A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 44
ôi sẽ lo vụ này," Joan nói, vẻ như khá hài lòng trước viễn cảnh đó. Cô chạm vào tay áo Flamel hất đầu về phía Nữ Chiến binh vẫn đang bị quắp chặt vuốt của Nidhogg. "Đến với Scathach đi." Con quỷ giờ chỉ còn cách bờ cảng chưa đầy hai mét và nhúc nhích được đến bờ tức là đã đến với sự an toàn của làn nước.
Cô gái người Pháp nhỏ nhắn chộp lấy thanh kiếm và nhảy ra khỏi xe.
"Nhiều người có kiếm quá ha," Disir bạt thanh kiếm về phía người cô gái.
"Không phải người nào cũng có đâu," Joan nói, gạt thứ vũ khí đó qua một bên dễ dàng, thanh kiếm của cô khi rút ra đụng mạnh vào vai Disir làm những mảnh còn lại của chiếc áo giáp hoen gỉ kêu xủng xẻng. "Tôi là Joan Arc!" Thanh kiếm dài trong bàn tay cô gái xoay tít và xoắn vặn, tạo thành một bánh xe thép quay tròn nhắm vào lưng Disir với sức tấn công dữ tợn. "Tôi là Trinh nữ của Orleans."
Sophie và Nicholas thận trọng di chuyển về phía Nidhogg. Sophie để Ý thấy toàn bộ cái đuôi của nó bị một lớp đá đen thui nặng trịch phủ lên, bây giờ lớp đá đó bắt đầu bò trườn lên lưng nó và lan xuống chân sau. Sức nặng của cái đuôi đá như neo níu chặt sinh vật đó xuống đất, và Sophie nhìn thấy những cơ bắp khổng lồ cuồn cuộn và gợn song khi nó giật người về phía mép nước. Cô còn có thể nhìn thấy những vết mẻ như khía răng cưa sâu hoắm trên vỉa hè do móng vuốt và cái đuôi kéo lê của nó để lại.
"Sophie," Flamel hét lên, "chú cần giúp một tay!"
"Nhưng Josh...," cô bé lân tiếng, tâm trí rối bời.
"Josh đi rồi," ông nói ngay. Ông nhào xuống giật lấy thanh Clarent lên khỏi đất, kinh ngạc kêu ré lên trước sức nóng của nó. Phóng tới trước, ông phạt thanh kiếm vào Nidhogg. Lưỡi kiếm nhảy bật lên chẳng ăn thua gì đối với lớp da bọc đá của nó. "Sophie, giúp chú gỡ Scatty ra cái đã rồi mình đi kiếm Josh sau. Dùng năng lượng của cháu ấy."
Nhà Giả kim chém mạnh vào Nidhogg lần nữa nhưng không có chút tác dụng gì. Nỗi lo sợ tồi tệ nhất của ông đã thành hiện thực: Dee đặt tay hắn lên Josh rồi... và Josh đang giữ hai trang cuối của cuốn Codex. Nicholas ngoái nhìn lui, Sophie đang đứng yên, trông đầy khiếp hãi và hoàn toàn chết điếng.
"Sophie! Giúp chú."
Sophie vâng lời giơ hai bàn tay lên, ấn ngón tay cái vào hình xăm của cô và cố gọi Pháp thuật Lửa. Không có gì xảy ra. Cô không thể nào tập trung được; cô quá lo lắng cho cậu em trai. Nó đang làm gì? Tại sao nó lại đi với Dee và Machiavelli? Trông cứ như bọn họ chúng không ép buộc nó gì cả nó còn lái xe chở bọn chúng đi kia mà!
"Sophie!" Nicholas gọi.
Nhưng cô biết nó đang gặp nguy hiểm-nguy hiểm thật sự và rất kinh khủng. Cô thấy được những cảm xúc sâu tận bên trong con người mình, cố nhận biết xem nó chỉ về điều gì. Bất cứ lúc nào Josh gặp sự cố, cô đều biết. Khi Josh su Ýt chết đuối gần bãi biển Pakala ở Kauai, cô giật mình thức dậy cảm thấy hụt hơi và thở hổn hển; khi cậu gãy xương sườn trên sân bóng đá ở Pittsburgh, cô rõ ràng cảm thấy đau buốt bên hông trái, và cứ một nhịp hít thở là chỗ đó lại đau nhói.
"Sophie!"
Chuyện gì đã xảy ra? Lúc này nó đang gặp nguy hiểm chết người... rồi tiếp tới nữa...?
"Sophie!" Flamel gầm lên.
"Dạ?" cô buột miệng, quay lên Nhà Giả kim. Cô chợt cảm thấy một thoáng giận dữ trong lòng; Josh nói đúng-từ đầu nó đã đúng. Đây là lỗi của Nhà Giả kim.
"Sophie," ông nói nhẹ nhàng hơn. "Chú cần cháu giúp. Chú không thể làm việc này một mình được."
Sophie quay nhìn Nhà Giả kim. Ông cúi mình xuống đất. làn hơi nước màu xanh lục mát lạnh quyện lại quanh người ông. Một sợi dây thừng to bằng khói màu xanh ngọc lục bảo quấn quanh một cái chân to tướng của Nidhogg và biến sâu vào lòng đất, như thể Flamel cố buột nó lại. Một sợi chảo khác, mỏng hơn, kém chắc chắn hơn sợi thứ nhất, quấn lỏng lẻo quanh một cái chân sau của sinh vật đó. Nidhogg nhích lên chút nữa và sợi thừng màu xanh gãy đánh tanh tách một cái rồi tan rã vào không. Một ít bước nữa thôi, và nó sẽ mang theo Scathach-bạn cô-xuống lòng sông. Sophie sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nỗi sợ hãi và giận dữ giúp cô tập trung được. Khi cô ấn hình xăm xuống, những ngọn lửa vụt sáng trên từng ngón tay. Cô vẩy ngọn lửa bạc lên lưng Nidhogg nhưng không nhằm nhò gì. Rồi cô bắn những viên đá lửa nhỏ xíu như mưa xuống con quỷ, nhưng dường như nó không thèm đếm xỉa đến. Cứ tiếp tục dịch gần hơn nữa đến mép nước.
Lửa không có tác dụng, cô bé thử với gió xem sao. Nhưng những cơn lốc xoáy cỡ nhỏ mà cô ném vào Nidhogg lại nẩy bật lên, còn sinh vật đó vẫn bình yên vô sự. Sục sạo trong ký ức của Bà Phù thủy, cô bé thử một bí quyết của Hekate dùng để chống lại bộ tộc Mông Cổ. Cô gọi gấp một cơn gió buốt đem những mạt đá và bụi đất gây nhức nhối vào mắt Nidhogg. Sinh vật này chỉ nhấp nháy và trong một giây, lớp mí mắt bảo vệ trượt nhẹ xuống trên đôi mắt to lồ lộ.
"Không có gì được hết!" cô bé gào thét lên trong khi con quỷ kéo lê Scatty ngày càng gần đến bờ sông. "Không có gì được hết!"
Thanh kiếm của Disir chém xoạc ra. Joan chúi nhanh xuống và lưỡi kiếm nặng nề xé gió rít lên ngay trên đầu cô và lạng một miếng vào chiếc Citroen, biến tấm kính chắn gió tan thành một thứ bột màu trắng mịn, những chiếc cần gạt nước lỏng chỏng thò ra.
Joan điên tiết; cô rất yêu qu Ý chiếc Charleston 2CV này. Francis muốn mua cho cô một chiếc xe mới nhân ngày sinh nhật cô, hồi tháng Giêng. Anh ma cho cô một đống catalo đủ loại xe hơi hào nhoáng và bảo cô chọn một chiếc. Cô xua hết mấy cuốn catalo sang một bên và bảo anh ấy rằng cô luôn muốn một chiếc xe hơi nhỏ cổ điển kiểu Pháp. Anh ấy đã tìm kiếm khắp châu Âu một kiểu mẫu hoàn hảo và rồi phải mất nhiều tiền để nhờ khôi phục lại mới tinh khôi theo nguyên mẫu gốc. Khi anh tặng cho cô, chiếc xe được thắt ba dải băng lớn màu xanh lơ, trắng và đỏ.
Từ tay Disir một cú chém chệch hướng khác rạch thêm một đường trên mui xe, chỗ rạch xé toang hoác và rồi một cú khác nữa chém bay cái đèn pha tròn nhỏ xinh được uốn cong như một con mắt nằm ngang trên bánh xe trước phía bên phải. Cái đèn văng ra nảy tưng lên và vỡ tan tành.
"Mi có biết," Joan hỏi, đôi mắt to tối sầm lại vì giận điên, bồi thêm một đợt tấn công khác vào Disir, mỗi từ cô nói ra đi kèm với một nhát kiếm như quai búa giáng xuống, "tìm được những phụ tùng nguyên mẫu cho chiếc xe này khó khăn đến mức nào không?"
Disir ngã ngửa, liều lĩnh cố bảo vệ mình khỏi lưỡi kiếm xoay tít của Joan, những mảnh áo giáp vòng xích mục rửa văng ra khi thanh kiếm của cô gái người Pháp nhỏ nhắn đánh tới càng lúc càng gần hơn. Ẳ ta cứ cố đỡ bằng đủ các kiểu khác nhau để tự bảo vệ mình, nhưng không cách gì chống lại cuộc công kích dữ dội này.
"Mi sẽ để Ý thấy," Joan nói tiếp, đẩy chiến binh lùi về phía dòng sông, "là ta không có một kiểu đánh nhất định nào. Được như vậy vì một người chiên binh vĩ đại nhất trong các chiến binh đã huấn luyện ta. Ta được rèn bởi Scathach Bóng tối."
"Mi có thể đánh thắng ta," Disir nói rắn rỏi, " nhưng các chị của ta sẽ trả thù cho cái chết của ta."
"Các chị của mi," Joan nói, với nhát chém thẳng tay cuối cùng cắt thanh kiếm của Disir kêu tách một tiếng gãy làm hai. "Có phải chúng là hai Valkyrie hiện giờ đang bị đông cứng trong khối băng dành riêng cho chúng không nhỉ?"
Disir trượt chân, đu đưa trên bờ vách dựng đứng dọc theo dòng sông. "Không thể. Chúng ta không bao giờ bị đánh bại."
"Mọi người đều có thể bị đánh bại." Thanh kiếm của Joan đâm vào chiếc nón sắt của Disir kêu lanh lảnh, làm ả ta choáng váng. Rồi Joan phóng mình tới trước, vai cô giáng mạnh vào ngực Disir đang đu đưa, hất văng cô ả bật ngửa rơi thẳng xuống dòng sông Seine. "Chỉ có tư tưởng là bất tử," cô thì thầm.
Vẫn nắm chặt nữa thanh kiếm gãy còn lại, Valkyrie biến mất vào dòng sông tăm tối, một cột nước lớn bắn tóe lên đến bờ làm Joan ướt sạch từ đầu đến chân.
Sophie bối rối. Pháp thuật của cô không thể chống lại Nidhogg... Nhưng Josh thì sao...? Nó đâu có chút năng lượng gì.
Thanh kiếm: nó có thanh kiếm.
Sophie giật lấy thanh kiêm trong tay Flamel. Và ngay lập tức luồng điện của cô bật sống dậy, phát ra tia lửa nổ lốp bốp, những dòng ánh sáng băng giá giăng khắp người cô. Cô bé nghe những cảm xúc dồn lên, những Ý nghĩ bừa bộn xoáy tít, những Ý nghĩ xấu xa, những Ý nghĩ đen tối, những ký ức và cảm xúc của những người đàn ông và đàn bà đã từng mang thanh kiếm này qua mọi thời. Qua kinh tởm, cô định quăng thanh kiếm đi, nhưng cô biết có thể nó là cơ may duy nhất của Scatty. Cái đuôi của Nidhogg đã bị thương, như vậy hẳn là Josh đã chém vào đó. Nhưng cô đã nhìn thấy Nhà Giả kim chém mạnh vào lớp da dai nhách của nó rồi mà có kết quả gì đâu.
Trừ phi...
Phòng mình lên con quỷ, cô bé đâm ngập mũi nhọn của vũ khí này vào vai nó.
Hiệu quả tức thì. Ngọn lửa màu đen ngả đỏ đốt cháy dọc chiều dài lưỡi kiếm, và lớp da con quỷ ngay tức khắc bắt đầu cứng lại. Luồng điện của Sophie chiếu sáng rức hơn bao giờ hết, và ngay lập tức não cô ngập tràn những hình ảnh không thể tưởng tượng. Luồng điện của cô quá tải và chớp tắt nổ tung đánh bật cô và quăng cô chao liệng trên không. Cô hét lên một tiếng thất thanh trước khi đâm sầm xuống trên tấm mui bằng vải bạt của chiếc Citroen, từ từ và nhẹ nhàng xé toạc dọc theo đường nối và tự đặt mình gọn lỏn vào chỗ hành khách ở băng trước.
Nidhogg đau đớn, mấy cái vuốt to tướng mở bung ra khi da thịt nó cứng lại.
Joan Arc phóng ngang qua châ con quỷ, tóm lấy Scatty quanh thắt lưng và giật mạnh cô ra, quên rằng những bàn chân khổng lồ của nó đang giậm ầm ầm cách đầu cô chỉ vài xen-ti-mét.
Nidhogg kêu rống lên, một âm thanh làm hệ thống báo động tại nhà riêng kêu vang rền khắp thành phố. Mọi còi báo động xe hơi trong bãi đậu xe vụt sống dậy. Con thú dữ cố quay đầu, dõi theo Joan đang kéo lê Scatty đi, nhưng lớp thịt cổ xưa của nó đang hóa cứng thành đá đen trùi trũi. Miệng nó há ra, để lộ hàm răng hệt như hàng hàng lớp lớp những con dao găm.
Bất ngờ, một phần lớn của khu đất bên rìa bến cảng nứt ra; đá bị tán thành bụi, ép thành bột bên dưới sức nặng của sinh vật đó. Nidhogg nghiêng về phía trước và đổ ầm xuống ngang qua chiếc thuyền du lịch đã bỏ neo, đập nó vỡ đôi, biến mất trong dòng sông Seine trong một tiếng nổ nước lớn làm dậy một con song khổng lồ đổ ập xuống lòng sông.
Nằm trên bờ rìa bến cảng, gần sát mép nước, bị thấm ướt, Scathach từ từ chếch choáng tỉnh dậy. "Tôi chưa hề cảm thấy tồi tệ thế này trong hàng mấy thế kỷ nay," cô làu bàu, cố ngồi lên nhưng không thể. Joan dựng cô dậy trong tư thế ngồi và giữ chặt cô. "Điều cuối cùng tôi nhớ..." đôi mắt màu xanh lục của cô vụt mở lớn. "Nidhogg.... Josh."
"Cậu ấy đã cố cứu cô đó," Flamel nói, từ từ hướng lên Scatty và Joan. Ông ấy lấy được thanh Clarent ở khu đất bên rìa bến cảng. "Cậu ấy đâm vào Nidhogg làm c chậm lại nên chúng tôi mới kịp đến đây. Rồi Joan đánh nhau với Disir để cứu cô."
"Tất cả chúng tôi đều chiến đấu vì cô," Joan nói. Cô nói vòng cánh tay mình quanh Sophie đang còn loạng choạng trong chiếc xe bị hỏng nặng, mình mẩy bầm tím và người đau nhừ, một vết xước dài chạy dọc cẳng tay, còn lại thì hoàn toàn vô sự. "Cuối cùng Sophie đã đánh bại Nidhogg."
Nữ Chiến binh chầm chậm đứng lên, quay đầu bên này qua bên kia, vận động cơ cổ đã bị cứng ngắc. "Còn Josh?" cô vừa hỏi vừa nhìn quanh. Đôi mắt cô hốt hoảng mở lớn. "Josh đâu?"
"Dee và Machiavelli đang giữ cậu ấy," Flamel nói, khuôn mặt ông xám ngoét kiệt quệ. "Chúng tôi không hiểu đầu đuôi thế nào."
"Bây giờ chúng ta phải đuổi theo bọn họ," Sophie nói một cách khẩn khoản.
"Xe của chúng không đủ khỏe, chúng không thể đi xa được," Flamel nói. Ông quay người nhìn chiếc Citroen. "Tôi e rằng chiếc xe của cô cũng méo mó hết rồi."
"Và tôi cưng chiếc xe đó biết bao nhiêu..." Josn làu bàu.
"Phải ra khỏi đây thôi," Scatty nói một cách kiên quyết. "Chúng ta sắp bị cảnh sát tràn ngập ở đây bây giờ."
Và rồi, như một con cá mập nhô lên khỏi những con sóng, Dagon nổi lên khỏi dòng sông Seine. Giận dữ vươn thẳng người lên khỏi mặt nước, bây giờ trông gã giống cá hơn giống người, những lớp mang mở ra trên cái cổ dài, mắt lồi ra, gã quặp chặt những cái móng ướt nhẹp quanh Scathach và kéo cô trở ngược lại con sông. "Rốt cuộc, Bóng tối. Rốt cuộc."
Chỉ vừa vặn một chút nước văng tóe lên, cả hai biến mất tăm vào dòng nước và không thấy trở lại nữa.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư