Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
icholas Flamel đang ngồi ở một đầu của chiếc bàn bếp, hai tay ông ủ quanh một chén súp bốc khói. Trước mặt ông là một chai Perrier, một ly cao và một dĩa chất đầy bánh mì khô cắt dày và phô mai. Ông nhìn lên, gật đầu và mỉm cười với Josh và Saint-Germain đang theo sau Scathach vào phòng.
Sophie đang ngồi phía bên kia bàn, đối diện với Joan Arc, và Josh nhanh nhẹn chuồi vào ngồi cạnh chị gái mình trong khi Saint-Germain đang lấy chỗ bên cạnh vợ ông. Chỉ có Scathach còn đứng, dựa vào chậu rửa phía sau Nhà Giả kim, nhìn chăm chú ra ngoài và hướng tầm mắt vào bóng đêm. Josh để Ý cô vẫn đeo cái băng đô mà cô cắt ra từ chiếc áo thun đen rộng rinh của Flamel.
Josh chuyển sự chú Ý qua Nhà Giả kim. Người đàn ông này trông mệt lử và già hẳn, dường như có một lớp bụi màu bạc trên mái tóc cắt sát của ông mà trước đây không hề thấy. Da ông xanh xao một cách tồi tệ, làm nỗi bật những vòng đen thâm dưới mắt ông cùng với những đường hằn sâu trên trán. Áo quần ông nhàu nát và loang lỗ ướt mưa, và có một vệt bùn dài trên ống tay của chiếc áo khoác ông treo sau lưng ghế gỗ. Những giọt nước lấp lánh trên lớp da mòn vẹt.
Không ai nói gì khi nhà giả kim húp hết chén súp và bẻ một khoanh phô mai với bánh mì. Ông nhai từ từ và cẩn thận, rồi rót nước từ trong cái chai màu xanh ve vào ly và uống từng ngụm nhỏ. Khi xong, ông lau miệng bằng khăn ăn và tự cho phép mình thở ra khoan khoái. "Cám ơn." Ông gật đầu với Joan. "Thật ngon."
"Củ đầy thức ăn, Nicholas," cô nói, đôi mắt xám mở ra đầy quan tâm. "Thật ra ông nên dùng thêm một ít súp, bánh mì và phô mai."
"Đủ rồi," ông nói dịu dàng. "Ngay lúc này tôi cần nghỉ ngơi, và tôi không muốn đưa vào dạ dày nhiều thức ăn quá. Chúng ta sẽ có một bữa điểm tâm lớn vào sáng mai. Thậm chí tôi sẽ tự nấu nữa kia."
"Con không biết thầy có thể nấu ăn," Saint-Germain nói.
"Ông ấy nấu được đó," Scathach thì thầm.
"Cháu nghĩ chú ăn phô mai vào lúc khuya quá chú sẽ bị ác mộng đó," Josh nói. Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay. "Gần một giờ sáng rồi ạ."
"Ồ, chú không cần phô mai mới thấy ác mộng. chú thấy chúng bằng xương bằng thịt nữa kìa." Nicholas mỉm cười, dù không có một chút gì hài hước trong câu nói đó. "Chúng thật đáng sợ." ông nhìn từ Josh sang Sophie. "Tụi cháu thấy an toàn và khỏe chứ?"
Cặp sinh đôi liếc nhìn nhau rồi gật đầu.
"V nghỉ ngơi chưa?"
"Hai đứa tụi cháu ngủ cả ngày và gần hết đêm," Josh nói
"Tốt," Flamel gật. "Bọn cháu cần có lại tất cả sức mạnh của mình. Và chú thích những bộ quần áo này." Trong khi Josh quần áo giống Saint-Germain thì Sophie lại mặc áo cotton và quần jeans xanh lơ với lai bật lên để lộ ra đôi giày bốt cao ngang mắt cá chân.
"Joan cho cháu đó," Sophie giải thích.
"Gần như vừa y," cô gái lớn tuổi hơn nói. "Chúng ta sẽ lục qua tủ quần áo, lấy cho em mấy cái để thay cho phần còn lại của cuộc hành trình.
Sophie mỉm cười tỏ Ý cảm ơn.
Nicholas quay sang Saint-Germain. "Pháo hoa trên tháp Eiffel sáng hôm qua: đầy sáng tạo, thật đầy sáng tạo."
Ông bá tước cúi mình. "Cám ơn, thưa thầy," ông nói trông vô cùng vừa lòng với chính mình.
Tiếng cười của Joan hạ thấp xuống thành tiếng rừ rừ. "Anh ấy để tìm một cái cớ để làm thứ đó giống vậy cả mấy tháng rồi. Chắc ông chưa thấy màn trình diễn anh ấy diễn ở Hawaii hồi chúng tôi làm đám cưới. Chúng tôi chờ mặt ti lặn hẳn; rồi Francis thắp sáng cả bầu trời trong gần một tiếng đồng hồ. Thật là quá đẹp, dù nỗ lực đó làm anh ấy kiệt sức cả tuần," cô ấy nói thêm và cười toe.
Hai đốm lửa màu hồng ửng lên trên gò má ông bá tước và ông đưa tay siết tay vợ. "Xứng đáng để được nhìn thấy nét mặt em như thế này."
"Anh chưa điều khiển được lửa trong lần cuối mình gặp nhau," Nicholas chậm rãi nói. "Nếu tôi nhớ không lầm, anh có một chút khả năng với việc này, nhưng không có gì giống năng lượng mà anh biểu diễn hôm qua. Ai đào tạo anh vậy?"
"Con mất khá lâu ở Ấn Độ, trong thành phố Ophir đã bị mất tích," ông bá tước đáp lại, liếc nhanh Nhà Giả kim. "Ở đó họ vẫn còn nhớ thầy. Thầy có biết họ đã dựng một bức tượng cho thầy và Perenelle ở quảng trường trung tâm chưa?"
"Chưa. Tôi đã hứa với Perenelle là sẽ đưa cô ấy trở lại nơi ấy một ngày nào đó," Nicholas nói đầy vẻ khao khát. "Nhưng ở đó có cái gì mang lại trình độ tinh thông về lửa cho anh như vậy?"
"Con gặp một người ở đó... một người huấn luyện cho con," Saint-Germain nói một cách bí ẩn. "Chỉách dùng tất cả những kiến thức bí mật mà con đã góp nhặt từ Prometheus.."
"Đã đánh cắp được chứ," Scathach chỉnh lại.
"Đúng, đầu tiên là đánh cắp nó," Saint-Germain đốp chát.
Bàn tay Flamel đánh xuống bàn với một lực đủ mạnh để làm rung chai nước, chỉ có Scathach là không giật mình. "Đủ rồi!" ông gầm lên, và trong chốc lát, mọi chỗ bằng phẳng hay gốc cạnh trên gương mặt ông đều biến đổi, xương gò má ông chợt nhô lên, làm liên tưởng đến một cái đầu lâu bên dưới lớp da thịt. Đôi mắt gần như không màu của ông trông tối om, hóa xám rồi nâu và cuối cùng là đên tuyền. Tựa cùi chỏ lên bàn, ông lấy cả hai lòng bàn tay xoa lên mặt và hít mộ hơi thở rung lên. Thoang thoảng mùi bạc hà trong không trung, nhưng lẫn một chút mùi chua chua. "Xin lỗi. Điều đó thật không thể khoan thứ. Tôi không nên cao giọng," ông nói êm ả cùng một khoảng yên lặng kinh khủng theo sau. Khi ông lấy tay ra khỏi mặt, môi ông nhếch lên thành nụ cười không hợp với đôi mắt ông. Ông lần lượt nhìn từng người, tia nhìn chòng chọc nán lại trên khuôn mặt sững sờ của cặp sinh đôi. "Hãy tha thứ cho chú. Lúc này chú mệt quá, quá mệt mỏi rồi; chú có thể ngủ một tuần lễ liền. Tiếp tục đi, Francis, nào. Ai huấn luyện cho anh?"
Comte de Saint-Germain lấy hơi. "Ông ấy bảo con.. ông ấy nói rằng con được nói ra tên ông ấy," ông vội vã kết thúc.
Flamel chống cùi chỏ lên bàn, đan những ngón tay vào nhau và tựa cằm ông lên hai nắm tay đã đan lại. ông nhìn nhà soạn nhạc, nét mặt ông dửng dung. "Đó là ai?" Ông gặng hỏi một cách kiên quyết.
"Con đã hứa với ông ấy rồi," Saint-Germain nói một cách khổ sở. "Đó là một trong những điều kiện ông ấy đặt ra khi huấn luyện con. Ông ấy nói có một quyền lực ẩn trong từ ngữ và một số cái tên nào đó sẽ tạo ra những rung động cho cả thế giới này lẫn các Vương quốc Bóng tối và thu hút sự chú Ý không mong đợi." Scathach bước tới và đặt ty nhẹ lên vai Nhà Giả kim. "Nicholas, ông biết đó là sự thật. Có những từ nào đó mà không bao giờ nên nói ra, có những cái tên không bao giờ được nhắc đến. Những chuyện xưa cũ. Những chuyện không bao giờ bỏ được."
Nicholas gật đầu. "Nếu anh đã hứa với người đó, thì anh không nên quay trở lại chuyện này nữa, tất nhiên. Nhưng nói cho tôi biết"-ông dừng một chút, không nhìn vào ông bá tước-"người bí ẩn này, ông ta có mấy tay?"
Saint-Germain bất chợt ngồi phịch xuống, và vẻ mặt kinh hoàng hiện lên trên gương mặt ông đã tiết lộ sự thật. "Làm sao thầy biết?" ông thều thà
Miệng nhà giả kim vặn vẹo một vẽ nhăn nhó kỳ cục. "Ở Tây Ban Nha, sáu trăm năm trước, tôi đã gặp một người đàn ông có một tay đã dạy tôi những bí mật của cuốn Codex. Ông ấy cũng từ chối xưng tên mình ra." Flamel chợt nhìn vào Sophie, đôi mắt mở lớn và nhìn trừng trừng. "Cháu mang trong mình kí ức của bà phù thủy. Nếu bây giờ có một cái tên hiện đến với cháu-sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người ở đây nếu cháu không nói cái tên đó ra."
Sophie ngậm miệng lại đến nỗi cắn vào bên trong môi. Cô đã biết cái tên người đàn ông mà Flamel và Saint-Germain đang nhắc đến. Cô cũng đã biết rõ ông ấy là ai-và là cái gì. Và su Ýt chút nữa cô đã nói cái tên đó.
Flamel quay lại Saint-Germain. "Anh biết rằng năng lực của Sophie đã được đánh thức. Bà phù thủy đã dạy con bé những căn bản của Pháp thuật Không khí, và tôi quyết tâm rằng cả hai đứa phải được đào tạo những pháp thuật cơ bản càng nhanh càng tốt. Tôi biết ở đâu có các bậc thầy về pháp thuật Đất và Nước. Chỉ mới hôm qua, tôi mới nghĩ chúng ta phải đi tìm một trong những Elder liên kết với lửa, Maui hay Vulcan hoặc ngay cả nữ thần báo ứng cũ của anh và bản thân ông Prometheus. Bây giờ tôi hi vọng điều đó không còn cần thiết nữa." Ông dừng một chút để thở. "Anh có nghĩ anh có thể dạy cho Sophie pháp thuật Lửa không?"
Saint-Germain chớp mắt ngạc nhiên. Ông ta khoanh hai tay trước ngực và đứa con gái sang nhà giả kim và bắt đầu lắc đầu. "Con không chắc là con có thể. Thậm chí không biết con có nên..."
Joan giơ tay ra và đặt bàn tay phải của mình lên lưng cánh tay chồng. Ông ta quay lại nhìn cô và cô gật đầu, gần như không thể nhìn thấy. Đôi môi cô không hề cử động, song mọi nghe cô nói rất rõ, "Francis, anh phải làm việc này."
Ông bá tước không chần chừ. "Anh sẽ làm... nhưng như vậy có khôn ngoan không?" ông ta hỏi, nghiêm túc.
"Cần thiết," cô nói giản dị.
"Sẽ có nhiều thứ cô ấy phải nắm được..." Ông cúi người về Sophie. "Tha thứ cho tôi. Tôi không có Ý nói về cô như thể cô không có mặt ở đây." Ông ta nhìn lại Nicholas và nói thêm một cách nghi ngờ, "Sophie vẫn còn phải xử lí kí ức của bà phù thủy."
"Hết rồi. Em đã lo chuyện đó." Joan siết chặt cánh tay chồng. Cô quay đầu nhìn từng người quanh bàn cuối cùng dừng lại nơi Sophie. "Trong khi Sophie ngủ, tôi đã nói với cô ấy, giúp cô ấy sắp xếp lại kí ức, phân loại chúng, chia tách tư tưởng riêng của cô khỏi tư tưởng riêng của bà phù thủy. Tôi nghĩ từ nay chúng sẽ không gây rắc rối nhiều cho cô nữa."
Sophie bàng hoàng. "Chị vào trong đầu em khi em đang ngủ?"
Joan nhè nhẹ lắc đầu. "Tôi không xâm nhập vào trí em... Chỉ đơn giản là tôi nói chuyện với em, hướng dẫn em làm cái gì và làm như thế nào thôi."
"Tôi nhìn thấy chị nói chuyện..." Josh cất lời, và rồi cau mày. "Nhưng Sophie có vẽ như đang ngủ. Chị ấy không thể nghe chị."
"Cô ấy có nghe tôi đó," Joan nói. Cô ta nhìn thẳng vào Sophie và đặt tay trái mình bệt xuống bàn. Một màn sương bạc mờ nổ lốp bốp trên những ngón tay cô, những vệt sáng lốm đốm nhỏ xíu nhảy múa trên da thịt cô nhảy vụt ra, như những giọt thủy ngân, băng ngang qua mặt bàn tiến về phía đôi bàn tay cô gái đang đặt trên mặt gỗ đánh vec-ni. Khi chúng đến gần, những ngón ta của Sophie sáng rực một lớp bạc ngầm, và rồi bất thình lình, những điểm sáng bao quanh ngón ta cô.
"Em có thể làm chị em sinh đôi với Josh, nhưng chúng ta là chị em, em và tôi. Chúng ta là Bạc. Tôi biết cảm giác thế nào khi nghe giọng nói ở trong đầu mình; tôi biết cảm giác thế nào khi tháy những điều không nên thấy, biết được những gì không nên biết." Đầu tiên Joan nhìn vào Josh và rồi đến Nhà Giả kim. "Trong khi Sophie ngủ, tôi nói trực tiếp với tiềm thức của cô ấy. Tôi dạy cô ấy làm thế nào để kiểm soát đượ ký ức của bà phù thủy, làm thế nào bỏ qua những tiếng nói, đóng lại các hình ảnh. Tôi dạy cô ấy bảo vệ chính mình."
Sophie ngẩng đầu lên, đôi mắt mở lớn đầy ngạc nhiên. "Khác nhau biết chừng nào!" cô nói, cả bang hoàng lẫn kinh ngạc. "Em không còn nghe những tiếng nói nữa." Cô nhìn cậu em trai sinh đôi của mình. "Chúng bắt đầu khi bà phù thủy rót kiến thức vào chị. Có đến hàng ngàn tiếng la hét, rù rì bằng những ngôn ngữ gần như chị không hiểu gì hết. Bây giờ là sự yên tĩnh."
"Chúng vẫn còn đó," Joan giải thích. "Chúng sẽ luôn luôn ở đó. Nhưng từ bây giờ em có thể gợi lại chúng khi em cần, để sử dụng những kiến thức đó. Tôi cũng bắt đầu qua trình dạy em làm sao kiểm soát được luồng điện của mình."
"Nhưng làm sao chị có thể dạy trong lúc chị ấy ngủ?" Josh nhấn mạnh. Thậm chí cậu thấy Ý tưởng này lộn xộn không thể tin được.
"Chỉ có Ý thức ngủ thôi-còn tiềm thức luôn luôn thức."
"Ý chị là sao, kiểm soát luồng điện của em?" Sophie bối rối hỏi. "Em nghĩ nó chỉ là điện trường ánh bạc bao quanh người mình thôi.
Joan nhún vai, một cử động tinh tế của đôi vai cô. "Luồng điện của em là năng lượng giống trí tưởng tượng của em. Em có thể định dạng nó, pha trộn nó, tạo hình nó theo Ý em." Cô buông bàn tay trái ra. "Đó là cách tôi làm nó." Một chiếc găng tay kim loại từ bộ giáp kêu lách cách thành một thực thể tồn tại bao quanh da thịt cô. Mỗi cái đinh tán được hình thành một cách hoàn hảo, và lưng những ngón tay còn lấm tấm bụi. "Thử đi," cô ta đề nghị.
Sophie mở bàn tay ra và nhìn vào nó một cách cứng cỏi.
"Hãy hình dung ra chiếc găng tay," Joan gợi Ý. "Hãy nhìn thấy nó trong trí tưởng tượng của em."
Một cái đê bằng bạc nhỏ xíu xuất hiện trên ngón tay út của cô, rồi nhấp nháy tan biến mất.
"Nào, tập lại một chút nữa, có thể được đó," Joan thừa nhận. Cô liếc xéo Saint-Germain và rồi nhìn thẳng vào nhà giả kim. "Hãy để tôi làm việc với Sophie một hai gìờ, dạy con bé một chút về việc kiểm soát và định hình luồng điện của nó, trước khi Francis bắt đầu dạy nó Pháp thuật Lửa."
"Pháp thuật Lửa này. Nó có nguy hiểm không ạ?" Josh vừa hỏi gặng, vừa nhìn khắp phòng. Cậu vẫn còn nhớ như in nhũng gì đã xảy ra với chị gái cậu khi Hekate đánh thức cô-cô như là chết rồi. Và còn hơn vậy nữa khi cô học với bà phù thủy Endor, cậu nhận ra rằng Sophie cũng gần như chết khi học phép thuật Không Khí. Khi không ai trả lời, cậu quay sang Saint-Germain. "Có nguy hiểm không ạ?"
"Có," nhà soạn nhạc trả lời đơn giản. "Rất nguy hiểm."
Josh lắc đầu. "Vậy thì tôi không muốn-"
Sophie đưa tay siết cánh tay cậu em trai. Cậu nhìn xuống: bàn tay cầm chặt cánh tay cậu được bọc trong một chiếc găng tay làm bằng vòng kim loại xâu vào nhau. "Josh, chị phải học."
"Không, chị không được."
"Chị sẽ học."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư