Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
iccolo Machiavelli luôn là người cẩn thận.
Hắn đã sống sót và thậm chí còn lớn mạnh vào thế kỷ mười lăm dưới triều Medici ở Florence, một nơi đầy nguy hiểm và luôn kề cận cái chết, một thời kỳ khi mà những toan tính những mưu mô ngấm ngầm lại trở thành một lối sống và những cái chết bất đắc kỳ tử cùng những cuộc ám sát là chuyện thường tình. Cuốn sách nỗi tiếng nhất của hắn, Bậc Quân Vương, là một trong những thứ đầu tiên nêu lên rằng việc sử dụng thủ đoạn lừa gạt, dối trá và giả hình hoàn toàn có thể chấp nhận được đối với một nhà cai trị.
Machiavelli sống sót bởi vì hắn tinh tế, thận trọng, không ngoan và trên hết mọi tố chất khác: xảo quyệt.
Vậy thì điều gì khiến hắn gọi Disir đến? Các Valkyrie không có những lời tế nhị trong khoảng ngôn ngữ của chúng và chúng không biết Ý nghĩa trong từ thận trọng. Ý tưởng của chúng về khôn ngoan và xảo quyệt là mang Nidhogg-một con quỷ thời nguyên sinh không thể kiểm soát được-vào tận trung tâm của một thành phố hiện đại.
Và hắn đã cho phép chúng làm điều đó.
Bây giờ đường phố vang vọng những âm thanh của kính vỡ, gỗ nứt gãy và đá đổ nhào. Mọi hệ thống báo động trong xe hơi và nhà riêng đều om sòm cả lên, và tất cả các căn nhà khác dọc theo con hẻm nhỏ bật sáng đèn lên, dù chưa có ai bước ra ng
"Chuyện gì đang xảy ra ở đó?" Machiavelli ngạc nhiên bật hỏi.
"Nidhogg đang ăn thịt Scathach chăng?" Dee lơ đãng gợi Ý. Chiếc điện thoại di động của hắn bắt đầu rung lên, làm hắn xao lãng.
"Không, không phải thế!" Machiavelli đột ngột la lên. Hắn đẩy cửa xe hơi mở bung, nhảy vọt ra, nắm cổ áo Dee và kéo hắn lao vào đêm tối. "Dagon! Ra!"
Dee giằng lại cố tự đi, nhưng Machiavelli cứ kéo hắn giật lùi ra sau, tránh xa chiếc xe hơi. "Anh mất trí hả?" tay Tiến sĩ rít lên.
Một vụ kính nổ bất thình lình làm Dagon văng mạnh vào tấm kính chắm gió. Nó tuột khỏi mui xe và đập xuống đất ngay bên cạnh Machiavelli và Dee, nhưng Pháp Sư không hề liếc mắt theo hướng nó. Hắn nhìn thấy chính thứ làm tay người Ý kinh hoảng.
Nidhogg lao xuống dưới con hẻm hướng thẳng về phía bọn chúng, đứng cao nghều trên hai cái chân sau mạnh mẽ. Treo lơ lững nơi những cái vuốt ở chân trước của nó là một hình thù mềm rũ với mái tóc đỏ.
"Lùi lại!" Machiavelli hét lớn, lăn mình xuống đất, kéo Dee theo hắn.
Nidhogg giẫm đè chiếc xe hơi dài màu đen do Đức sản xuất. Một chân sau giáng xuống ngay giữa mui xe, nghiêng nát nó bẹp dí xuống vỉa hè. Cửa sổ nổ, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe như những mảnh bom khi chiếc xe hơi oằn xuống ngay chính giữa, bánh trước và bánh sau văng bổng lên trời.
Sinh vật đó biến mất vào màn đêm.
Tích tắc sau, một Disir mặc đồ trắng gần như bay trên những gì còn lại của chiếc xe, vượt qua đó chỉ bằng một cú nhảy duy nhất, rồi phóng vọt theo sinh vật kia.
"Dagon?" Machiavelli thì thầm, lăn người qua. "Dagon, anh đâu rồi?"
"Tôi đây." Tay tài xế gọn gàng đứng lên, phủi những mảnh kính vỡ lấp lánh trên bộ đồ đen. Nó tháo cắp kính râm bị nứt ra và vất xuống đất. Những màu sắc cầu vồng chạy qua đôi mắt không chớp của nó. "Nidhogg đang giữ Scathach," nó vừa nói vừa nới lỏng cà vạt đen và thò tay mở nút áo trên cùng của chiếc sơ mi trắng.
"Cô ả chết chưa?" Machiavelli hỏi.
"Tôi chỉ tin Scathach chết khi nào tận mắt nhìn thấy."
"Tán thành. Qua bấy nhiêu năm đã có quá nhiều báo cáo nói về cái chết của ả. Và rồi cô ả lại trỗi dậy! Chúng ta cần phải thấy được thi thể."
Dee bước ra khỏi vùng nước nhỏ đầy bùn; hắn nghi ngờ Machiavelli hẳn đã cố tình đẩy hắn vào đó. Hắn lắc nước ra khỏi chiếc giày. "Nếu Nidhogg có cô ả, thì Bóng tối chỉ có nước chết. Chúng ta đã thành công."
Con mắt cá của Dagon xoay xuống nhìn vào mặt Pháp sư. "Ông là tên ngốc ngạo mạn mắt mờ! Có cái gì trong nhà đã làm Nidhogg sợ hãi-đó là lý do tại sao nó lại bỏ chạy, và cái đó không thể là Bóng tối vì nó đã giữ cô ả rồi. Và hãy nhớ lại đi, đây là một sinh vật không dễ gì sợ hãi. Ba Disir đã vào nhà-và chỉ có một đi ra! Một điều thật kinh khủng đã xảy ra trong đó."
"Dagon nói đúng: đây là một thảm họa. Chúng ta cần xem lại chiến lược của mình." Machiavelli quay sang tay tài xế. "Tôi đã hứa với anh nếu Disir thất bại, thì Scathach là của anh."
Dagon gật đầu. "Và ông luôn luôn giữ lời."
"Anh đã ở bên tôi tính đến nay đã gần bốn trăm năm. Anh luôn trung thành, và tôi nợ anh cả đời tôi lẫn tự do của tôi. Anh không phải phục vụ tôi nữa," Machiavelli nói một cách trang trọng. "Hãy đi tìm thi thể của Bóng tối... và nếu cô ả vẫn còn sống, anh biết phải làm gì rồi đó. Giờ thì đi đi-và hãy bình an nhé anh bạn già."
Dagon quay đi. Rồi thình lình nó dừng lại và ngoái nhìn Machiavelli. "Ông đãà gì?"
Machiavelli mỉm cười. "Bạn già. Hãy cẩn thận," hắn nói dịu dàng. "Bóng tối không dễ gì gặp nguy hiểm, và cô ả đã giết qua nhiều những bạn bè của tôi."
Dagon gật đầu. Nó tháo giày, vớ để lộ ra bàn chân ba ngón có màng. "Nidhogg sẽ hướng về với phía dòng sông." Bất ngờ, cái miệng đầy răng của Dagon há ra có lẽ là một nụ cười. "Mà nước lại là nhà tôi." Rồi nó nhảy vào bóng đêm, dôi chân trần vỗ bèm bẹp xuống vỉa hè.
Machiavelli ngoái ra sau liếc nhìn về phía ngôi nhà. Dagon đúng; có cái gì đã làm Nidhogg sợ hãi. Điều gì đã xảy ra trong đó? Và hai Disir kia đâu?
Tiếng bước chân khua ồn ào trên hè phố và đột nhiên Josh Newman lao ra khỏi con hẻm, thanh kiếm đá trong tay tuôn ra những dải lửa vàng ánh. Không liếc nhìn sang phải hay sang trái gì hết, cậu chạy vòng qua chiếc xe bị phá hỏng và lần theo dấu tích dễ nhận diện là những tiếng còi xe báo động dọc con đường con quỷ đi qua.
Machiavelli nhìn Dee. "Tôi nghĩ đó là thằng nhác người Mỹ?"
Dee gật đầu.
"Ông có tháy nó đang cầm cái gì không? Trông như một thanh kiếm," hắn nói chậm rãi. "M thanh kiếm đá? Chắc nó không phải là thanh Excalibur chứ?"
"Không phải thanh Excalibur," Dee nói ngắn gọn
"Rõ ràng đó là một lưỡi kiếm đá màu xám."
"Đó không phải là Excalibur."
"Sao ông biết?" Machiavelli gặng hỏi.
Dee lần tay dưới áo khoác và rút ra một thanh kiếm ngắn, một vũ khí cùng bộ với thứ vũ khí Josh mang. Lưỡi kiếm rung lên, kêu rừ rừ rất nhẹ gần như không thể cảm nhận được. "Bởi vì tôi đang giữ Excalibur," Dee nói. "Thằng nhỏ đang giữ thanh kiếm sinh đôi của nó, Clarent. Chúng tôi luôn nghi ngờ là Flamel đang giữ thanh kiếm này mà."
Machiavelli nhắm mắt và ngửa mặt lên trời. "Clarent. Không ngạc nhiên khi Nidhogg bỏ chạy khỏi ngôi nhà." Hắn lắc đầu. Đêm nay có thể còn gì tồi tệ hơn nữa không?
Điện thoại của Dee lại rung lên và cả hai người đàn ông nhảy nhổm lên. Pháp sư gần như bẻ gãy cái điện thoại ra làm hai. "Cái gì?" hắn hầm hè. Hắn lắng nghe một lát, rồi đóng điện thoại nhẹ nhàng, và khi nói lại, tiếng hắn còn hơn một lời thì thầm. "Perenelle đã trốn thoát. Bà ta đã chạy khỏi Alcatraz."
Lắc dầu, Machiavelli quay người đi bộ xuống con hẻm, hướng về phía Champs-Elysees. Câu hỏi đã có lời giải đáp. Đêm nay đúng là càng lúc càng tồi tệ-tồi tệ hơn nhiều. Nicholas Flamel làm Machiavelli sợ, nhưng Perenelle khiến hắn kinh hoàng.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư