Sở dĩ bạn thất bại là do bạn dám tiên phong đi tìm vùng đất mới, phương pháp thực hiện mới, và những cách thức thể hiện mới.

Eric Hoffer

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
osh nhìn vào khuôn mặt chị gái. Nó mang một chiếc mặt nạ ngu ngốc mà cậu biết qua rõ. Cuối cùng, cậu quay đi, không nói gì. Cậu không muốn chị cậu học thêm bất cứ phép thuật gì nữa-không chỉ nguy hiểm... mà nó cũng làm khoảng cách giữa chị ấy ngày càng xa cậu hơn nữa.
Joan quay sang Flamel. "Và bây giờ, Nicholas, ông phải đi nghỉ thôi."
Nhà Giả kim gật đầu. "Tôi sẽ đi đây."
"Chúng tôi mong ông trở lại sau một thời gian dài," Scathach nói. "tôi đang nghĩ tôi phải ra ngoài tìm ông."
"Cánh bướm dẫn tôi đến đây mấy tiếng trước," Nicholas mệt mỏi nói, tiếng nói bị nghẹn lại vì kiệt sức. "Một khi tôi biết các bạn ở đâu rồi, tôi muốn chờ cho đến khi màn đêm buông xuống mới lại gần ngôi nhà, phòng khi nó bị giám sát kỹ."
"Machiavelli còn không biết ngôi nhà này còn tồn tại." Saint-Germain nói một cách tự tin.
"Perenelle đã dạy tôi một câu thần chú tang hình lâu lắm rồi, nhưng nó chỉ hoạt động được trong mưa thôi-nó dùng những hạt nước mưa để khúc xạ ánh sáng quanh người sử dụng," Flamel giải thích. "Tôi quyết định chờ đến khi sẫm tối để tang cơ hội giữ cho tôi cơ hội không bị trông thấy.'
"Chú đã làm gì cả ngày nay ạ?" Sophie hỏi
"Chú đi lang thang quanh thành phố, tìm kiếm một vài nơi ngày xưa chú thường lui tới."
"Chắc hầu hết là không còn?"
"Hầu hết thôi, không phải là tất cả." Flamel cúi xuống nhấc lên một vật gói trong một tờ giấy báo đang nằm trên sàn nhà. Nó phát ra một tiếng mạnh và cứng khi ông thả nó trên bàn. "Căn nhà ở Montmorency vẫn còn ở đó."
"Đáng lẽ tôi nên đoán ra là ông đến thăm Montmorency," Scathach nói với một nụ cười buồn. Cô nhìn cặp sinh đôi và giải thích, "Đó là căn nhà mà Nicholas và Perenelle đã sống hồi thế kỉ mười lăm. Họ đã có những thời gian hạnh phúc ở đó."
"Rất hạnh phúc," Flamel đồng Ý.
"Và nó vẫn còn ở đó?" Sophie hỏi, kinh ngạc.
"Một trong những căn nhà cổ nhất ở Paris," Flamel tự hào nói.
"Rồi thầy làm gì khác nữa ạ?" Saint-Germain hỏi.
Nicholas nhún vai. "Tham quan bảo tàng de Cluny. Không phải ngày nào bạn cũng có thể xem mộ của chính mình. Tôi thấy thật an ủi khi biết rằng người ta vẫn còn nhớ tôi-tôi thật kia."
Joan mỉm cười. "Có một con đường được đặt tên ông, Nicholas: đường Flamel. Và một con đường cũng được đặt tên để tỏ lòng trọng với Perenelle. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi không nghĩ đó là lý do thật sự khiến ông đi thăm viện bảo tàng, phải không nào?"
Nhà Giả kim mỉm cười. "Đúng, không phải chỉ lý do đó," ông thừa nhận. Ông thò tay vào túi áo khoác và kéo một cái ống hình trụ hẹp. Mọi người quanh bàn đều chồm tới. Ngay cả Scatty cũng bước vào để nhìn. Vặn mở hai đầu, Flamel lấy ra và cuộn mở ra một khúc giấy da nén kêu sột soạt. "Gần sáu trăm năm trước, tôi đã giấu vật này trong ngôi mộ của tôi, thoáng nghĩ rằng không biết đến bao giờ tôi mới cần dùng đến nó." Ông trải tấm da nén vàng dày cộp lên bàn. Được vẽ bằng mực đỏ đã phai thành màu gỉ sét là một hình bầu dục với một vòng tròn bên trong nó, bao quanh bởi ba đường hình thành nên một tam giác thô ráp.
Josh cúi người. "Trước đây cháu đã từng thấy cái gì giống vậy." Cậu cau mày. "Không có cái gì giống vậy trên tờ đô la sao?"
"Nó giống cái gì cũng mặc," Flamel nói. "Nó được vẽ theo cách này để che giấu Ý nghĩa thật của nó."
"Cái gì vậy?" josh hỏi.
"Đó là tấm bả" Sophie nói đột ngột.
"Đúng, tấm bản đồ," Nicholas đồng Ý. "Nhưng sao cháu biết? Bà phù thủy chưa thấy cái này bao giờ..."
"Không, không có gì liên quan tới bà phù thủy trong chuyện này cả," Sophie mỉm cười. Cô chồm người qua bàn, đầu cô chạm nhẹ vào đầu em trai. Cô chỉ tay vào gốc bên cùng bên phải của tấm da nén, nơi có một hình chữ thập nhỏ xíu gần như không thể nhìn thấy được khắc bằng mực đỏ. "Cái này rõ ràng trong giống chữ B, " cô vừa nói, vừa chỉ tay vào đỉnh chữ thập, "và cái này là một chữ N."
"Bắc và nam." Josh gật đầu đồng Ý ngay. "Thiên tài, Soph!" Cậu nhìn Nicholas, "Đây là tấm bản đồ."
Nhà giả kim gật đầu. "Giỏi lắm. Đây là tấm bản đồ chỉ tất cả những cổng tuyến ở Châu Âu. Các thị trấn và thành phố, những đường biên giới thậm chí thay đổi không còn nhận ra nữa, nhưng những đường tuyến vẫn giữ nguyên xi." Ông giơ tấm da hình vuông lên. "Đây là hộ chiếu của chúng ta để rời khỏi châu Âu trở về Mỹ."
"Hi vọng chúng ta có cơ hội dùng đến nó," Scatty nói làu bàu.
Josh chạm vào cạnh của bó gì đó gói trong giấy báo nằm giữa bàn. "Còn đây là cái gì ạ?"
Nicholas cuộn tấm da nén cho lại vào ống và đút gọn vào túi áo khoác của mình. Rồi ông bắt đầu mở từng lớp báo ra khỏi cái vật để trên bàn. "Tôi và Perenelle đã ở Tây Ban Nha hồi gần cuối thế kỷ mười bốn, lúc người đàn ông một tay tiết lộ bí mật thứ nhất của cuốn Codex, " ông nói, không nhắm riêng vào một người nào, giọng Pháp của ông nghe rõ hẳn.
"Bí mật thứ nhất?" Josh hỏi.
"Cháu đã nhìn thấy cuốn sách rồi đó-nó biến đổi... nhưng biến đổi theo một chuỗi toán nghiêm ngặt. Không phải ngẫu nhiên. Những biến đổi này nối kết với các chuyển động của các vì sao và hành tinh, những gian đoạn của mặt trăng."
"Như một cuốn lịch vậy?" Josh nói.
Flamel gật đầu. "Đúng là như một cuốn lịch. Chúng tôi đã từng học về chuỗi mã này, nên biết được rằng cuối cùng mình có thể trở lại Paris. Chúng tôi mất cả đời-cả mấy đời ấy chứ-để diễn dịch cuốn sách, nhưng ít ra chúng tôi phải biết bắt đầu từ đâu. Vì vậy tôi biến vài viên đá thành kim cương, và biến vát đá phiến sét phẳng phiu thành vàng, và rồi chúng tôi gom vốn liếng bắt đầu tiến hành cuộc hành trình dài trở về Paris. Từ lúc đó, tất nhiên, chúng tôi rơi vào sự chú Ý của các Elder Đen tối, và Bacon, tên tiền bối đáng kim tởm của Dee, cứ áp sát dần. Thay vì đi thẳng vào nước Pháp, chúng tôi đành chọn con đường vắng vẻ và tránh những ngọn đèo xuyên qua núi, nơi chúng tôi biết là thường dễ bị quan sát. Tuy nhiên, năm đó mùa đông đến sớm-tôi ngờ rằng các Elder Đen tối đã làm cái gì đó-và chúng tôi thấy mình bị cùng đường ở Andorra. Và đó là nơi tôi tìm thấy cái này..." ông chạm vào vật nằm trên bàn.
Josh nhìn chị gái cậu, chân mày nhướng lên thay một câu hỏi thầm. Andorra? Cậu nói to lên; cô giỏi môn địa lý hơn cậu.
"Một trong những quốc gia nhỏ nhất thế giới," cô thì thào giải thích, "ở trong rặng Pyrenees và nằm giữa Tây Ban Nha và Pháp."
Flamel mở thêm một lớp giấy báo ra. "Trước khi tôi chết', tôi giấu vật này bên trong phiến đá trên rầm đỡ cửa sổ của ngôi nhà trên đường de Montmorency. Tôi không bao giờ nghĩ tôi lại cần đến nó."
"Bên trong? " Josh hỏi, đầy bối rối. "Chú vừa nói là chú giấu nó bên trong?"
"Bên trong. Chú đã biến đổi cấu trúc phân tử của đá granite, nhét vật này vào trong tảng đá rồi biến nó lại thành thanh dầm đỡ cứng y như tình trạng nguyên thủy. Một sự chuyển hóa: như nhấn quả hạnh đào vào cây kem vậy." Tờ báo trong cũng bị rách toạc khi ông kéo vật đó ra.
"Đó là thanh kiếm," Josh vừa sợ hãi lào thào, vừa nhìn vào thứ vũ khí nhỏ hẹp lẩn khuất trên chiếc bàn phủ đầy giấy báo. Cậu phỏng chừng nó dài khoảng năm sáu tấc, phần chuôi kiếm hình chữ thập đơn giản bọc trong những mảnh da sẫm màu đã hoen ố. "Một cây kiếm đá," cậu cau mày thốt lên. Nó nhắc cậu nhớ đến một thứ-hầu như cậu đã từng thấy nó trước đây rồi.
Nhưng thậm chí khi cậu còn đang nói, Joan và Saint-Germain đã lui ra khỏi bàn, chiếc ghế của cô đổ nhào khi cô lật đật tránh xa lưỡi kiếm. Sau lưng Flamel, Scathach rít lên như con mèo, hàm răng ma cà rồng lộ ra khi cô há hốc miệng, và khi cô nói, tiếng run run, giọng khản đặc và man rợ. Âm thanh cô phát ra gần như giận giữ hay đúng hơn là... sợ hãi. "Nicholas," cô nói rất chậm, "ông định làm gì với cái thứ đồ bất nhân này?"
Nhà Giả kim không đã động gì đến cô. Ông nhìn Josh và Sophie, vẫn đang ngồi yên nơi bàn, bàng hoàng không nhúc nhích gì trước phản ứng của như những người khác, hai đứa không rõ chuyện gì đang xảy ra. "Có bốn thanh kiếm năng lượng," Flamel nói vội, "mỗi cái kết nối với một trong các yếu tố: Đất, Không kh, Lửa và Nước. Người ta nói chúng xuất hiện trước cả các giống loài Elder cổ xưa nhất. Những thanh kiếm này qua nhiều thời đại đã mang nhiều cái tên: Excalibur và Joyeuse, Mistelteinn và Curtana, Durendal và Tyrfing. Lần cuối cùng người ta sử dụng một thanh kiếm làm vũ khí trong thế giới loài người khi Charlemagne, Hoàng đế La Mã Thần thánh, mang thanh Joyeuse vào chiến trận."
"Đây là thanh kiếm Joyeuse?" Josh thì thầm. Chị gái cậu giỏi về địa lý, nhưng cậu biết nhiều về lịch sử, và Charlemagne luôn mê hoặc cậu.
Tiếng cười lớn của Scathach như một tiếng gầm đầy cay đắng. "Joyeuse có nghĩa là một vật xinh đẹp. Còn cái này....cái này là một thứ đáng ghê tởm."
Flamel cầm chuôi kiếm và những tinh thể pha lê tí xíu trong đá lấp lánh dưới ánh đèn màu xanh lá. "Đây không phải là thanh kiếm Joyeuse, dù sự thật có lần nó thuộc về Charlemagne. Tôi cũng tin rằng bản than hoàng đế đã giấu lưỡi kiếm này ở Andorra vào một lúc nào đó trong thế kỷ thứ chin."
"Nó cũng giống như thanh Excalibur," Josh nói, chợt nhận ra tại sao thanh kiếm đá này lại trong quen đến dữ vậy. Cậu nhìn chị gái. "Dee và Excalibur; hắn đã dùng nó để phá hủy cả thế giới."
"Excalibur là Thanh kiếm Băng Hà," Flamel nói tiếp. "Còn đây là lưỡi kiếm song sinh của nó: Clarent, Thanh kiếm Hỏa Công. Vũ khí duy nhất có thể chống lại Excalibur."
"Nó là lưỡi kiếm đáng nguyền rủa," Scathach nói dứt khoát. "Tôi sẽ không chạm vào nó."
"Tôi cũng không," Joan nói ngay, và Saint-Germain gật tán thành.
"Tôi không yêu cầu ai trong các vị mang nó hay sử dụng nó," Nicholas đốp chát. Ông xoay vũ khí trên bàn cho tới khi chuôi kiếm vào những ngón tay của cậu con trai và ông nhìn lần lượt từng người một. "Chúng ta biết Dee và Machiavelli đang đến gần. Josh là người duy nhất trong chúng ta không có khả năng tự vệ. Từ nay cho tới khi năng lượng của cậu ấy được đánh thức, cậu ấy cần có một thứ vũ khí. Tôi muốn cậu ấy giữ thanh Clarent."
"Nicholas," Scathach kinh hoảng la lên. "Ông đang nghĩ gì vậy. Cậu ấy là một con người chưa hề qua huấn luyện-"
"-với một luồng điện vàng thuần khiết," Flamel lạnh lùng nói. "Và tôi kiên quyết giữ cậu ấy an toàn." Ông đẩy thanh kiếm vào những ngón tay Josh. "Cái này của cháu. Cầm lấy đi."
Josh chồm tới trước và cảm thấy hai trang giấy của cuốn Codex nằm trong cái túi vảưng cứng chạm vào da mình. Đây là món quà thứ hai mà nhà giả kim tặng cậu sau ngần ấy ngày. Về phần mình, cậu muốn thừa nhận những món quà theo giá trị bề ngoài của chúng-để tin cậy ông ấy và tin tưởng rằng đổi lại Flamel cũng yêu thích cậu và tin cậy cậu. Song, song... ngay cả cuộc nói chuyện giữa họ trên đường, đâu đó sâu tận trong tâm trí cậu, Josh không thể nào quên những gì Dee đã nói bên đài phun nước ở Ojai: một nửa những gì mà Flamel nói là dối trá, và nửa còn lại cũng không hoàn toàn là sự thật. Cậu cố tình quay đi khỏi thanh kiếm và nhìn vào đôi mắt nhạt màu của Flamel. Nhà Giả kim đang nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt ông như chiếc mặt nạ ngây ra. Vậy thì Nhà giả kim đang tính làm gì? Josh tự hỏi. Ông đang chơi trò gì? Nhiều lời của Dee bật lên trên đầu cậu hơn nữa: "Giờ đây thì ông ta, như ông ta luôn là, một kẻ nói dối, một tay lòe bịp, và một tên lừa đảo."
"Cậu không muốn nó sao?" Nicholas hỏi. "Cầm lấy đi" Ông đẩy chuôi kiếm vào rãnh tay cháu.
Hầu như chống lại Ý muốn của cậu, những ngón tay Josh khép lại trên cái bọc da mướt rượt của thanh kiếm đá. Cậu nhấc nó lên-dù nó ngắn, nhưng có sức nặng đáng kinh ngạc-và quay nó trên đôi tay mình. "Cháu chưa bao giờ điều khiển kiếm trong dời," cậu nói. "Cháu không biết cách..."
"Scathach sẽ chỉ cháu vài điều căn bản," Flamel nói mà không ng tối, nhưng chuyển câu đơn giản này thành một mệnh lệnh. "Làm sao để mang nó, đâm thọc và gạt đỡ. Tập thử và tránh để nó đâm vào người," ông nói thêm.
Josh nhận ra rằng cậu đang cười tơ và cố xóa đi nụ cười đó, nhưng thật khó: thanh kiếm cảm thấy kinh ngạc khi ở trong tay cậu. Cậu cử động cổ tay và thanh kiếm giật giật. Rồi cậu nhìn Scatty, Francis và Joan và cậu thây mắt họ dán chặt vào thanh kiếm, theo sát từng chuyển động của nó, và nụ cười của cậu nhạt đi. "Có cái gì đó không ổn ở thanh kiếm ạ?" cậu gặng hỏi. "Tại sao mọi người sợ nó đến vậy?"
Sophie đặt tay mình lên cánh tay em trai, đôi mắt cô lấp loáng ánh bạc với kiến thức của bà phù thuỷ. "Clarent," cô nói, "là một tai họa, một vũ khí bị nguyền rủa, thỉnh thoảng còn bị gọi là lưỡi kiếm hèn nhát. Đây là thanh kiếm Mordred dùng để giết cậu mình, Vua Arthur."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư