Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
uối cùng Josh bắt kịp con quỷ bên bờ sông Seine.
Cậu không biết cậu đã chạy bao xa, chắc một hai cây số-nhưng cậu biết rằng lẽ ra cậu không thể làm như vậy được. Cậu đã mở hết tốc lực suốt chặng đường cuối cùng-cậu nghĩ bảng tên con đường ghi là Rue de Marignan-không chút gắng sức nào, và bây giờ, quay ngoắt sang trái trên đại lộ Montaigne, thậm chí cậu còn không chút hổn hển.
Đó là do thanh kiếm.
Cậu có cảm giác nó kêu o o trong tau cậu khi cậu chạy, nó thì thầm và rì rào cái gì đó nghe như hứa hẹn mơ hồ. Khi cậu cầm nó ngay trước mặt cậu, hướng về con quỷ, những tiếng thì thầm phát ra lớn hơn và thấy rõ là nó rung rung trong tay cậu. Khi cậu chuyển ra hướng khác, chúng nhòa bớt đi.
Thanh kiếm đã kéo cậu về phía sinh vật đó.
Theo dấu vết phá hoại của con quỷ xuống con phố hẹp. phóng qua những người dan Paris bối rối, kinh hoàng và khiếp đảm, Josh thấy những tư tưởng kỳ lạ và xáo trộn lung linh trong mọi bờ rìa của tâm thức cậu:... nó ở trong một thế giới không có đất liền, bơi lặn trong đại dương đủ mênh mông để nuốt trọn những hành tinh, nhung nhúc những sinh vật làm c con quỷ cậu đang bám đuổi trong còn có tí tẹo......... Nó đang du đưa tuốt trên cao trong không trung, bị quấn trong những nhánh rễ dày đặc cắn phập vào da thịt nó, nhìn xuống vùng đất hoang mạc khô cằn nóng đổ lửa, tàn héo quắt queo....... Nó bị lạc đường và bị bấn loạn, trong một nơi an toàn là những ngôi nhà nho nhỏ có nhiều tầng và thậm chí có cả những sinh vật còn bé nhỏ hơn, và nó bị đau, một ngọn lửa nung nóng đốt xoáy tận chân xương sống nó...... nó là....
Nidhogg.
Cái tên vọt ra trong vùng Ý thức của cậu, và một cú sốc vì không hiểu sao cậu lại đang nghiệm những tư tưởng của con quỷ gần như đột ngột ngăn chân cậu, làm cậu đứng sựng lại. Cậu biết hiện tượng này phải có liên quan đến thanh kiếm. Trước đây, khi cái lưỡi của sinh vật đó chạm vào lưỡi kiếm, cậu đã thoáng thấy một bức ảnh chụp nhanh của một thế giới xa lạ, những hình ảnh kinh tởm của một quang cảnh kỳ quái, và bây giờ, khi đâm vào sinh vật một lần nữa, cậu bắt được những thoáng lờ mờ của một cuộc sống hoàn toàn nằm ngoài kinh nghiệm của cậu.
Một Ý nghĩ lóe ra trong óc, cậu đang nhìn thấy những gì sinh vật đó-Nidhogg-đã nhìn thấy đâu đó trong qua khứ. Cậu đang trải nghiệm những gì giờ đây nó cảm thấy.
Phải có liên quan đến thanh kiếm.
Và nếu đây là thanh kiếm sinh đôi của Excalibur, Josh chợt tự hỏi, thì liệu có phải thứ vũ khí đó cũng truyền điảm giác, xúc cảm và cảm tưởng khi có ai sử dụng nó? Dee cảm thấy gì khi đâm ngập thanh Excalibur vào cây Yggdrasill cổ xưa? Hắn đã nhìn thấy những cảnh tượng gì, hắn đã trải nghiệm những gì và học được những gì? Josh thấy mình đang tự hỏi không biết đâu là lý do thật khiến Dee phá hủy Yggdrasill: có phải hắn giết chết nó để cảm nhận được kiến thức lạ thường chứa trong đó?
Josh liếc nhanh thanh kiếm đá và một cơn rung mình chạy dọc khắp người cậu. Một thứ vũ khí như thế này sẽ mang lại cho người sử dụng nó những năng lực không thể tưởng tượng nổi-và sự cám dỗ đáng kinh hãi biết bao. Chắc chắn sự thúc đẩy sử dụng nó hết lần này đến lần khác để thu được càng lúc càng nhiều kiến thức sẽ trở thành một mong muốn không sao kiềm chế được.
Nhưng tại sao Nhà Giả kim lại tặng nó cho cậu?
Câu trả lời đến ngay tức khắc: vì Flamel đã không biết! Thanh kiếm là một phiến đá vô tích sự cho đến khi nó đâm hoặc chém vật gì đó-chỉ điều đó mới làm nó sống dậy. Josh gật gù với chính mình; giờ cậu mới biết tại sao Saint-Germain, Joan và Scatty không muốn chạm vào thứ vũ khí này.
Khi cậu phóng xuống con phố dẫn ra dòng sông, cậu tự hỏi không biết chuyện gì xảy ra nếu cậu giết được Nidhogg bằng thanh Clarent. Cậu sẽ cảm thấy gì, cậu sẽ học được gì?
Cậu sẽ biết những gì?
Nidhogg đột ngột hiện ra qua một hàng cây và lao ngang qua con đường rồi xuống cảng Champs-Elysees. Nó dừng lại trong bãi đậu xe trên mảnh đất bên rìa bến cảng gần như ngay trước Dee và Machiavelli và thả mình bò lồm ngồm, cái đầu khổng lồ đu đưa từ bên này qua bên kia, cái lưỡi lè ra khỏi miệng. Nó quá gần đến nổi bọn họ có thể nhìn thấy than hình mềm nhũn của Scatty bị cắp trong mấy cái vuốt của nó và Disir đang ngồi dạng chân trên cổ nó. Cái đuôi Nidhogg quất mạnh, hất tung những chiếc xe đang đậu và đâm mạnh vào một chiếc xe buýt đường dài, chọc thủng động cơ. Một bánh xe nổ tung một tiếng ầm vang.
"Tôi nghĩ chúng ta nên ra khỏi xe...," Dee lên tiếng, đưa tay ra về phía cánh cửa, đôi mắt dán chặt trên cái đuôi nhún nhảy vừa đúng lúc nó quất vào mui xe chiếc BMW nặng nề.
Cánh tay Machiavelli bung ra, các ngón tay khép lại trên cánh tay Pháp sư như cái mỏ cặp chặt cứng đau điếng. "Thậm chí chỉ nghĩ đến việc cử động thôi cũng không được. Đừng làm gì lôi kéo sự chú Ý của nó."
"Nhưng cái đuôi.."
"Nó đang đau, đó là lý do tại sao cái đuôi cư quẫy đập lung tung. Nhưng hình như nó đang chậm dần thì phải."
Dee hơi quay đầu. Machiavelli đúng: có cái không ổn với cái đuôi của Nidhogg. Khoảng chừng một phần ba chiều dài cái đuôi trở màu đen thui-trông gần như hóa đá. Thậm chí ngay lúc Dee chăm chú nhìn, những chùm lông xoắn và những đường gân máu của một thứ chất lỏng màu đen ngòm vẫn đang bò lan qua da thịt cứng ngắc của con vật, chầm chậm bọc nó vào trong một cái vảy. Tiến sĩ Dee ngay lập tức biết chuyện gì đã.
"Thằng nhỏ đã đâm nó bằng thanh Clarent," hắn nói thậm chí không quay đầu lại nhìn Machiavelli. "Đó là nguyên nhân của phản ứng này."
"Tôi nghĩ ông đã nói Clarent là Thanh kiếm Hỏa công, chứ đâu phải là Thanh kiếm Cổ Thạch."
"Có nhiều hình thái lửa khác nhau," Dee nói. "Ai biết được năng lực của lưỡi kiếm gặp thư gì đó giống như Nidhogg thì phản ứng như thế nào?" Hắn nhìn chòng chọc vào cái đuôi, ngày càng nhiều lớp vảy cứng đen true mọc lên trên lớp da. Khi nó cứng lại hắn bắt gặp một thoáng lửa điện đỏ hiện lên chớp nhoáng. "Vảy nham thạch," hắn nói, giọng chợt tắt lịm đi vì kinh ngạc. "Đó là vảy nham thạch. Lửa thiêu đốt bên trong lớp da của sinh vật."
"Thảo nào mà nó đau đớn vậy," Machiavelli lẩm bẩm.
"Ông nói nghe cứ như thể tiếc xót cho nó," Dee buột miệng.
"Tôi không bao giờ đánh nổi nhân tính để lấy một cuộc đời dài đằng đẳng, ông Tiến sĩ ạ. Tôi luôn nhớ về cội rễ của mình." Tiếng hắn đanh lại, có vẻ khinh khỉnh. "àm việc chăm chỉ như chủ nhân Elder của ông đến nổi quên mất cảm giác làm người-là con người-thì như thế nào. Và chúng ta, những con người,"-hắn nhấn mạnh từ cuối cùng-"có khả năng cảm thấy nỗi đau đớn của sinh vật khác. Đó là những gì nâng con người lên trên các Elder, đó là thứ làm cho họ trở nên vĩ đại."
"Và đó cũng là sự yếu đuối rốt cuộc sẽ hủy diệt họ," Dee tiếp lời một cách đơn giản. "Hãy để tôi nhắc ông rằng sinh vật này không phải là con người. Nó có thể nghiền nát ông dưới chân mà thậm chí chẳng để Ý. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để chúng ta tranh cãi; càng không khi chúng ta sắp là người chiến thắng. Thằng nhỏ hẳn sẽ giải quyết vấn đề cho chúng ta," Dee nói. "Nidhogg đang từ từ biến thành đá." Hắn cười lớn đầy phấn khích. "Nó sẽ nhảy ùm xuống dòng sông ngay bây giờ, sức nặng của cái đuôi của nó sẽ kéo nó xuống tới đáy-và mang cả Scathach theo cùng nó." Hắn ranh mãnh nhìn Machiavelli. "Tôi nghĩ chắc là nhân tính của ông không dành những cảm xúc tiếc thương cho Bống tối đâu nhỉ."
Machiavelli nhăn mặt. "Ý nghĩ Scathach đang nằm dưới đáy sông Seine và được bao bọc trong móng vuốt của sinh vật đó làm cho tôi thật sự hạnh phúc."
Hai người bất tử ngồi bất động trong chiếc xe hơi lom nhom vào sinh vật lắc lư tiến thẳng phía trước, giờ đang di chuyển chậm hẳn, kéo lê lết theo nó là sức nặng của cái đuôi. Tất cả những gì nằm giữa nó và làn nước là một trong những chiếc thuyền chung quanh lắp kính-những chiếc du thuyền bateau-mouche-mang những du khách xuôi ngược dòng sông.
Dee hất đầu về phía du thuyền. "Một khi nó leo lên đó, con thuyền sẽ chìm; và Nidhogg lẫn Scathach sẽ biến mất vào dòng sông Seine vĩnh viễn."
"Còn Disir thì sao ta?"
"Chắc chắn ả ta bơi được."
Machiavelli tự cho phép mình có một nụ cười chế giễu. "Vì thế tất cả những gì chúng ta đang đợi chờ bây giờ..."
"... là nó bước lên thuyền," Dee kết thúc, vừa đúng lúc Josh xuất hiện ngang qua cái lỗ trống hoác trong mảnh đất bên bìa bến cảng có một hàng cây xanh chạy viền, và cậu lao mình băng ngang bãi đậu xe.
Khi Josh phong mình lên sinh vật đó, thanh kiếm trong tay cậu bắt đầu cháy lên, những dải lửa dài màu da cam cuồn cuộn bốc lên khỏi lưỡi kiếm. Luồng điện của cậu bắt đầu nổ lách tách một màu vàng ánh kim rất hòa hợp, tràn ngập bầu không khí là nùi hương cam thơm ngát.
Bất ngờ, Disir trượt khỏi lưng con quỷ, lung linh biến trở lại thành áo giáp bằng vòng xích trắng trong chớp mắt trước khi chân chạm đất. Cô đi vòng qua Josh, nacute;t mặt cô ả bọc trong một cái mặt nạ xấu xí và hung tợn. "Mi thật là cái thứ quấy rầy, thằng nhỏ kia," cô ả gầm lên bằng một thứ tiếng Anh khó hiểu. Giơ thanh kiếm rộng bản lên bằng cả hai bàn tay, ả buông mình về phía Josh. "Chuyện này chỉ mất một chốc lát thôi."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư