Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
osh cứ ngoái nhìn lui phía sau lưng, cố tự định hướng. Cậu ngày càng đi xa khỏi ngôi nhà của Saint-Germain và lo lắng mình sẽ lạc đường mất. Nhưng giờ cậu không thể quay lại; cậu không thể bỏ mặc Scatty cho con vật đó. Và chừng nào cậu còn thấy Khải Hoàn Môn ở cuối Champs-Elysees biết là mình có thể quay về ngôi nhà. Đổi lại, tất cả những gì cậu phải làm là đi theo dòng chạy đều đều của những chiếc xe cảnh sát, cứu hỏa, cứu thương đang đua nhau xuống con phố chính, hướng theo chiều từ đó mà cậu chạy ra khỏi.
Cậu cố không suy nghĩ quá nhiều về những gì cậu đang làm bởi vì nếu cậu nghĩ đến nó-cậu đang đuổi theo một con quỷ giống như khủng long chạy khắp Paris-thì cậu sẽ ngưng lại, và Scatty sẽ... thôi nào. Bất kể nó là gì, nó sẽ không tốt đẹp chút nào.
Đuổi theo Nidhogg tự thân nó là một việc khá đơn giản. Sinh vật đó cứ chạy một đường thẳng, đâm sầm qua vô số những con phố nhỏ và những con hẻm chạy song song với Champs-Elysees. Nó để lại những vết tích phá hoại theo sau gót nó. Giẫm nát hết một bên đường đầy những chiếc xe đang đậu, giậm thẳng lên nóc xe, bỏ lại chúng bẹp dúm, dẹp lép, như đống sắt vụn. Khi nó lao xuống một con hẻm, cái đuôi của nó quẩy mạnh nhổ lên những khung chắn bằng thép đằng trước những cửa tiệm ở phía bên kia con đường, làm vỡ tan những tấm kính khung chắn phải bảo vệ. Tiếng còi báo động chống đột nhập trong những chiếc xe và còi báo chống trộm trong các cửa tiệm bị dập nát góp phần làm cho tình hình cực kỳ lộn xộn.
Đột nhiên, một màu trắng lóe lên trước mắt làm cậu chú Ý.
Josh đã thoáng thấy rất nhanh hình thù mặc toàn trắng đứng phía ngoài nhà Saint-Germain. Cậu đoán đó là một trong những người canh giữ con quỷ đó. Và bây giờ trông như thể chúng cũng chạy đuổi theo con vật... nghĩa là chúng đã mất kiểm soát. Cậu liếc lên, cố tính toán thời gian. Ngay đằng trước cậu, trời đã nhạt dần sạng đông rồi, nghĩa là cậu đang chạy về hướng đông. Việc gì sắp xảy ra khi thành phố thức dậy và thấy một con quỷ thời tiền sử đang nổi cơn thịnh nộ điền cuồng chạy qua khắp đường phố? Sẽ có hoảng loạn; chắc chắn cảnh sát và quân đội sẽ vào cuộc. Josh chém mạnh thanh kiếm của mình vào nó và hành động đó chẳng làm được cái gì-cậu có một cảm giác kinh khiếp khi nghĩ chắc là đạn cũng sẽ vô dụng như vậy thôi.
Những con phố hẹp lại nhỏ hơn cả con hẻm, và sinh vật đó buộc phải chậm lại khi nó ủi sập những bức tường. Josh khám phá ra rằng cậu đang bắt kịp hình dáng mặc toàn trắng. Cậu nghĩ đó là một người đàn ông, nhưng khó biết chắc được.
Bây giờ cậu chạy thoải mái, thậm chí không còn thở gấp; cậu cho rằng tất cả những tuần những tháng tập dượt bóng đá đã được thưởng công xứng đáng. Đôi giày đế mềm của cậu không gây tiếng động trên đường phố và cậu cho rằng cái hình dáng mặc toàn đồ trắng kia thậm chí không ngờ là chúng bị bám theo. Rốt cuộc, ai là người đủ điên rồ để chạy theo một con quỷ trong tay không có cả một thanh kiếm bảo vệ? Tuy nhiên, khi đến gần hơn, cậu có thể nhìn thấy hình dáng đó cũng cầm một thanh kiếm trong tay này và cũng có một cái gì đó giống như một cái búa ngoại cỡ trong tay kia. Cậu nhận ra thứ vũ khí này trong trò chơi World of Warcaft: một cây búa chiến, một biến thể rất dữ tợn và sát thương cao của một cái chùy. Sáp đến gần hơn trong thinh lặng, cậu phát hiện ra người đó đang mặc một áo giáp làm bằng vòng xích màu trắng, đi giày bốt bằng kim loại và một cái nón sắt với một tấm mạng cũng bằng vòng xích quấn quanh cổ. Không hiểu sao cậu không hề thấy ngạc nhiên tí nà
Rồi, đột nhiên, nhân dáng đó biến hình.
Ngay trước mắt cậu, hình dáng biến dạng từ một chiến binh mặc áo giáp trở thành một cô gái trẻ tóc vàng hoe, không lớn tuổi hơn cậu là bao nhiêu, mặc áo khoác da, quần jeans và mang bốt. Chỉ có thanh kiếm và cây búa chiến trong tay cô là khác thường. Cô gái biến mất khi qua một góc phố.
Josh giảm tốc độ: cậu không muốn va phải người phụ nữ có thanh kiếm và búa đó. Và, khi nghĩ như vậy, cậu lại đoán cô ta chắc cũng chẳng phải là một cô gái trẻ gì đâu.
Có tiếng nổ của gạch và kính ở đằng trước cậu, Josh bắt lại nhịp chạy và lao qua góc phố, rồi đứng sựng. Sinh vật đó mắc kẹt trong một con hẻm. Josh di chuyển tới trước một cách thận trọng; trông như thể con quỷ đã chạy vô một thứ giống như một con phố thẳng mũi tên khác. Nhưng con phố đặc biệt này uốn cong ở đoạn cuối và rồi hẹp lại, các tầng trên của hai ngôi nhà hai bên nhô ra khỏi vỉa hè bên dưới. Con quỷ đâm sầm vào khe hở, xé toạc phần bên ngoài của cả hai tòa nhà. Cố đẩy ra phía trước, nó chợt thấy chính mình càng bị lún sâu vào. Nó quẩy từ bàn này sang bên kia, gạch và kính trút như mưa xuống con đường bên dưới. Có một chuyển động chớp nhoáng trong ô cửa sổ gần đó, và Josh bắt gặp thoáng hiện một người đàn ông đang săm soi từ một trong những ô cửa sổ nhìn ra, đôi mắt và cái miệng tròn vo đầy vẻ kinh hoàng, đông cứng lại một chỗ bởi con quỷ ở ngay trước bên ngoài cửa sổ. Một mảng bê tông kích thước cỡ một chiếc ghế tràng kỷ rớt xuống đầu con vật nhưng nó dường như chẳng hề để Ý
Josh không biết mình phải làm gì. Cậu cần đi đến chỗ Scatty, nhưng như vậy có nghĩa là phải đi vòng qua con vật, và đơn giản là vô phương. Cậu nhìn chăm chăm vào người phụ nữ tóc vàng phóng xuống con hẻm. Không chần chứ cô ta nhảy lên lưng con vật và nhanh nhẹn trèo hướng đỉnh đầu nó, hai cánh tay xoạc ra hai bên, hai thứ vũ khí để lơ lửng.
Cô ta sẽ giết con vật. Josh đoán dứt khoát là vậy, cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người. Có lẽ rồi cậu cũng có thể nhảy vào và chộp lấy Scatty.
Ngồi như cưỡi ngựa trên cái cổ to lớn của con vật, người phụ nữ với xuống và quất vào thân thể mềm rũ và bất động của Scathach.
Tiếng rũ đầy kinh hãi của Josh tan biến vào tiếng rền rĩ của đủ loại còi báo động.
"Thưa ngài, chúng tôi có một báo cáo về một... việc rắc rối." Viên cảnh sát mặt xanh lét chuyển chiếc điện thoại di động cho Nicholas Machiavelli. "Nhân viên RAID yêu cầu được nói chuyện riêng với ngài."
Dee cắp tay người đàn ông và xoay tròn anh ta. "Cái gì vậy?" hắn hỏi gặng bằng giọng Pháp hoàn hảo khi Machiavelli đang chăm chú với chiếc điện thoại, một ngón tay bịt tai lại, cố dìm bớt tiếng ồn.
"Tôi không rõ, thưa ông. Một nhầm lẫn gì đó, chắc vậy." Viên cảnh sát cố cười rung cả người. "Mấy coố dưới kia, người ta được báo là có... một con quỷ mắc kẹt trong một ngôi nhà. Không thể được, tôi biết..." Tiếng ông ta kéo dài ra rồi tắt ngấm khi ông ta quay nhìn cái nhà ba tầng từ rất khang trang mà bây giờ lại có một cái lỗ bị cày xới trống hoác ngang bên hông.
Machiavelli ném trả lại chiếc điện thoại cho viên cảnh sát. "Lấy cho tôi một chiếc xe."
"Một chiếc xe ạ?"
"Một chiếc xe và một bản đồ," hắn vọt miệng.
"Vâng, thưa ngài. Ngài có thể lấy xe của tôi." Viên cảnh sát là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường ngay sau hàng chục cú điện thoại của những người dân đang bị một phen khiếp vía. Anh ta bắt gặp Machiavelli và Dee đang vội vã rời khỏi con hẻm sát cạnh nơi phát hiện ra tiếng ồn và chặn họ lại, đoan chắc rằng họ đã làm cái gì đó liên quan tới những thông tin được báo là một vụ nổ. Tiếng quát tháo ầm ĩ của anh biến thành tiếng nói mất tinh thần khi anh ta phát hiện ra người đàn ông tóc trắng lớn tuổi hơn đang mặc một bộ đồ lớn bị rách và lấm lem bùn đất đích thực là người đứng đầu AGSE.
Viên cảnh sát trao chìa khóa xe của anh ta cùng với tấm bản đồ trung tâm thành phố Paris mòn vẹt và rách bươm của hang Michelin. "E rằng tôi chỉ có bây nhiêu đây thôi."
Machiavelli giật nó khỏi tay anh ta. "Anh có thể lui." Hắn ra hiệu về phía con phố. "Đi đi và lo việc điều khiển giao thông; không để cánh báo chí hoặc công chúng đến gần ngôi nhà. Rõ chưa?"
"Rõ, thưa ngài." Viên cảnh sát phóng đi, lòng đầy biết ơn vì anh ta vẫn còn việc làm; không ai muốn gây khó chịu cho một trong những người đàn ông quyền lực nhất nước Pháp.
Machiavelli trải tấm bản đồ lên mui xe. "Chúng ta đang ở đây," hắn giải thích với Dee. "Nidhogg đang tiến thẳng về hướng đông, nhưng đến một đoạn nào đó, nó phải băng ngang qua Champs-Elysees và mở đường ra sông. Nếu nó cứ đi theo lộ trình của nó bây giờ, tôi có một Ý khá hay là nó sẽ lộ mặt ra"-ngón tay hắn gõ nhẹ lên tấm bản đồ-"gần chỗ này."
Hai người đàn ông chui vào chiếc xe hơi nhỏ và Machiavelli nhìn quanh một lát, cố nhớ lại cách vận hành bộ điều khiển. Hắn không thể nhớ lần cuối cùng hắn lái xe là khi nào; luôn luôn đã có Dagon lo chuyện đó. Cuối cùng, hộp số nghiến rin rít, chiếc xe chuyển động và rẽ ngược chiều vẽ một vệt như cái đuôi cá trên đường, rồi gầm rú lao xuống Champs-Elysees, để lại những đường lằn cao su đằng sau.
Dee ngồi im lặng trong ghế hàng khách, một tay bấu chặt quanh sợi đai an toàn, tay kia chống vào bảng đồng hồ. "Ai dạy ông lái xe vậy?" hắn hỏi giọng run run khi cả bọn nảy lên lề đường.
"Karl Benz," Machiavelli nói ngay. "Lâu lắm rồi," hắn thêm.
"Cái xe đó có mấy bánh?"
"Ba."
Dee nhắm tịt mắt lại khi chiếc xe gầm rú vượt qua ngã tư, quệt lướt vào một chiếc xe quét đường đang lết ì ạch. "Vậy chúng ta làm gì khi chạm mặt Nidhogg?" hắn hỏi, tập trung vào vấn đề, cố không nghĩ đến kiểu lái xe kinh khủng của Machiavelli.
"Đó là bài toán dành cho ông," Machiavelli vặn lại. "Rốt cuộc, chính ông là người phóng thích nó."
"Nhưng ông lại là người mời Disir đến đây. Vậy ông cũng có một phần lỗi."
Machiavelli đạp mạnh chân thắng, làm chiếc xe trượt một đường dài với tiếng rít chói tai. Động cơ tắt ngấm và chiếc xe giật cục đứng sựng lại.
"Sao dừng lại?" Dee hỏi gặng.
Machiavelli chỉ ra cửa sổ. "Lắng nghe xem."
Tôi không thể nghe được gì trong tiếng ồn ào của còi báo động thế này."
"Nghe đi," Machiavelli nằng nặc. "Cái gì đó đang đến." Hắn chỉ tay qua bên trái. "Đằng kia."
Dee cuốn cửa sổ xuống. Vượt lên trên những tiếng còi cảnh sát, cứu thương và cứu hỏa, bọn chúng có thể nghe thấy tiếng đá gạch bị nghiền, gạch rớt và tiếng răng rắc loảng xoảng inh tai của kính vỡ...
Josh chắm chú nhìn, bất lực, khi cô gái đang ngồi trên phía đầu con quỷ quất vào Scatty bằng thanh kiếm của ả.
Ngay lúc đó con quỷ giũ vai, vẫn cố thoát khỏi tòa nhà đang bọc nó lại, và lưỡi kiếm trật ra, bay véo sát vào cái đầu bất tỉnh của Nữ Chiến binh thật vô cùng nguy hiểm. Dịch lên cao hơn cái cổ to đùng của con quỷ, cô gái nắm chặt vào một cục da dày, nghiêng một bên băng ngang qua con mắt khổng lồ không hề chớp và thọc mạnh mũi kiếm vào Scatty. Một lần nữa con quỷ cục cựa và thanh kiếm đánh trúng tay nó, chỗ gần cái móng đang ôm chặt quanh Nữ Chiến binh. Con quỷ không phản ứng gì, nhưng Josh có thể trông thấy lưỡi kiếm đã lao vào Scatty sát đến cỡ nào. Cô gái nghiêng xuống lần nữa, và lần này, Josh biết, ả đã đánh trúng Nữ Chiến binh.
Cậu phải làm gì đó! Cậu là niềm hi vọng duy nhất của Scatty. Cậu không thể cứ ở đây mà đứng nhìn ai đó cậu quen biết sắp bị giết chết. Cậu bắt đầu chạy. Hồi ở trong ngôi nhà, khi cậu chém vào sinh vật thì không có gì xảy ra,, nhưng khi cậu đâm mũi kiếm vào lớp da dày cộm của nó...
Cậu cầm chặt thanh Clarent bằng cả hai bàn tay như Joan dạy cậu, Josh lấy hết sức lực tăng tốc độ đến mức cuối cùng và phóng thẳng vào sinh vật. Cậu có thể cảm thấy thanh kiếm kêu lên o o trong tay cậu ngay trước khi cậu đâm nó vào đuôi con quỷ. Tức khắc, sức nóng tỏa lên qua cánh tay cậu và lan tỏa trong ngực cậu. Không khí sực nức mùi chua của cam trong tích tắc trước khi luồng điện của cậu vụt lóe ánh sáng vàng và rồi biến dần hệt như ánh sáng cam ngả sang đỏ đang tuôn ra khỏi thanh kiếm nhô ra từ lớp da u nần dày cộp của sinh vật đó.
Josh vặn thanh Clarent và kéo nó ra. Trong lớp da nâu ngả xám, vết thương cháy đỏ chói và đột ngột bắt đầu cứng lại thành một lớp vảy đen thui. Phải mất một lúc để cảm giác đi qua hệ thần kinh thô sơ của sinh vật. Rồi con quỷ bất ngờ giơ chân trước, rít ré và thét lên đau đớn cực độ. Nó vặn mình ra khỏi căn nhà, cơn mưa bất chợt gồm gạch, ngói trên mái và xà rầm bằng gỗ đẩy Josh lết tuột ra phía sau, ở vào một nơi an toàn. Cậu va xuống đất, ôm lấy đầu khi vôi gạch bể nát đổ ầm ầm khắp người cậu. Cậu nghĩ đúng là xui xẻo nếu bị chết bởi một viên ngói lợp mái. Chuyển động bất ngờ này gần như đánh bật cô gái trên lưng con quỷ ra. Đu đưa, ả ta đánh rơi cây búa chiến và liều lĩnh chụp vào lưng con vật để giữ chính mình khỏi bị ném xuống ngay trước mặt nó. Nằm trên đất, gạch trút xuống quanh mình, Josh quan sát cái vảy đen thui dày cộp bắt đầu lan rộng ra khỏi vết thương và bò lên cái đuôi con quỷ. Nó lại lồng lộn lên và rồi cày xới thẳng vào góc căn nhà và băng mình chạy ra Champs-Elysees. Josh nhẹ người khi nhìn thấy hình hài mềm rũ của Scatty vẫn còn bị lẹp chặt trong những cái vuốt trước của nó.
Hít thật sâu vào, Josh lồm cồm bò dậy và vồ lấy thanh kiếm. Ngay tức thì, cậu cảm thấy năng lượng kêu o o xuyên khắp người cậu, làm mạnh mẽ mọi giác quan. Cậu đứng lắc lư khi năng lượng nguyên sơ tiếp sức lực cho cậu, rồi cậu quay người phóng theo con quỷ. Cậu cảm thấy kinh ngạc. Dù trời chưa hoàn toàn đến lúc bình minh, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ, tuy màu sắc có hơi mờ. Cậu có thể ngửi được vô số mùi trông thành phố ngang qua cái mùi xạ rắn hôi thối chua òm của sinh vật kia. Khả năng nghe thấy của cậu quá sắc sảo, cậu có thể phân biệt những tiếng còi báo động khác nhau của các dịch vụ cấp cứu khác nhau; thậm chí cậu còn có thể phân biệt được từng chiếc xe một. Cậu có thể cảm thấy những chỗ lồi lõm không theo quy luật nào trên vỉa hè ngay bên dưới bàn chân cậu qua cái gót cao su của đôi giày đế mềm. Cậu vung thanh kiếm vào không khí trước mặt cậu. Nó rên rỉ và kêu o o, và lập tức, Josh tưởng cậu có thể nghe tiếng thì thầm xa xa và nhận ra vài thứ gần như cậu có thể hiểu được. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, cậu cảm thấy cậu thật sự đang sống: và rồi cậu biết rằng đây là cách mà Sophie cảm nhận khi chị ấy được Đánh thức. Nhưng trong khi chị ấy sợ hãi, bối rối với các giác quan... thì cậu lại cảm thấy rất hồ hởi.
Cậu muốn được như vậy. Hơn bất cứ thứ gì khác trên thế giới này.
Dagon đi chân không vào con hẻm nhỏ, hốt cây búa chiến binh đánh rơi của Disir lên và phóng theo đứa con trai.
Dagon đã nhìn thấy ánh sáng lóe từ luồng điện của đứa con trai và nó biết luồng điện đó thật sự mạnh mẽ, dù việc xác nhận đứa con trai và đứa con gái có đúng là cặp sinh đôi huyền thoại hay không lại là chuyện khác. Hiển nhiên, Nhà Giả kim và cả Dee cũng vậy, dường như cả hai đều tin rằng chúng là cặp sinh đôi được nhắc đến. Nhưng Dagon biết rằng ngay cả Machiavelli-một trong những con người sáng giá nhất mà nó từng cộng tác-cũng không chắc, và cái nhìn thoáng qua rất nhanh mà nó vừa bắt gặp luồng điện của đứa con trai chưa đủ thuyết phục nó suy nghĩ theo hướng khác. Luồng điện vàng và bạc hiếm-dù chưa hiếm bằng luồng điện đen-và Dagon đã chạm trán ít nhất bốn cặp sinh đôi qua nhiều thời đại có luồng điện của mặt trời và mặt trăng, cũng như hàng tá những người đơn lẻ khác.
Nhưng cả Dee lẫn Machiavelli không ai biết rằng Dagon đã nhìn thấy cặp sinh đôi đầu tiên.
Nó đã có mặt ở Danu Tails vào lúc kết thúc, trong Trận Chiến Cuối Cùng. Nó mặc chiếc áo giáp của cha nó trong ngày đầy triển vọng đó, khi mà tất cả đều biết rằng số phận của hòn đảo được treo lơ lửng trên bàn cân. Như những người khác, nó co rúm lại vì sợ hãi khi những ánh sáng vàng và bạc chiếu sáng rực rỡ trên đỉnh Kim tự tháp Mặt trời trong một màn trình diễn năng lượng căn bản. Các pháp thuật nguyên tố đã biến cảnh quan xưa cổ thành vùng hoang phế và tách hòn đảo ra khỏi lòng thế giới.
Dagon gần như không bao giờ ngủ nữa; thậm chi nó còn không một cái giường. Như một con cá mập, nó có thể vừa ngủ vừa tiếp tục chuyển động loanh quanh. Nó hiếm khi nằm mơ, nhưng nếu nó mơ, các giấc mơ luôn luôn giống nhau: một cơn ác mộng sống động của những thời kỳ đó khi mà bầu trời bừng cháy những á vàng và bạc và thế giới kết thúc.
Nó trải qua nhiều năm phục vụ Machiavelli. Nó nhìn thấy những điều đáng kinh ngạc và khủng khiếp suốt những thế kỷ đó, và cùng nhau, chúng trở thành hiện tại cho một số khoảnh khắc quan trọng và thú vị nhất trong lịch sử gần đây nhất của trái đất.
Và Dagon bắt đầu nghĩ rằng đêm nay có lẽ là một đêm đáng nhớ nhất.
"Này, đó là thứ mà không ngày nào ông cũng nhìn thấy," Dee lẩm bẩm.
Pháp sư và Machiavelli chăm chú nhìn vào sự xuất hiện đột ngột của Nidhogg qua một tòa nhà phía bên trái Champs-Elysees, giẫm nát cây cối kẻ viền cho con đường lao nhanh băng qua đường. Nó vẫn giữ Scatty tóc đỏ trong những cáo vuốt của nó, và Disir đang dính sát trên lưng nó. Hai người bất tử nhìn cái đuôi khổng lồ đu đưa qua lại biến một cột đèn giao thông thành đống đỏ nát nham nhở sứt sẹo khi nó lao xuống một con phố khác.
"Nó đang hướng ra sông," Machiavelli nói.
"Nhưng tôi ngạc nhiên không biết chuyện gì sẽ xảy ra với thằng nhỏ vậy cà?" Dee trầm ngâm.
"Có lẽ nó lạc đường," Machiavelli bắt đầu, "hoặc bị Nidhogg giẫm lên. Hoặc có thể không," hắn nói thêm khi Josh Newman ngừng lại nơi những thân cây bị tróc rễ và lao ra con đường rộng. Cậu nhìn trái nhìn phảikhông có xe cộ, và thậm chí cậu không hề liếc đến chiếc xe cảnh sát đang đậu lên lề đường một cách trái khuấy. Cậu lao ra đại lộ rộng rãi, thanh kiếm trong tay cậu kéo những sợi khói vàng ánh theo sau.
"Thằng bé là người sống sót," Dee nói bằng giọng đầy than phục. "Can đảm nữa."
Ít giây sau, Dagon đột ngột xuất hiện khỏi con phố ngang, đuổi theo Josh. Nó mang theo một cây búa chiến. Bắt gặp Dee và Machiavelli trong xe hơi, nó giơ tay kia lên như một lời chào mừng, hay là vĩnh biệt.
"Bây giờ làm gì?" Dee gặng hỏi.
Machiavelli bật khóa trong bộ phận đánh lửa và kéo mạnh cần số đưa chiếc xe vào số một. Nó thình lình xốc chồm tới trước, nảy lên một chút; rồi động cơ gầm rú lên khi hắn đạp chân xuống sàn. "Đường de Marignan dẫn ra đại lộ Montaigne. Tôi nghĩ tôi có thể đến đó trước Nidhogg." Hắn bật còi báo động.
Dee gật đầu. "Có lẽ ông nên nghĩ đến việc sang số." Đôi môi hắn cử động thành một nụ cười khó thấy rõ. "Bằng cách đó ông sẽ thấy chiếc xe này chạy nhanh hơn."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư