn vào một bức tường đá vôi rỉ nước. Dưới ánh sáng trắng, Josh nhìn thấy rỉ sét nhuộm phiến đá trắng nhờ nhờ thành một thứ màu như máu khô.
Trái banh ánh sáng nhấp nhô trong không khí khi Dee miết móng tay màu vàng sáng rực quanh rìa cánh cửa, cắt nó rời khỏi khung, mùi trứng thối khó chịu đè lên mùi cống rãnh.
"Đi qua khỏi đây là cái gì?" Josh hỏi. Vì bắt đầu kiềm chế nỗi sợ hãi của mình, nên cậu cảm thấy một chút hồi hộp. Một khi cậu được Đánh thức, cậu sẽ chuồn khỏi đây và trở lại với Sophie. Cậu quay người nhìn Machiavelli, nhưng tay người Ý lắc đầu và chỉ vào Dee. "Tiến sĩ Dee?" Josh hỏi.
Dee đập cho cánh cửa thấp mở ra và giật nó khỏi cái khung. Đá mềm bể vụn và rơi xuống chung quanh như tuyết. "Nếu tôi đúng-và hầu như tôi luôn đúng," Pháp sư nói thêm, "thì lối này dẫn chúng ta vào Những Hầm mộ của Paris." Dee để cánh cửa dựa vào tường rồi bước qua lỗ hổng.
Josh hụp người lòn xuống theo hắn. "Tôi chưa bao giờ nghe nói về chúng cả."
"&Iười bên ngoài Paris được nghe," Machiavelli nói, "song, cùng với cống rãnh, chúng là một trong những kỳ công của thành phố này. Trên hai trăm bảy mươi cây số đường hầm bí ẩn và rối rắm phức tạp. Những hầm mộ đã từng là mỏ đá vôi. Và bây giờ chúng đầy..."
Josh bước qua lổ hổng, đứng thẳng lên và nhìn quanh.
"... những xương."
Cậu con trai cảm thấy cái gì đó quặn lại nơi lõm thượng vị và cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn, một vị chua và đắng nghét đằng sau cổ họng cậu. Ngay phía trước, trong chừng mực cậu có thể nhìn thấy trong đường hầm u ám, những bức tường, khoảng trần uốn vòm và thậm chí dưới sàn đều xếp đầy những khúc xương người bóng láng.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư