We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46
iến sĩ John Dee chồm hẳn qua băng ghế sau trong chiếc xe cảnh sát. "Quẹo đây," hắn nói với Josh. Nhìn thấy vẻ gì đó biểu lộ trên gương mặt cậu con trai và hắn nói thêm, "Làm ơn."
Josh đạp thắng, chiếc xe lướt một chút và kêu rin rít, lớp vỏ ở bánh xe trước giờ hoàn toàn tơi tả và bánh xe đang lăn trên vành kim loại, những tia lửa bắn tung tóe.
"Ở đây này." Dee chỉ tay vào một con hẻm hẹp được viền bằng hai hàng thùng rác nhựa. Nhìn vào kính chiếu hậu, Josh có thể nhìn thấy hắn cứ vặn mình trong ghế để ngoái nhìn đằng sau.
"Cô ả đang đuổi theo hả?" Machiavelli hỏi.
"Tôi không nhìn thấy cô ả đâu cả," Dee nói quả quyết, "nhưng tôi nghĩ chúng ta nên ra khỏi những đường phố này."
Josh phải đấu lắm mới điều khiển được chiếc xe. "Chúng ta sẽ không đi đâu xa khỏi đây được," cậu lên tiếng, và rồi chiếc xe hất mạnh vào cái thùng rác thứ nhất, nó ngã đổ nhào vào cái thứ hai, rồi cái thứ ba, vung vãi rác rưỡi khắp con hẻm. Cậu xoay tay lái thật gắt để tránh cán phải một trong những cái thùng đang nằm lăn lóc và động cơ bắt đầu nổ ran lên một cách đáng lo ngại. Chiếc xe lắc lư mạnh rồi đột nhiên ngưng lại, khói cuồn cuộn từ đầu xe bốc ra. "Ra ngoài đi," Josh nói nhanh. "Tôi nghĩ nó sắp cháy rồi." Cậu trườn mình bò ra khỏi xe, Machiavelli và Dee thoát ra theo phía bên kia. Rồi họ quay người chạy thục mạng xuống con hẻm, tránh xa chiếc xe. Chạy có lẽ chưa đầy chục bước thì một tiếng nổ đùng đục vang lên và chiếc xe bùng lên thành những ngọn lửa.
"Kỳ diệu chưa," Dee nói với vẻ cay đắng. "Như vậy dứt khoát là bây giờ Disir đã biết chúng ta ở đâu rồi. Và ả ta sẽ chẳng vui vẻ gì đâu."
"Ồ, không vui với ông, điều đó là chắc chắn," Machiavelli nói kèm thêm một nụ cười giễu cợt.
"Tôi á?" Dee trông có vẻ ngạc nhiên.
"Chứ tôi đâu có phải là người ném lửa vào cô ả đâu," Machiavelli nhắc.
Y hệt như trẻ nói chuyện. "Đủ rồi!" Josh đi vòng quanh hai người đàn ông. "Cô gái đó là... là ai vậy?"
"Là," Machiavelli nói với một nụ cười tàn nhẫn, "một Valkyrie."
"Một Valkyrie?"
"Đôi khi còn gọi là Disir."
"Một Disir?" Josh thấy rằng cậu thậm chí không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này. Cậu không quan tâm cô gái đó được gọi là gì; tất cả những gì cậu quan tâm là ả ta cố chém cậu làm đôi bằng thanh kiếm của ả. Có lẽ đây là một giấc mơ, đột nhiên cậu nghĩ, và mọi chuyện xảy ra lúc Dee và mấy tên Golem bước vào tiệm sách không là gì ngoài cơn ác mộng. Rồi cậu cử động cánh tay phải nhưng những vết bầm tím chống lại cậu. Cậu nhăn mặt đau đớn. Cậu cảm thấy lớp da trên gương mặt cháy rám vì bị kéo căng và cứng ngắc, và khi cậu liếm môi khô khốc, nứt nẻ, cậu nhận thấy đây không phải là giấc mơ. Cậu bừng tỉnh-đây là một cơn ác mộng.
Josh lùi xa khỏi hai người đàn ông. Cậu nhìn lên rồi nhìn xuống con hẻm nhỏ. Một bên là những ngôi nhà cao tầng, và bên kia là cái gì trông giống một khách sạn. Những bức tường bị bôi màu lem nhem với những lớp chữ thảo và những hình vẽ trang trí công phu theo kiểu cạo bỏ lớp thạch cao bề mặt đi, một số thạch cao còn rơi vãi ám dính lung tung lên những thùng rác. Đứng nhón chân lên, câu cố gắng nhìn thấy được đường chân trời, tìm kiếm tháp Eiffel hoặc Sacre-Coeur, một cái gì đó cho cậu biết được cậu đang ở đâu. "Tôi phải quay lại," cậu nói, nhích từng bước cách xa dần hai người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, đầu tóc rồi bời. Theo Flamel, họ là kẻ thù-đặc biệt là Dee. Song Dee lại vừa mới cứu cậu thoát khỏi Disir.
Dee quay người nhìn cậu, đôi mắt xám long lanh một vẻ tử tế. "Tại sao, Josh, cậu tính đi đâu?"
"Về với chị gái tôi."
"Và cũng với cả Flamel và Saint-Germain nữa? Nói tôi nghe xem; bon họ sẽ làm được gì cho cậu?"
Josh lùi thêm một bước nữa. Cậu đã từng có dịp nhìn thấy Dee ném những ngọn giáo lửa-trong tiệm sách và Disir-và cậu không chắc Pháp sư có thể ném chúng bao xa nữa. Không xa đâu, cậu tính toán. Thêm một hay hai bước nữa và quay người chạy xuống con hẻm. Cậu có thể chặn người cậu gặp đầu tiên để hỏi đường đến tháp Eiffel. Cậu nghĩ tiếng Pháp của "ở đâu" là " ou est? "Â� hay có thể là " qui est? " Mà hình như cái này có nghĩa là "ai?" Cậu lắc đầu nhẹ, hối tiếc vì đã không chịu chú Ý trong lớp học tiếng Pháp. "Đừng cố cản tôi," cậu lên tiếng, quay ngoắt đi.
"Cảm thấy thế nào?" Dee hỏi thình lình.
Josh từ từ quay người nhìn Pháp sư. Cậu biết ngay là hắn đang nói về cái gì. Cậu thấy những ngón tay mình cử động co lại, như thể nắm chặt chuôi kiếm.
"Cậu thấy thế nào khi cầm thanh Clarent, cảm thấy một năng lượng thô chạy khắp người cậu phải không? Thấy thế nào khi biết được những Ý nghĩ và cảm xúc của sinh vật mà cậu vừa đâm vào?" Dee lần tay bên dưới lớp áo khoác nguyên bộ rách bươm và lôi thanh kiếm sinh đôi của Clarent: Excalibur. "Đó là một cảm giác kinh hoàng, phải không nào?" Hắn lật lưỡi kiếm trong tay, một dòng năng lượng màu đen ngả sang xanh lơ vỡ vụn ở mặt bên kia thanh đá. "Tôi biết cậu đã hẳn đã trải nghiệm những Ý niệm của Nidhogg.... Những cảm xúc.... KÝ ức?"
Josh gật đầu. Chúng vẫn còn tươi nguyên-sống động đến sững sờ-trong đầu cậu. Những tư tưởng, những cảnh tượng quá xa lạ, qua kỳ dị, đến nỗi cậu biết tự mình cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được như vậy.
"Đã có lúc cậu biết những điều như thần thánh: nhìn thấy thế giới vượt ngoài sức tưởng tượng, trải nghiệm những cảm xúc lạ. Cậu đã nhìn thấy quá khứ. Một quá khứ vô cùng xa xăm... thậm chí cậu đã nhìn thấy cả Vương quốc Bóng tối của Nidhogg."
Josh chậm rãi gật đầu, tự hỏi làm sao mà Dee biết được.
Pháp sư bước tới gần cậu con trai. "Ngay lúc đó, Josh, đúng ngay lúc đó, nó y hệt như cảm giác được Đánh thức-dù còn lâu mới mãnh liệt bằng vậy," hắn nói thêm thật nhanh. "Và cậu thật sự muốn năng lượng của mình được Đánh thức chứ?"
Josh gật đầu. Cậu cảm thấy khó thở, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Dee nói đúng; trong những giây phút ấy khi cậu cầm Clarent, cậu cảm thấy mình đang sống, sống thật sự. "Nhưng không thể làm điều đó được," câu nói nhanh.
Dee cười lớn. "Ồ được chứ, có thể. Có thể làm ở đây, ngay hôm nay," hắn kết thúc một cách đắc thắng.
"Nhưng Flamel nói..." Josh lên tiếng, rồi im bặt, nhận ra những gì mình vừa nói. Nếu câu có thể Đánh thức...
"Flamel nói nhiều thứ lắm. Tôi thậm chí còn không rõ ông ta có còn biết đâu là sự thật nữa không."
"Ông làm được gì?" Josh bật hỏi.
"Luôm luôn." Dee thình lình đưa một ngón tay cái ra phái sau chĩa và"Người Ý này không phải là bạn tôi," hắn nói thanh thản, nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt hoang mang của Josh. "Vậy hãy hỏi ông ta một câu: hỏi xem năng lượng của cậu có thể được Đánh thức vào chính sáng hay không."
Josh quay người nhìn sâu vào Niccolo Machiavelli. Người đàn ông cao ráo tóc trắng trông hơi bối rối, nhưng ông ta gật đầu tán thành. "Pháp sư người Anh nói đúng: năng lượng của cậu có thể được Đánh thức hôm nay. Tôi nghĩ trong vòng một tiếng đồng hồ chúng tôi chắc có thể tìm ra người làm việc này."
Mỉm cười đắc thắng, Dee quay lại Josh. "Đó là lựa chọn của cậu. Vậy, hãy cho tôi câu trả lời-câu muốn quay về với Flamel cùng với những lới hứa mơ hồ của ông ấy, hoặc là cậu muốn năng lượng của mình được Đánh thức?"
Ngay cả khi xoay người dõi theo những dải năng lượng màu đen u tối cuốn khỏi lưỡi kiếm đá Excalibur, Josh đã biết câu trả lời. Cậu nhớ lại những cảm giác, những cảm xúc, năng lượng đã chảy qua khắp người cậu khi cậu cầm thanh Clarent. Và Dee đã nói những cảm giác đó còn lâu mới mảnh liệt bằng cảm giác được Đánh thức.
"Tôi cần một câu trả lời," Dee nói.
Josh Newman hít một hơi thật sâu. "Tôi phải làm gì?"
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư