There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
ái lưỡi nhầy nhụa của Nidhogg phóng xuyên không trung đến thẳng chỗ Scathach vẫn bị xoay tròn trên bức tường nhà bếp, móng vuốt con vật đó quắp vào cô chặt cứng. Nữ Chiến binh đánh nhau trong im lặng hoàn toàn, cố thoát khỏi gọng kềm của con quỷ, cô vặn mình từ bên này sang bên kia, gót giày bốt rà rà tìm điểm tựa trên nền đá trơn trượt. Vì hai cánh tay bị kẹp cứng sát vào hôcô không thể nào sử dụng những thanh kiếm ngắn của mình được.
Josh biết rằng thậm chí nếu cậu có ngừng lại để suy nghĩ, thì cậu cũng không thể làm được những gì Ý cậu đã nghĩ ra. Mùi của sinh vật này đang làm dạ dày cậu nôn nao, và tim cậu đập mạnh đến nỗi cậu không sao bắt kịp được hơi thở mình.
Cái lưỡi chẻ lưa tưa chải ngang qua mặt bàn, để lại một vết cháy ăn sâu xuống gỗ. Nó chọc vút qua cái ghế gỗ như thể đâm thẳng vào đầu Nữ Chiến binh.
Tất cả những gì phải làm, Josh cứ tự nhắc nhở, là xem thanh kiếm của mình như thể một quả bóng đá. Giữ chặt thanh Clarent cao khỏi đầu trong thế nắm chặt hai tay mà Joan mới chỉ cho cậu, cậu phóng mình tới trước hệt như chuyển động mà huấn luận viên ở ngôi trường gần đây nhất đã mất trọn mùa dợt bóng-và đã thất bại-để dạy cho cậu.
Ngay khi đang nhảy, cậu đã biết mình tính toán sai mất rồi. Cái lưỡi chuyển động qua nhanh, và cậu đã bị trật quá xa. Với nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng, cậu quăng thanh kiếm rời khỏi tay.
Thanh kiếm chém vào bên hông cái lưỡi đầy thịt của Nidhogg. Và dính phập vào.
Đến lượt những năm tập taekwondo phát huy tác dụng khi Josh té đâm sầm xuống nền đá lát. Cậu đụng rất mạnh nhưng vẫn ráng chống lòng bàn tay xuống, bật người về phía trước thành một cú cuộn tròn gọn lỏn đưa cậu trở về tư thế đứng thẳng... chỉ chưa đầy một mét là đụng đến cái lưỡi như miếng thịt đầm đìa a-xít kia. Và thanh kiếm.
Chụp lấy đuôi kiếm, cậu dùng hết sức lực kéo nó ra khỏi cái lưỡi-một thứ âm thanh phát ra giống tiếng gỡ của loại khóa dán bằng hau dải sợi kết dính vào nhau, rồi cái lưỡi kêu xèo xèo và rít ré giật mạnh trở vào miệng con quỷ. Josh biết rằng nếu cậu dừng lại, cả cậu và Scatty chỉ có chết. Đầu tiên cậu đâm ngập mũi kiếm Clarent vào cánh tay con quỷ ngay phía trên khớp nối cổ tay. Khi lưỡi kiếm ngọt xớt phập sâu vào lớp da cá sấu châu Mỹ, nó bắt đầu rung lên, một âm thanh the thé buốt nhói làm Josh nổi gai ốc. Cậu cảm thấy một luồng hơi ấm chạy ngược lên cánh tay cậu và thấm vào lồng ngực. Một tích tắc sau, sức mạnh và năng lực tiềm tàng trào dâng trong cậu xua tan hết mọi cơn nhức nhối và đau đớn. Luồng điện của cậu chói lói một màu vàng ánh kim lóa mắt, và những tia sáng mang họa tiết hình mạng gân cuộn xoáy quanh lưỡi kiếm bằng đá màu xám khi cậu rút mạnh nó ra khỏi con vật.
"Mấy cái vuốt, Josh. Chém mấy cái vuốt đi," Scathach lùng bùng thốt ra khi Nidhogg lắc cô dữ dội. Hai thanh kiếm tuột khỏi tay cô và rơi loảng xoảng xuống nền nhà.
Josh chém bất ngờ vào con quỷ, cố cắt đứt một cái vuốt, nhưng cuối cùng lưỡi kiếm đá nặng nề bật lên và nảy khỏi bàn chân nó mà chẳng suy chuyển gì. Cậu cố lần nữa, và lần này thanh kiếm chém lớp da bọc sắt của con vật tóe lửa.
"Ấy! Cẩn thận," Scathach kêu oái lên khi lưỡi kiếm nhún nhảy đến gần sát đầu cô rất nguy hiểm. "Đó là một trong số rất ít những vũ khí thật sự có thể giết chết tôi mấ"
"Xin lỗi," Josh lầm bầm qua hai hàm răng nghiến chặt. "Trước nay em chưa bao giờ làm bất cứ cái gì giống thế này." Cậu chém cái vuốt lần nữa. Những tia lửa bay trúng mặt Nữ Chiến binh. "Tại sao chúng ta lại muốn một cái vuốt nhỉ?" cậu vừa cằn nhằn, vừa chặt mạnh vào lớp da cứng như sắt.
"Nó chỉ có thể bị giết bằng một trong những cái vuốt của chính nó," Scathach nói, nghe tiếng cô bình tĩnh đến ngạc nhiên. "Coi chừng! Mau lùi lại!"
Josh quay lại vừa đúng lúc cái đầu to vật vã của cái thứ đó bổ nhào tới trước, húc vào cạnh nhà đã đổ xuống, cái lưỡi trắng của nó phóng ra phía trước một lần nữa. Nó nhằm vào cậu. Nó di chuyển quá nhanh; không còn đường nào để chạy-và nếu chạy đi, nó sẽ đập đúng vào Scatty ngay. Trụ chân thật vững, cả hai tay vòng chặt quanh chuôi kiếm Clarent, cậu giơ thanh kiếm ra trước mặt. Cậu nhắm mắt trong lúc nỗi kinh hoàng tiến gần -rồi lại mở bừng mắt ra ngay lập tức. Nếu cậu có chết, cậu cũng phải chết với đôi mắt đang mở.
Giống như chơi điện tử vậy, cậu nghĩ-ngoại trừ trò này gây chết người. Cậu nhìn thấy hai đầu của cái lưỡi tưa lưa quấn quanh lưỡi kiếm gần như bằng một chuyển động rất chậm-như thể nó muốn giật thanh kiếm ra khỏi tay Josh. Cậu siết chặt tay nắm, quyết tâm không để thanh kiếm bị giật đi.
Khi phần thịt trong lư̖ con vật chạm vào lưỡi kiếm đá, hiệu quả đến tức thì.
Sinh vật sựng người lại, rồi run rẩy và ré lên, âm thanh như tiếng hơi nước phụt xì xì. A-xít trong lưỡi nó dính vào lưỡi kiếm sủi bong bóng và thanh kiếm rung lên trong tay Josh, bần bật như tàu lá chuối, dần ấm lên, rồi nóng, và bắt đầu bùng sáng một thứ ánh sáng trắng tinh. Cậu nhắm tịt hai mắt......và đằng sau đôi mắt nhắm, Josh thoáng thấy một chuỗi những hình ảnh lung linh: quang cảnh đổ nát và đáng nguyền rủa của một vùng đá đen, lỗ chỗ những cái ao dung nham sôi sung sục, trong khi trên đầu, bầu trời sôi lên những đám mây bẩn thỉu mưa xuống toàn tro và xỉ than. Giăng ngang bầu trời, long thong lủng lẳng từ những đám mây là cái gì giống như đám rễ này là căn nguyên của lớp tro màu trắng chói gắt: chúng đang phân hủy, héo quắt lại và hấp hối...
Nidhogg thình linh xoắn mạnh giật cái lưỡi đã hóa đen của nó ra.
Josh kinh ngạc há hốc miệng và mở bừng mắt ngay khi luồng điện của cậu vụt sáng rực, lần này mạnh hơn-sáng chói hơn-làm lóa chính mắt cậu. Hốt hoảng, vung vẩy thanh kiếm trước mặt mình, cậu bước lùi dần cho tới khi cậu cảm thấy bức tường nhà bếp đụng vào hai cái xương dẹt sau vai cậu. Mắt cậu chớp dữ dội, cậu muốn giụi, nhưng không dám nới lỏng bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm. Khắp chung quanh mình, cậu nghe tiếng đá rơi, tường vữa nứt nẻ, gỗ kêu cọt kẹt và gãy răng rắc, cậu gập vai khum lại, sợ có cái gì đó bể ra rớt xuống đầu mình. "Scatty?" cậu gọi.
Nhưng không có tiếng trả lời.
Cậu cao giọng. "Scatty!"
Nheo mắt, chớp mắt hết sức để xóa sạch những đốm sáng nhảy múa trước mắt mình, cậu nhìn thấy con quỷ kéo lê Scathach ra khỏi nhà. Cái lưỡi của nó, bây giờ đã thành màu đen và nâu, đang thè ra lửng lơ một bên mép. Kẹp Nữ Chiến binh chặt cứng, nó xoay người theo chiều dài thân mình nó và băng ngang mảnh vườn đã bị phá tan hoang, cái đuôi dài của nó lạng từng khoảng gỗ bông khỏi hông nhà, quét mạnh qua ô cửa sổ duy nhất chưa bị vỡ. Rồi sinh vật đó đứng lên hai chân sau, như một con thằn lằn có vòng lông cổ, và lách cách đi xuống ngõ hẻm, su Ýt chút nữa giẫm phải một hình thù mặc áo giáp vòng xích trắng đang đứng gác. Không chút chần chừ hình thù này biến mất ngay sau sinh vật đó.
Josh loạng choạng chui ra qua cái lỗ rộng toác hoác bên hông căn nhà và ngừng lại. Cậu liếc ra đằng sau. Cái bếp từng một thời rất gọn gang giờ đã thành một đống đổ nát toàn những mảnh vụn. Rồi cậu nhìn thanh kiếm trong tay và mỉm cười. Cậu đã ngăn được con quỷ. Nụ cười mỉm của cậu ngoác ra thành một nụ cười toe toét. Cậu đã đánh bật được nó và đã cứu được chị gái cậu cũng như những người khác trong nhà này... ngoại trừ Scatty.
Hít một hơi thật sâu, Josh vụt nhảy xuống mấy bậc thang và lao xuyên qua mảnh vườn rồi phóng vào con hẻm, theo dấu con quỷ. "Mình không tin là mình đang làm việc này," cậu lầm bầm. "Thậm chí mình còn không thích Scatty. Ừm..., không thích lắm," cậu tự chữa.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư