The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
HỦ NHẬT, ngày 3 tháng Sáu
Tiếng gào thét thất thanh của Sophie kéo giật Josh ra khỏi giấc ngủ không mộng mị và cuốn cậu bay thốc ra khỏi giường, để cậu đứng lảo đảo, cố lấy phương hướng trong một thứ bóng tối đen ngòm.
Sophie lại kêu thét lên, âm thanh sống sượng và đầy kinh hãi.
Josh mò mẫm bước qua phòng ngủ, va nguyên cái đầu gối vào thành ghế rồi mới phát hiện ra cánh cửa, chỉ có thể thấy được nhờ một đường kẻ ánh sáng mỏng dính sát dưới chân nó. Chị gái cậuăn phòng ngay bên kia hành lang.
Từ sớm, Saint-Germain đã đưa hai đứa nhỏ lên tận lầu và cho chúng chọn những căn phòng trên tầng cao nhất của ngôi nhà phố. Sophie ngay lập tức chọn căn phòng nhìn ra Champs-Elysees-từ cửa sổ phòng ngủ, cô có thể nhìn thấy Khải Hoàn Môn qua các mái nhà-trong khi Josh lấy căn phòng bên kia sảnh, nhìn ra khoảng vườn khô quắt phía sau. Những căn phòng nhỏ, trần thấp và những bức tường gồ ghề, hơi dốc, nhưng mỗi cái đều có một cái phòng tắm riêng với một buồng tắm vòi hoa sen nhỏ xíu chỉ có hai chế độ-nóng và lạnh. Khi Sophie vặn nước chảy trong phòng cô thì vòi sen của Josh ngưng bặt. Và dù cậu đã hứa với chị gái rằng cậu sẽ nói chuyện với cô sau khi tắm và thay áo quần xong, nhưng cậu ngồi yên trên cạnh giường mình và gần như rơi vào một giấc ngủ li bì ngay tức khắc.
Sophie thét lên lần thứ ba, một tiếng nức nở làm cậu nhòa lệ.
Josh giật mạnh cánh cửa phòng cậu mở tung và chạy bay qua hành lang hẹp. cậu đẩy cánh cửa mở vào phòng chị cậu... và sựng lại.
Joan Arc đang ngồi cạnh giường chị cậu, nắm tay Sophie bằng hai bàn tay của cô. Không có ngọn đèn nào trong phòng được bật lên, nhưng căn phòng không tối đen hoàn toàn. Bàn tay của Joan phát ra ánh sáng bạc mát dịu và trông như cô ta đang mang một chiếc găng tay xám mềm mại. Khi cậu nhìn, bàn tay chị cậu cũng có bề mặt và màu sắc như vậy. Không khí sực nức mùi vanilla và hoa oải hương.
Joan quay nhìn Josh, cậu giật mình khi nhận ra rằng đôi mắt cô sáng rực như đồng bạc cắc. Cậu bước một bước về phía chiếc giường, nhưng cô ta đưa một ngón tay lên môi và lắc đầu nhè nhẹ, &y bảo cậu đừng nói gì cả. Ánh sáng rực nhạt bớt trong mắt cô ta. "Chị gái cậu đang nằm mơ," Joan nói, cậu không rõ, là cô ta nói thành tiếng hay là cậu đang nghe tiếng nói của cô trong đầu mình. "Cơn ác mộng đã qua rồi. Nó sẽ không trở lại nữa," cô nói, cung giọng cô làm cho lời nói đó trở thành một lời hứa.
Gỗ kêu cót két đằng sau Josh và cậu ngoái lại nhìn thấy Comte de Saint-Germain đang bước xuống cầu thang hẹp ở cuối sảnh. Francis ra hiệu cho Josh từ nấc cuối cầu thang, cậu con trai nghe tiếng ông rõ ràng, "Vợ tôi sẽ chăm sóc chị gái cậu. Đi đi thôi."
Josh lắc đầu. "Tôi nên ở lại." cậu không muốn để Sophie một mình với người phụ nữ lạ, nhưng theo bản năng cậu cũng biết rằng Joan sẽ không bao giờ làm hại chị cậu.
"Cậu không thể làm gì cho cô ấy cả," Saint-Germain nói lớn. "Mặc quần áo vào và lên tầng gác mái đi. Tôi có phòng làm việc của mình trên đó." Ông ta quay đi và biến mất thẳng theo cầu thang.
Josh nhìn lại Sophie lần cuối. Cô đang nằm yên, hơi thở chậm và cậu để Ý thấy nhũng quầng thâm bên dưới mắt cô đã biến mất.
"Đi ngay đi," Joan nói. "Tôi phải nói vài thứ với chị cậu. Chuyện riêng.
"Chị ấy đang ngủ...," Josh bắt đầu.
"Nhưng tôi vẫn cứ nói," cô gái lầm bầm. "Và cô ấy vẫn sẽ nghe."
Trong phòng mình, Josh nhanh nhẹn thay quần áo. Một bọc áo quần để trên cái ghế bên dưới cửa sổ: đồ lót, quần jeans, áo thun và vớ. Cậu đoán chắc là quần áo của Saint-Germain: chúng khoảng cỡ của ông bá tước. Josh mặc nhanh chiếc quần jeans đen kiểu dáng thiết kế riêng và một chiếc áo thun lụa đen rồi mới xỏ chân vào giày mình và thoáng nhìn mình trong gương. Cậu không thể nhịn được cười; cậu chưa bao giờ tưởng tượng ra chính mình lại mặc những áo quần đắt tiền đến thế này. Trong phong tắm, cậu bẻ một bàn chải đánh răng mới ra khỏi bao, đánh răng, té nước lạnh lên mặt và lùa ngón tay vào mái tóc vàng quá dài, vuốt ngược nó ra sau trán. Liếc nhìn đồng hồ cậu giật thót người khi thấy bây giờ mới qua nửa đêm rạng sáng ngày chủ nhật. Cậu đã ngủ nguyên một ngày và gần trọn một đêm.
Cậu rời phòng ngủ, ngừng lại ở phòng chị cậu và nhìn vào bên trong. Mùi hoa oải hương mạnh đến nỗi làm cậu chảy nước mắt. Sophie nằm yên không động đậy trên giường, hơi thở đều và êm. Joan ở cạnh cô, nắm tay cô, khẽ thì thầm, nhưng không bằng ngôn ngữ mà cậu có thể hiểu được. Người phụ nữ quay đầu chầm chậm nhìn cậu, và cậu nhận ra rằng đôi mắt cô lại một lần nữa như hai chiếc đĩa bạc, không hề thấy tròng trắng hay con ngươi đâu cả. Cô quay người lại cù
Josh nhìn chằm chằm vào họ một lúc rồi mới quay đi. Khi Bà Phù thuỷ Endor dạy Sophie phép thuật Không khí, cậu đã bị đuổi đi; giờ đây cậu bị xua đuổi một lần nữa. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng trong thế giới phép thuật này, không có chỗ cho một ai đó như cậu, một người không có năng lượng.
Josh chầm chậm bước lên cầu thang hẹp uốn cong dẫn lên phòng làm việc của Saint-Germain. Không như những gì Josh mong đợi mình sẽ thấy trên tầng gác mái, đây là một không gian to lớn làm bằng gỗ trắng và vàng được chiếu sáng trưng. Căn gác mái chạy dọc suốt chiều dài ngôi nhà và đã được thiết kế lại thành một khoảng không gian mở bao la, với một cửa sổ mái vòm nhìn qua Champs-Elysees ở nút đầu bên kia. Gian phòng khổng lồ đầy những nhạc cụ và đồ điện tử, nhưng không có dấu hiệu của Saint-Germain.
Dựa vào bức tường bên phải, một chiếc bàn dài kéo từ đầu không gian bên này đến tuốt đầu bên kia. Chất trên đó những đóng cao nghều toàn là máy tính, cả để bàn lẫn xách tay, cùng với những màn hình đủ hình dạng và kích cỡ, bộ tổng hợp các nhạc cụ điện tử điều âm, bàn phối âm, những bộ phím và những bộ trống điện tử.
Cạnh đối diện bên kia của gian phòng là những cây ghi-ta điện được đặt trên giá, còn bộ phím được xếp quanh một màn hình LCD khổng lồ.
"Cậu thấy thế nào?" Saint-Germain hỏi.
Phải ít giây sau Josh nhận định được tiếng nói phát ra từ đâu. Nhà soạn nhạc đang nằm ngửa dưới bàn, trong tay ông à một bó sợi cáp USB. "Khỏe ạ," Josh nói mà cảm thấy ngạc nhiên vì đó là sự thật. Cậu cảm thấy khỏe hơn lúc nào hết. "Tôi không nhớ đến việc mình nằm xuống..."
"Cậu kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Và tôi nghĩ là những cổng tuyến đã hút hết giọt năng lượng cuối cùng còn sót lại của cậu. Không phải vì tôi đã từng đi qua một cái như vậy rồi," ông nói thêm. "Thật tình, tôi ngạc hiên không hiểu vì sao cậu vẫn có thể đứng được trên chân của mình," Saint-Germain nói khẽ, vừa thả mấy sợi dây cáp xuống. "Cậu đã ngủ suốt mười bốn tiếng đồng hồ."
Josh quỳ xuống cạnh Saint-Germain. "Ông đang làm cái gì vậy ạ?"
"Tôi dịch chuyển cái màn hình và cọng cáp sút ra; tôi không biết cọng nào là cọng nào nữa."
"Ông nên làm kí hiệu màu cho chúng bằng mấy dải băng," Josh nói. "Tôi đã làm như vậy." Duỗi thẳng chân, cậu với lấy một đầu cáp đang gắn vào cái màn hình ảnh rộng và giật lên giật xuống. "Cái này nè." Sợi cáp giật giật trong tay Saint-Germain.
"Cám ơ"
Cái màn hình đột nhiên chớp chớp sống lại, hiện lên một màn ảnh đầy con trượt và nút bấm.
Saint-Germain lồm cồm bò dậy và phủi bụi trên người. Quần áo của ông cũng giống bộ đồ Josh đang mặc. "Vừa đó." Ông gật đầu. "Cậu mặc coi đẹp đó. Cậu nên mặc quần áo màu đen thường hơn."
"Cám ơn vì bộ đồ..." Cậu ngừng lại. "Thế nhưng tôi không biết làm sao có thể trả lại ông."
Francis bật cười lớn. "Chúng không phải là món nợ, chúng là món quà. Tôi không muốn chúng quay về với tôi đâu."
Trước khi Josh kịp cám ơn ông lần nữa, Saint-Germain đã đánh vào bàn phím và Josh nhảy nhổm lên khi một loạt hợp âm piano mạnh dộng thẳng ra từ những cái loa chìm. "Đừng lo, tầng gác mái đã được cách âm," Saint-Germain nói. "Nó sẽ không đánh thức Sophie được."
Josh gật đầu hướng vào màn ảnh. "Ông viết tất cả nhạc của ông bằng máy tính hả?"
"Gần như vậy." Saint-Germain nhìn quanh gian phòng. "Ngày nayứ ai cũng có thể sáng tác nhạc; cậu không cần gì hơn là một cái máy vi tính, một ít phần mềm, lòng kiên nhẫn và thật nhiều trí tưởng tượng. Nếu tôi cần một vài nhạc cụ thật cho lần hòa cuối cùng, tôi sẽ thuê nhạc công. Nhưng tôi có thể làm hầu hết mọi thứ tại đây."
"Đã có lần tôi đã tải về vài phần mềm tách nhịp," Josh thú nhận. "Nhưng tôi chưa bao giờ có thể làm cho đúng."
"Cậu sáng tác gì vậy?"
"Dạ, nhưng tôi không chắc ông có thể gọi đó là sáng tác...tôi chỉ ráp mấy cái phố âm lẻ tẻ lại với nhau thôi."
"Tôi rất thích được nghe những gì cậu có"
"Mất hết rồi. Tôi bị mất máy tính, điện thoại di động và iPod khi Yggdrasill bị phá hủy." Thậm chí nói chuyện này ra cũng làm cậu phát ốm. Và có phần tệ hại nhất đó là thật sự cậu không nắm rõ cậu đã bị mất những gì. "tôi bị mất dự án hè và mọi thứ nhạc của tôi, có khoảng chín mươi GB. Tôi còn có vài phần mềm lậu xài rất ngon. Sẽ chẳng bao giờ có cái gì thay thế chúng được."
Cậu thở dài. "Tôi còn bị mất hàng trăm tấm hình; chụp tất cả những n mẹ đưa chúng tôi đến. Ba mẹ chúng tôi là nhà khoa học-khảo cổ học và cổ sinh vật học," cậu nói thêm, "vì thế chúng tôi đã được nhìn tháy một số nơi rất đáng kinh ngạc."
"Mất hết mọi thứ! Thật không may," Saint-Germain thông cảm. "Có lưu trữ dự phòng không?"
Vẻ bần thần trên khuôn mặt Josh thay thế cho mọi câu trả lời mà ông bá tước muốn.
"Cậu sài Mac hay PC?"
"Thật ra là cả hai. Ba tôi xài PC ở nhà, nhưng hầu hết các trường mà tôi và Sophie học đều dùng Mac. Sophie rất thích cái Mac của chị ấy, nhưng tôi thì lại thích PC hơn," cậu nói. "Nếu có bất cứ cái gì hư, thường tôi có thể gỡ từng cái ra và tự sửa lấy."
Saint-Germain đi đến cuối bàn và lục lọi loay hoay dưới gầm bàn. Ông lôi ra ba cái máy tính xách tay, khác nhãn hiệu và kích cỡ màn hình, và xếp chúng một hàng trên sàn. Ông làm một cử chỉ đột ngột. "Lấy một cái đi."
Josh chớp mắt nhìn ông đầy ngạc nhiên. "Lấy một cái?"
"Tất cả đều là PC," Saint-Germain nói ti"và chúng không còn công dụng gì với tôi nữa. Bây giờ tôi chuyển qua xài Mac hết rồi."
Josh nhìn Saint-Germain rồi nhìn sang mấy cái laptop, rồi lại quay nhìn về nhà soạn nhạc. Cậu chỉ vừa mới gặp người đàn ông này, chưa từng biết ông, và giờ đây ông cho cậu quyền chọn một trong ba cái laptop đắt tiền. Cậu lắc đầu. "Cám ơn, nhưng tôi không thể."
"Sao lại không thể?" Saint-Germain gặng hỏi.
Và Josh không có câu trả lời nào cho câu hỏi đó.
"Cậu cần một cái máy tính. Tôi tặng cậu một trong những cái này. Tôi rất vui nếu cậu nhận lời." Saint-Germain mỉm cười. "Tôi lớn lên trong một thời đại mà việc tặng quà là một nghệ thuật. Tôi đã thấy người ta trong thế kỷ này thật sự không biết cách tiếp nhận một món quà sao cho phải phép."
"Tôi không biết phải nói gì."
"Thì nói cảm ơn?" Saint-Germain gợi Ý.
Josh cười toe. "Vâng. Cám ơn." Cậu chần chừ. "Cám ơn rất nhiều." Ngay cả khi đang nói, cậu đã biết cậu muốn cái máy nào: một cái laptop nhỏ xíu dày một inch với màn hình mười một inch
Saint-Germain cào xới lung tung dưới bàn và rút ra ba sợi dây nguồn, thả chúng xuống cạnh mấy cái máy. "Tôi không dùng chúng. Mà có lẽ sẽ không dùng lại chúng nữa. Tôi sẽ format cho sạch ổ cứng và mang tặng các trường học địa phương. Cứ lấy bất cứ cái nào cậu thích. Cậu cũng sẽ tìm thấy một cái túi đeo cũng nằm dưới bàn ấy." Ông dừng một chút, đôi mắt xanh nhấp nháy, và vỗ nhẹ và lưng chiếc máy Josh đang nhìn, rồi cười toe và nói thêm, "tôi có một cục pin dự phòng xài được lâu giờ cho cái này. Đó là cái tôi thích nhất."
"Dạ, nếu thật sự ông không còn dùng nữa...?"
Saint-Germain quẹt một ngón tay ngang qua lưng chiếc laptop nhỏ, vạch một đường trên lớp bụi mờ, đưa nó lên cao đủ để Josh có thể nhìn thấy vết đen ở đầu ngón tay ông. "Tin tôi đi: tôi không còn dùng chúng nữa."
"OK... cám ơn. Tôi muốn nói cám ơn ông. Trước giờ chưa từng có ai tặng tôi một món quà như thế này," cậu vừa nói vừa cầm cái máy nhỏ lên và quay nó trên tay mình. "Tôi sẽ lấy cái này... nếu ông thật sự chắc chắn rằng..."
"Tôi bảo đảm. Nó được tải về đầy đủ rồi; có kết nối không dây nữa, và nó sẽ tự động chuyển nguồn từ dòng châu Âu thành dòng Mỹ. Còn nữa, có tất cả các al của tôi trong đó," Saint-Germain nói, "vậy cậu có thể bắt đầu lại bộ sưu tập âm nhạc của cậu. Cậu cũng sẽ thấy một file.mpeg về buổi hòa nhạc mới đây nhất. Mang về đi; thật sự nó tốt lắm đó."
"Tôi sẽ làm như vậy," Josh nói, cắm dây vào laptop để sạc pin.
"Nói cho tôi biết cậu nghĩ như thế nào. Cậu có thể thành thực với tôi," Saint-Germain nói thêm.
"Thật chứ?"
Ông bá tước ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu. "Không, không hẳn vậy. Chỉ nói với tôi là cậu nghĩ là tôi giỏi. Tôi không thích những đánh giá tiêu cực, dù cậu cho rằng sau gần ba trăm năm, tôi nên quen với chúng."
Josh mở laptop và bật nguồn. cái máy rên ư ử và rung rinh sống dậy. Chồm người xuống, cậu thổi bụi khỏi bàn phím. Khi chiếc laptop khởi động xong, màn hình nhấp nháy và hiện ra một bức ảnh của Saint-Germain trên sân khấu, vây quanh bởi hơn một chục loại nhạc cụ. "Ông đặt hình mình làm nền sao?" Josh ngờ vực hỏi.
"Đó là một trong những cái hình tôi ưa thích nhất," nhà soạn nhạc nói.
Josh hất đầu về phía màn hình lớn và nhìn quanh gian phòng. "Ông có thể chơi tất cả những cái này sao?"
"Tất cả mọi cái. Tôi bắt đầu với cây vĩ cầm cách đây rất lâu, rồi chuyển qua đàn clavico và sáo. Nhưng tôi vẫn theo kịp thời đại, luôn luôn học những nhạc cụ mới. Vào thế kỷ mười tám, tôi dùng công nghệ mới nhất thời đó-những cây vĩ cầm, những bàn phím đời mới nhất-và giờ tôi ở đây, gần ba trăm năm sau, vẫn làm như vậy. Đây là thời điểm tuyệt vời để là một nhà soạn nhạc. Và với kĩ thuật này, cuối cùng tôi có thể chơi tất cả các âm thanh tôi nghe thấy trong đầu mình." Những ngón tay ông chải trên bàn phím và nguyên một dàn hợp xướng hát lên từ mấy cái loa.
Josh nhảy dựng. Âm thanh quá rõ đến nỗi thật sự cậu đã nhìn ra sau lưng mình.
"Tôi tải lên máy tính những âm thanh mẫu, từ đó tôi có thể dùng bất cứ cái gì trong công việc của tôi." Saint-Germain quay màn hình lại và những ngón tay ông nhảy múa trên phím. "Cậu không nghĩ rằng những pháo hoa sáng hôm qua đó được làm bằng những âm thanh tuyệt vời sao? Nổ lốp bốp. Bật tanh tách. Có lẽ đã đến lúc để làm một bộ pháo hoa khác."
Josh dạo quanh gian phòng, nhìn vào tất cả những bản ghi âm đóng khung vàng, những tấm áp phích được ký tên, và những bao cứng đựng CD. "Tôi không biết đã có sẵn một cái rồi," cậu nói.
"Geogre Frideric Handel, 1749, Âm nhạc dành cho Pháo hoa Hoàng gia. Thật là một đêm lạ lùng biết bao! Âm nhạc sao mà tuyệt diệu!" Những ngón tay Saint-Germain lướt qua bàn phím, gian phòng tràn đầy gian điệu mà Josh cho là nghe quen quen. Có lẽ cậu đã nghe một chương trình quảng cáo trên tivi. "Ông già Geogre hay thật," Saint-Germain nói. "Tôi không bao giờ thích ông ấy."
"Bà Phù thủy Endor không thích ông," Josh ngần ngừ nói. "Tại sao vậy ạ?"
Saint-Germain cười toe. "Bà Phù thủy không thích ai hết. Bà ấy đặc biệt không thích tôi bởi vì tôi trở thành người bất tử, và không như Nicholas và Perry, tôi không cần một công thức nào trong cuốn sách để giữ mình không chết đi."
Josh cau mày. "Ý ông là có những kiểu bất tử khác nhau?"
"Nhiều kiểu khác nhau, và cũng nhiều loại người bất tử khác nhau. Nguy hiểm nhất là những người bất tử vì lòng trung thành của họ đối với một Elder nào đó. Nếu họ bị thất sủng với Elder đó, món quà sẽ bị hủy bỏ, tất nhiên." Ông gõ nhẹ các ngón tay và Josh nhảy chồm lên. "Kết quả là tuổi già đến ngay tức khắc. Tuổi già cổ xưa. Đó là cách tuyệt nhất để bảo đảm lòng trung thành." Ông quay lại bàn phím và những ngón tay ông vẽ nên âm thanh nghe rõ cả tiếng thở âm vang từ những mấy cái loa. Ông nhìn lên ến tham gia với ông trước màn hình. "Nhưng lý do thật làm bà phù thủy không thích tôi là bởi vì tôi-một người bất tử bình thường lại trở thành Bậc thầy của Lửa." ông giơ cao bàn tay trái và một ngọn lửa đủ màu sắc nhảy múa trên mỗi đầu ngón tay. Phòng ghi âm trên tầng gác mái chợt đầy mùi lá cháy.
"Và tại sao điều đó lại làm bà ấy bực bội?" Josh hỏi mà mắt nhìn chằm chằm vào những ngọn lửa đang nhảy múa. Cậu muốn-muốn một cách liều lĩnh-mình có thể làm được như vậy.
"Có lẽ vì tôi học được bí mật của lửa từ anh bà ấy." Âm nhạc biến đổi, trở nên nghịch tai và thô ráp. "Đúng, khi nói đã học được, thực sự tôi nên nói là đã đánh cắp được. "
"Ông đã đánh cắp bí mật của lửa!" Josh nói.
Conte de Saint-Germain gật đầu vui vẻ. "Từ Prometheus."
"Và có ngày cậu tôi sẽ đòi nó lại," Giọng Scathach làm cả hai nhảy dựng ngược. Không ai nghe tiếng cô bước vào phòng. "Nicholas đang ở đây," cô nói, và quay ngoắt đi.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư