Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
hanh kiếm của Disir lóe lên về phía đầu Josh.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, cậu không có thời gian để sợ hãi. Josh thấy cử động đó thoáng qua và phản xạ theo bản năng, cậu giơ thanh kiếm Clarent lên và quay vòng tròn, giữ cho nó nằm ngang trên đầu cậu. Thanh kiếm rộng bản đánh vào lưỡi kiếm đá ngắn ngủn và rít lên xé tai cùng với một tiếng nổ phát ra những chùm tia lửa. Chúng trút xuống như mưa trên tóc Josh, chỗ nào chúng chạm vào mặt cậu thì làm nhói lên. Cơn đau làm cậu nổi giận, nhưng sức mạnh của cú nổ này làm cho cậu khuỵu đầu gối xuống, và rồi Disir bước lùi và đưa vũ khí của ả chém quét một vòng rộng. Nó rít lên như thể lạng xuyên không khí thẳng về phía cậu... và bằng một cảm giác kinh người nơi lõm thượng vị của Josh biết rằng cậu sẽ không thể nào tránh được.
Clarent rung lên trong lòng bàn tay Josh.
Co giật.
Và chuyển động.
Một làn sóng hơi nóng ngứa ran bắn vào bàn tay cậu, làm cho cậuửng sốt, cơn bộc phát thít chặt những ngón tay cậu quanh chuôi kiếm. Rồi thanh kiếm thình lình xốc mạnh, bắn vọt ra gặp ngay lưỡi kiếm kim loại, hất nó qua một bên đúng vào giây cuối cùng bằng một tiếng nổ phát ra những chùm tia lửa khác nữa.
Đôi mắt xanh mở lớn bàng hoàng, Disir nhảy đi. "không con người nào có được kỹ năng như vậy," cô ả kinh ngạc thốt lên, tiếng ả khó khăn bật lên khỏi một lời thì thào. "Mi là ai?"
Josh đứng không vững, không hoàn toàn nắm chắc những gì vừa xảy ra, mà chỉ biết một điều gì đó là những gì thanh kiếm đã làm; nó đã cứu cậu. Đôi mắt cậu chuyển qua trinh nữ chiến binh đang sợ hãi, lung linh giữa khuôn mặt đeo mặt nạ thanh kiếm bạc lấp lánh của cô ả. Cậu cầm thanh Clarent trước người cậu thăng bằng cả hai tay, cố bắt chước tư thế cậu đã thấy Joan và Scatty dùng, nhưng thanh kiếm cứ chuyển động trong bàn tay nắm chặt của cậu, chuyển động và tư Ý rung lên. "Tôi là Josh Newman," cậu nói đơn giản.
"Chưa bao giờ nghe đến mi," cô gái nói một cách thô bạo. Ẳ phóng một cái nhìn rất nhanh ra sau lưng đến nơi Nidhogg đang bò trườn xuống nước. Cái đuôi của nó bị kết thành một lớp vỏ cứng bằng đá đen true quá nặng nề đến nỗi nó gần như không thể cử động nổi.
"Có lẽ cô chưa bao giờ nghe đến tôi," Josh nói, "nhưng cái này"-cậu chĩa thanh kiếm lên"là Clarent." Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lơ nhạt mở khá lớn của cô gái. "Và tôi nhận ra là cô đã từng nghe đến nó!"
Quay tròn thanh kiếm của mình một cách lỏng lẻo chỉ bằng một tay, Disir bắt đầu lách đi lên đi quanh mình Josh. Cậu xoay người để đối mặt với cô ả. Cậu biết cô ả đang làm gì-làm như vậy để lưng cậu nhích đến con quỷ-nhưng cậu không biết làm sao để ngăn không cho điều đó xảy ra. Khi lưng cậu gần như chạm vào lớp da cứng như đá của Nidhogg, Disir ngừng lại.
"Khi nào nằm trong tay một bậc thầy, thanh kiếm mới thực sự nguy hiểm," Disir nói.
"Tôi không phải là bậc thầy kiếm thuật," Josh nói lớn, vui mừng vì tiếng cậu không hề run. "Nhưng tôi không cần phải vậy. Scathach bảo tôi rằng thứ vũ khí này thực sự có thể giết chết chị ấy. Tôi không hiểu Ý chị ấy muốn nói gì, nhưng bây giờ thì đã hiểu. Và nếu tôi có thể giết chết chị ấy thì tôi nghĩ tôi cũng có thể làm như vậy với cô." Cậu thình lình chĩa mạnh ngón tay cái qua vai mình. "Cứ nhìn những gì tôi đã làm cho con quỷ này chỉ bằng một nhát thôi. Tất cả những gì tôi phải làm là làm cho cô bị xước nhẹ bằng thanh kiếm này." Thanh kiếm thật sự rung lên trong tay cậu, kêu o o gần như một lời tán thành.
"Thậm chí đến gần ta thôi mi còn không thể nữa" Disir vừa nhạo báng, vừa bổ nhào xuống, thanh kiếm rộng bản đan trước cô ả như một kiểu thôi miên. Đột nhiên cô ả tấn công bằng những cú bất ngờ nhanh cực kỳ.
Josh không bắt kịp cả hơi thở của cậu. Cậu chặn được ba trong số chúng. Thanh Clarent chuyển động chặn đứng từng cú đánh, thanh kiếm kim loại của Disir dội vào thanh kiếm đá của cậu vỡ ra như một trận mưa đầy những tia lửa, mỗi cú đẩy cậu lùi lại, sức mạnh lan khắp người làm toàn than cậu rung lên. Disir đúng là quá nhanh. Cú đánh mạnh tiếp theo trúng vào cánh tay trần của cậu khúc giữa vai và cùi chỏ. Clarent thúc vào thanh kiếm đó ngay trong lần cuối cùng, nên chỉ có cạnh cùn của thanh kiếm, thay vì cạnh lưỡi sắt như dao lam, đâm vào cậu. Ngay lập tức, toàn cánh tay cậu tê liệt từ vài đến đầu mấy ngón tay và cậu cảm thấy một cơn buồn nôn bất ngờ vì sự đau đớn, nỗi sợ hãi và chợt nhận ra rằng cậu sắp chết. Thanh Clarent rơi khỏi bàn tay nắm chặt của cậu và kêu loảng xoảng trên mặt đất.
Khi cô gái mỉm cười, Josh nhìn thấy hàm răng của cô ả nhọn như mũi kim mỏng manh. "Dễ. Quá dễ. Một thanh kiếm huyền thoại không làm mi trở thành một nhà kiếm thuật." Nhấc thanh kiếm bản rộng lên, cô ả tiến thẳng đến cậu con trai, đẩy cậu thẳng vào da thịt cứng như đá của Nidhogg, Josh nhắm tịt mắt lại khi cô ả giơ cao tay và thét lên một tiếng kêu trong các cuộc chiến ghê tởm. " Odin! "
"Sophie," cậu thì thào.
Cách hai khối nhà, bị kẹt cứng trong dòng xe cộ bất động, Sophie Newman ngồi dựng thẳng lên trong ghế sau của chiếc xe, một cảm giác như dạ dày bất ngờ bị đánh khuấy lên vì sợ hãi dáng xuống lồng ngực cô bé, làm trái tim cô đập thình thịch như điên loạn.
Nicholas quay qua và nắm bàn tay cô gái nhỏ. "Nói cho chú nghe!"
Nước mắt lưng tròng. "Josh," cô bé hổn hển, gần như không thể nói được vì cổ họng tắc nghẹn. "Josh đang gặp nguy hiểm kinh khủng." Chiếc xe hơi nặng trịch mùi vanilla từ luồng điện cô bé tiết ra. Những tia lửa tí xíu nhảy múa trên đôi tóc vàng, nổ lốp bốp như giấy bóng kính. "Chúng ta phải đến với nó!"
"Chúng ta không đi đâu được cả," Joan nói đầy cay đắng. Xe cộ trên con đường hẹp đang đứng yên không hề nhúc nhích.
Một cơn buốt lạnh xâm chiếm dạ dày Sophie: chính là nỗi sợ hãi đến thất kinh rằng em trai cô sắp chết.
"Vỉa hè," Nicholas nói kiên quyết. "Đi lên đó đi."
"Nhưng những khách bộ hành-"
"Có thể tránh khỏi đư̖ đó. Bấm kèn đi." Ông ngoái người ra sau với Sophie. "Chúng ta còn ít phút nữa là xong ngay," ông nói trong khi Joan lao vọt chiếc xe nhỏ tuốt lên vệ đường và gầm rú chạy trên vỉa hè, tiếng kèn kêu ré ré xót cả ruột.
"Sẽ trễ mất thôi. Chú phải làm gì đi chứ?" Sophie hằn học trong cơn tuyệt vọng. "Không có gì hết sao?"
Trông thật già và mệt mỏi, những đường kẻ hằn sâu vào trán và quanh đôi mắt ông, Nicholas Flamel lắc đầu khốn khổ. "Chú không thể làm được gì nữa rồi," ông thú nhận.
Lửa văng tung tóe, nổ lốp bốp, lửa phụt ra lách tách, một tấm lửa màu vàng hôi hám nhấp nháy hiện ra giữa Josh và Disir. Sức nóng quá gay gắt quăng cậu trở lên những bàn chân đầy móng vuốt của Nidhogg và nướng tóc cậu xoăn giòn, làm cháy xém lông mi và lông mày cậu. Disir cũng loạng choạng lùi lại, những ngọn lửa kinh tởm làm mù mắt ả ta.
"Josh!"
Có ai đó gọi tên cậu, nhưng những ngọn lửa kinh khủng đang gầm rú ngay trước mặt cậu.
Ngọn lửa ở quá gần đã đánh thức con quỷ. Nó bước run rẩy, sự chuyển động của cẳng chân nó xô Josh thẳng lên bàn chân trước và đầu gối của nó, ném tung cậu vào những ngọn lửa vô cùng nguy hiểm.... sẽ chết ngay lập tức nếu chúng bùng lên. Cậu va phải nền đất cứng, bàn tay đầu gối đau nhói vì cú đụng chạm đó. Mùi trứng thối hãi hung và nước mắt nước mũi cậu tuôn ra, nhưng qua màn nước mắt, cậu nhìn thấy thanh Clarent và cố nhoài người vươn tới chụp lấy nó thì đúng lúc đó lại có ai kêu lớn.
"Josh!"
Disir quăng mình vào Josh một lần nữa, thanh kiếm chọc vào cậu. Một ngọn giáo bằng lửa màu vàng đánh bật cô gái, làm nổ tung chiếc áo giáp bằng vòng xích của ả. Ngay tức khắc chúng bị rỉ và rơi hết ra. Và rồi một bức tường lửa khác lại gầm rú hiện ra giữa cậu con trai và chiến binh.
"Josh." Một bàn tay thả lên vai cậu và cậu nhảy dựng lên, la hét vì hoảng kinh và vì cơn đau trên đầu vai thâm tím. Cậu nhìn lên và bắt gặp Tiến sĩ Dee đang cúi xuống trên đầu cậu.
Làn khói vàng dơ bẩn chảy nhỏ giọt từ hai bàn tay của Pháp sư đang mang đôi găng tay xám xịt gần như te tua, và bộ đồ lớn từng rất lịch thiệp của hắn bây giờ là một mớ rách rưới. Dee mỉm cười tử tế. "Tốt nhất là chúng ta rời khỏi đây ngay." Hắn khoa tay về phía những ngọn lửa. "Tôi không thể giữ thế này mãi được." Ngay cả khi hắn đang nói, lưỡi kiếm của Disir vẫn chém đại qua lửa, những ngọn lửa cuộn quanh thanh kim loại khi nó tìm thấy mục tiêu. Dee xốc Josh đứng dậy và kéo lê cậu đằng sau hắn.
"Chờ đã," Josh nói khản đặc, tiếng nói không trau chuốt kết hợp giữa n sợ hãi và khói ám. "Scatty..." Cậu ho khùng khục và cố nói lại. "Scatty bị bắt..."
"Trốn thoát rồi," Dee nói ngay, đặt cánh tay vòng qua vai cậu con trai, đỡ cậu, dìu cậu tiến về chiếc xe cảnh sát.
"Trốn thoát?" Josh lầm bầm, bối rối.
"Nidhogg lơ là không quắp chặt cô ấy khi tôi tạo ra tấm màn lửa giữa cậu và Disir. Tôi nhìn thấy cô ta lăn khỏi mấy cái vuốt, nhảy trên chân mình và phóng xuống bên tàu."
"Cô ấy chạy... cô ấy chạy thoát?" Chuyện này nghe không đúng tí nào. Mới đây cậu còn nhìn thấy cô ấy mềm rũ, bất tỉnh. Cậu cố tập trung, nhưng đầu óc cậu nhảy lung tung, và da thịt trên mặt cậu cảm thấy căng tớn ra vì những ngọn lửa.
"Ngay cả Nữ Chiến binh huyền thoại cũng không thể chống cự lại Nidhogg. Những vị anh hung sống sót để tiếp tục chiến đấu bởi vì họ là những người biết khi nào nên bỏ chạy."
"Cô ấy bỏ tôi sao?"
"Tôi đoán cô ấy thậm chí còn không biết là cậu ở đó," Dee vừa nói nhanh, vừa ấn bừa Josh vào băng ghế sau của chiếc xe cảnh sát đậu một cách bừa bãi và chuồi người vào ngồi bên cạnh cậu. Hắn vỗ nhẹ vào vai người tài xế tóc trắng. "Đi thôi."
Josh ngồi nhổm dậy. "Khoan... tôi đánh rơi Clarent mất rồi," cậu nói.
"Tin tôi đi," Dee nói, "cậu không muốn quay lại vì nó đâu." Hắn dựa né người ra sau để Josh có thể nhìn ra cửa sổ. Disir, chiếc áo giáp bằng vòng xích trắng của ả từng mới nguyên giờ treo lủng lẳng và những mảnh vụn mục nát quanh mình ả, đang sải bước xuyên qua những ngọn lửa nhuộm vàng khè. Ẳ bắt gặp cậu con trai ngồi đằng sau chiếc xe và phóng về phía nó, hét lớn bằng một thứ ngôn ngữ không thể hiểu được, như tiếng rú của những con sói.
"Niccolo," Dee nói nhanh. "Cô ả hơi bị khó chịu. Thật sự chúng ta nên đi bây giờ, ngay bây giờ."
Josh không nhìn Disir đang tiến đên gần mà quay nhìn người tài xế và cậu kinh hãi nhận ra rằng đó chính là người đàn ông cậu đã nhìn thấy nơi các bậc thang của Sacre-Coeur.
Machiavelli vặn chìa khóa trong bộ đánh lửa dã man đến nỗi bộ khởi động rít chói tai. Chiếc xe tròng trành, giật mạnh thình lình về phía trước, rồi chết ngắc.
"Ồ tuyệt thật," Dee lẩm bẩm. "Đúng là tuyệt thật." Josh nhìn chằm chằm vào nhàPháp sư đang nhoài người ra ngoài cửa sổ, đưa tay lên miệng và thổi mạnh vào đó. Một khối cầu bằng khói màu vàng lăn từ lòng bàn tay ông ta và rơi trên đất. Nó nhảy lên hai lần như một trái banh cao su, rồi nổ cao ngang đầu người ngay khi nó vừa đến chỗ Disir. Những sợi dây đủ màu dày đặc, dính nhớp nháp và cái thứ bẩn thủi dính chắc này bắn tung tóe khắp người Disir, rồi chảy nhỏ giọt xuống thành những dải dài, dán cô ta vào đất. "Thứ này giữ được cô ta...," Dee bắt đầu. Thanh kiếm rộng bản của Disir cắt lát xuyên qua sợi dây dễ dàng. "Hoặc cũng có thể là không."
Qua cơn đau của mình, Josh nhận ra rằng Machiavelli đã cố gắng-và đã thất bại-để làm cho chiếc xe khởi động lại. "Để tôi," cậu làu bàu, bò trườn qua lưng ghế khi Machiavelli trượt qua bên chỗ dành cho hành khách. Vai của cậu vẫn đang đau, nhưng tí ra cảm giác đã trở lại nơi các ngón tay cậu, và cậu không nghĩ gì đến chuyện bị gãy. Cậu sắp sửa có một vết thâm to tướng để thêm vào bộ sưu tập đang ngày càng lớn ra của cậu. Vặn chìa khóa trong bộ đánh lửa, cậu nhấn ga và đồng thời cho chiếc xe chạy lùi đúng ngay lúc Disir tới bên nó. Cậu chợt cám tạ vì đã học cách điều khiển cần số trên chiếc Volvo cũ kỷ mòn vẹt của ba cậu. Người chiến binh vụt thanh kiếm đánh vào cửa sổ, đâm thủng kim loại, mũi kiếm cách chân Josh có vài phân. Khi chiếc xe rít lên đằng sau, Disir đặt chân vững và giữ chặt thanh kiếm của ả bằng cả hai tay. Lưỡi kiếm xé một đường xuyên thẳng qua cửa trúng vào cánh quạt phía trên động cơ, bóc lớp kim loại ra như thể nó bằng giấy. Nó cũng xé cái bánh xe bên phía tài xế thành từnh, rồi một tiếng nổ thật lớn, âm thanh nghe đùng đục bưng bưng trong tai.
"Cứ đi đi!" Dee hét lên.
"Tôi sẽ không ngừng lại đâu," Josh hứa.
Với động cơ rền rĩ phản đối và bánh trước lòng thòng hết hơi, Josh lao vút ra khỏi khu đất bên rìa bến cảng...... vừa đúng lúc ở đầu bên kia khu đất, Joan bẻ tay lái cho chiếc Citroen hơi bị trầy xước chút ít rẽ vào.
Joan đạp thắng và chiếc xe kêu rin rít cho tới khi dừng hẳn trên những phiến đá ướt sương sơm. Sophie, Nicholas và Joan bối rối nhìn chăm chú chiếc xe cảnh sát móp méo mà Josh lùi với tốc độ rất cao để tránh xa Nidhogg và Disir. Họ không thể thấy rõ Dee và Machiavelli trong chiếc xe đó khi cậu biểu diễn một tiết mục thắng tay rất vụng về và tăng tốc rời khỏi bãi đậu xe.
Chỉ trong tích tắc, Disir đã đứng trên khu đất rìa bến cảng, trông như bị lạc đường ngơ ngác. Rồi ả bắt gặp những người mới đến, quay người, ả phóng đến họ, thanh kiếm giơ cao khỏi đầu, kêu rít lên một tiếng hét man rợ thường chỉ được dùng trong những cuộc chiến tranh.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư