Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
hải sử dụng ý chí khủng khiếp lắm cả hai đứa mới tự kiềm chế được, nhưng đây là lần thứ nhất kể từ khi Sophie được đánh thức, Josh cảm thấy được gần gũi chị mình. Thường thì ngày nào chúng cũng cười; trước khi lao vào công việc hôm sáng thứ năm, lần cuối cùng chúng cười với nhau là khi thấy một người đàn ông ốm nhom mang giày trượt và mặc quần thể dục đang bị một con chó đốm khổng lồ kéo đi thao nó. Tất cả những gì chúng cần làm là tìm những thứ có thể cười được-nhưng thật không may vì chẳng còn nhiều thứ như vậy trong suốt mấy ngày qua.
Sophie thoát khỏi trận cười trước cậu em trai và quay lại cửa sổ. Cô có thể nhìn cậu em trai trong tấm kính và chờ cho đến khi cậu nhìn xuống màn hình rồi mới nói. "Chị ngạc nhiên là em không phản đối thêm nữa khi Nicholas đề nghị Francis huấn luyện Pháp thuật Lửa cho chị," cô nói.
Josh nhướng mắt nhìn vào mặt chị gái phản chiếu trên cửa sổ. "Nếu em phản đối có làm cho mọi thứ khác đi được không?" cậu nghiêm túc nói.
Cô suy nghĩ một chút. "Không. Chị cho là không" cô thừa nhận.
"Em không nghĩ vậy. Lẽ ra chị vẫn có thể làm cho mọi thứ khác đi."
Sophie quay người nhìn thẳng vào cậu em sinh đôi. "Chị phải làm. Chị cần phảỉ làm như vậy."
"Em biết mà," cậu nói giản dị. "Bây giờ em biết rồi."
Sophie nhấp nháy máy đầy ngạc nhiên. "Em biết?"
Josh đóng laptop lại và thả nó xuống giường. Rồi cậu cầm thanh kiếm lên và bắc ngang đầu gối, lơ đãng cọ xát vào cái lưỡi kiếm trơn láng. Mặt đá tạo cảm giác âm ấm. "Em rất giận, hoảng sợ-không, hơn cả hoảng sợ-kinh khiếp khi Flamel nhờ Hekate Đánh thức chị. Ông ấy không hề nói với chúng ta về những nguy hiểm. Ông ta không hề nói với chúng ta rằng chị có thể chết đi, hay rơi vào hôn mê. Em sẽ không bao giờ tha thư cho ông ấy về điều đó."
"Chú ấy gần như chắc chắn rằng sẽ không có gì xảy ra..."
"Gần như chắc chắn không phải là chắc chắn.'
Sophie gật đầu, không tự tin để nói.
"Còn bây giờ Bà Phù thủy Endor chuyển kiến thức của bà cho chị, một lần nữa em lại sợ. Nhưng không phải sợ cho chị..Em sợ chính chị," cậu thừa nhận một cách rất nhẹ nhàng.
"Josh, ngay cả điều đó em cũng có thể nói ra được sao?" Sophie bắt đầu, sửng sốt thật sự. "Chị là chị em sinh đôi của em." Ánh mắt trên gương mặt cậu làm cô im bặt.
"Chị không nhìn thấy được những gì em thấy," cậu nói nghiêm chỉnh. "Em quan sát thấy chị dũng cảm đương đầu với người đàn bà đầu mèo. Em nhìn thấy môi chị mấp máy, nhưng khi chị nói, những lời phát ra không đồng bộ với môi, và khi chị nhìn em, chị không nhận ra em. Em không biết chị là gì-nhưng chị không phải là người chị sinh đôi của em sau đó nữa. Chị đã bị chiếm hữu mất rồi."
Sophie chớp mắt và những giọt nước mắt tuôn ào lăn tròn xuống má. Cô chỉ có những ký ức rất nhạt nhòa, còn mơ hồ hơn những mảnh vỡ huyền ảo, mà những gì cậu em trai đang kể.
"Rồi, ở Ojai, em quan sát chị làm ra gió lốc, và hôm nay- hôm qua-em nhìn thấy chị làm sương mù chẳng từ cái gì cả."
"Chị không biết bằng cách nào mà chị làm được mấy thứ đó," cô lẩm bẩm.
"Em biết, Soph, em biết." Cậung lên và ngang qua cửa sổ, nhìn ra những mái nhà của Paris. "Bây giờ em hiểu rồi. Em đã suy nghĩ rất nhiều về nó. Năng lượng của chị đã được đánh thức, nhưng chỉ có một cách để từ nay chị có thể kiểm soát được chúng, chỉ có một cách từ nay chị được an toàn, đó là chị phải được huấn luyện. Lúc này chúng là một mối nguy hiểm cho chị cũng như kẻ thù của chúng ta. Hôm nay Joan Arc đã giúp chị, đúng không?"
"Đúng, cô ấy đã giúp rất nhiều. Chị không còn nghe những tiếng nói nữa. Đó là sự giúp đỡ đáng kể. Nhưng cũng không vì một lý do gì khác, phải không?" Sophie hỏi.
Josh lật qua lật lại thanh kiếm trên tay cậu, lưỡi kiếm gần như biến thành màu đen trong đêm tối, những tinh thể pha lê trong đá lấp lánh như những vì sao. "Chúng ta không thể hình dung được chúng ta đang mắc phải loại phiền phức nào," cậu nói chậm rãi. "Nhưng chúng ta biết chắc rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm... nguy hiểm thực sự. Chúng ta mười lăm tuổi rồi-chúng ta không nên nghĩ đến việc bị giết chết... hoặc bị ăn thịt... hoặc những gì tệ hại hơn!" Cậu vẫy vẫy tay áng chừng về hướng cánh cửa ra vào. "Em không tin họ. Chỉ có một người duy nhất em có thể tin là chị... chị thật ấy."
"Nhưng Josh," Sophie nói rất khẽ khàng, "Chị lại tin họ. Họ là những người tốt. Scatty đã chiến đấu vì loài người trên hai ngàn năm, và Joan là một ười tử tế và cao qu Ý."
"Và Flamel đã cất giữ cuốn Codex mấy thế kỷ," Josh bật nói. Cậu sờ cằm mình và Sophie nghe tiếng sột soạt mà hai trang giấy nằm trong cái túi mà Flamel đã giao cho cậu. "Có những công thức trong cuốn sách này có thể làm hành tinh này thành thiên đường, có thể chữa lành mọi bệnh tật." Cậu ấy có cảm giác nghi ngờ thoáng qua trong đôi mắt chị gái và nhấn mạnh. "Và chị biết đó là sự thật."
"KÝ ức của Bà Phù thủy cũng bảo chị rằng có những công thức trong cuốn sách đó có thể phá hủy thế giới này."
Josh lắc đầu nhanh. "Em nghĩ chị nhìn thấy những gì họ muốn chị nhìn thấy."
Sophie chỉ vào thanh kiếm. "Nhưng tại sao Flamel lại cho em thanh kiếm và hai trang của cuốn Codex đó?" Cô hỏi một cách đắc thắng.
"Em nghĩ-em biết-họ đang sử dụng chúng ta. Em chỉ không biết họ sử dụng cho cái gì. Dù sao bây giờ thì cũng chưa." Cậu nhìn thấy cô chị sinh đôi của mình lắc đầu. "Dù sao, chúng ta cũng không cần năng lượng của chị mới giữ cho cả hai được an toàn."
Sophie vươn tay ra siết bàn tay cậu em trai. "Em biết chị không bao giờ để bất cứ cái gì làm en tổn thương."
"Em biết vậy mà," Josh nói nghiêm túc. "Ít ra là chị không chủ tâm. Nhưng chuyện gì xảy ra nếu có cái gì đó sử dụng chị, như nó đã làm ở Vương quốc Bóng tối?"
Sophie gật đầu. "Hồi đó chị chưa kiểm soát được," cô thừa nhận. "Giống như chị đang ở trong giấc mơ, quan sát người nào đó giống y như mình."
"Huấn luận viên bóng đá của em nói rằng trước khi bạn có thể nắm được quyền kiểm soát, bạn phải thực hiện việc kiểm soát. Nếu chị có thể học cách kiểm soát luồng điện của mình và làm chủ các phép thuật," Josh nói tiếp, "không ai có thể làm điều đó với chị bao giờ nữa. Chị sẽ mạnh mẽ không thể tin được. Và để em nói luôn, ví dụ, năng lượng của em không được Đánh thức. Em có thể học cách sử dụng thanh kiếm này." Cậu xoắn nó trong tay mình, cố xoay tròn lưỡi kiếm, nhưng nó trượt sang một bên và chém một rảnh sâu vào bức tường. "Ối."
"Josh."
"Gì cơ? Chị khó lòng để Ý thấy điều đó được." Cậu chà ống tay áo vào vết chém. Sơn và trát vữa trên tường bong ra, để lộ lớp gạch bên dưới.
"Em đang làm cho mọi chuyện tệ thêm. Và chắc là em đã làm hỏng thanh kiếm mất rồi."
Nhưng khi Josh đưa vũ khí này đưa lên ánh sáng lưỡi kiếm không có đến một dấu vết nhỏ.
Sophie từ từ gật đầu. "Chị vẫn nghĩ- chị biết-em nhầm về Flamel và những người khác."
"Sophie, chị phải tin em."
"Chị tin em. Nhưng hãy nhớ rằng Bà Phù thủy biết những người này, và bà ấy tin họ."
"Sophie," Josh nói trong tâm trạng thất vọng, "chúng ta không biết bất cứ gì về Bà Phù thủy."
"Ô, Josh, chị biết mọi thứ về bà ấy," Sophie xúc động nói. Cô gõ nhẹ ngón tay trỏ của cô vào thái dương. "Và chị ước gì đừng như vậy. Cả cuộc đời bà, hàng ngàn năm, nằm ở đây." Josh há miệng định trả lời, nhưng Sophie giơ cao bàn tay cô. "Đây là những gì chị sẽ làm: chị sẽ làm việc với Saint-Germain, học tất cả những gì ông ấy phải dạy cho chị."
"Và đồng thời để mắt đến ông ấy; cố tìm ra xem ông ấy và Flamel đang âm mưu gì."
Sophie không để Ý lời cậu. "Có lẽ lần tới nếu bị tấn công, chúng ta có thể bảo vệ mình," cô nhìn ngang qua những mái nhà của Paris. "Ít nhất chúng ta vẫn an toàn ở đây."
"Nhưng liệu được bao lâu?" cậu em trai sinh đôi của cô bật hỏi.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư