Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ằm ngửa thẳng người, Perenelle Flamel nhìn chằm chằm vào trần nhà bằng đá đã hoen rỉ ngay trên đầu bà và tự hỏi không biết có bao nhiêu tù nhân khác bị tống giam ở Alcatraz đã làm như vậy. Bao nhiêu người khác đã lần theo những đường kẻ hay những khe nứt trên đá, nhìn thấy những hình thù trong những đốm nước đen ngòm, tưởng tượng ra những bức tranh trong cái thứ ẩm ướt màu nâu này? Hầu như tất cả bọn họ, bà đoán.
Và bao nhiêu người nghe được những tiếng nói? Bà tự hỏi. Bà chắc rằng nhiều người tù đã tưởng tượng là họ nghe được âm thanh trong bóng tối-những lời thì thầm, những câu nói vội vàng-nhưng trừ phi là họ sở hữu món quà đặc biệt như của Perenelle, còn thì những gì họ nghe đều chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của họ mà thôi.
Perenelle nghe được tiếng nói của những hồn ma ở Alcatraz.
Lắng nghe chăm chú, bà có thể phân biệt hàng trăm tiếng nói, thậm chí có thể đến hàng ngàn. Đàn ông và đàn bà-trẻ con nữa-ồn ào và la hét, rù rì và khóc lóc, réo gọi to tiếng vì mất những người thân yêu, lập đi lập lại những cái tên của riêng họ, tuyến bố họ vô tội, nguyền rủa những cai tù. Bà cau mày, họ không phải là những gì bà đang kiếm.
Để cho những tiếng nói dội xuống trên mình, bà lần lượt phân loại ra những âm thanh cho đến khi chọn được một tiếng nói lớn hơn tất cả những tiếng còn lại: mạnh mẽ và tự tin, nó cắt ngang những tiếng nói lảm nhảm, xí xô, và Perenelle bắt gặp mình đang tập trung vào nó, nhắm vào từng từ, phân định loại ngôn ngữ.
" Đây là hòn đảo của tôi. "
Đó là một người đàn ông, nói tiếng Tây Ban Nha bằng giọng rất trịnh trọng, cổ xưa. Tập trung lên trần nhà, Perenelle gạt các tiếng nói khác ra ngoài. "Ông là ai?"
Trong xà lim ẩm thấp lạnh lẽo, lời của bà phụt ra khỏi miệng như làn khói và vô số những hồn ma chìm vào im lặng.
Một khoảng lặng kéo dài, như thể hồn ma ngạc nhiên vì có ai đó nói với mình; rồi ông ta nói một cách tự hào, " tôi là người Châu Âu đầu tiên đi thuyền vào vịnh này, người đầu tiên nhìn thấy hòn đảo này. "
Một hình dạng bắt đầu hiện ra trên mái nhà ngay phía trên đầu bà, đường viền phác họa qua loa thành một khuôn mặt xuất hiện trong những khe nứt và mạng nhện, nấm mốc đen đủi và lớp rêu xanh thẫm làm cho nó định hình và rõ nét.
" Tôi đã gọi nơi này là la Isa de los Alcatraces. "
"Hòn đảo Bồ nông," Perenelle nói, những lời nhỏ nhất thì thào như tiếng thở.
Khu trên trần nhà đông đặc lại một chút. Đó là một người đàn ông điển trai với khuôn mặt dài, hẹp và đôi mắt màu sẫm. Những giọt nước kết lại và đôi mắt lấp loáng nước.
"Ông là ai?" Perenelle hỏi lại.
" Tôi là Juan Manuel de Ayala. Tôi khám phá ra Alcatraces. "
Tiếng móng vuốt lích kích lách cách trên những khối đá bên ngoài xà lim, và mùi rắn và mùi thịt ôi xông thốc xuống hành lang. Perenelle giữ im lặng cho đến khi mùi hôi và tiếng chân lùi xa dần, và khi bà nhìn lại trên trần, khuôn mặt tiếp tục đầy chi tiết hơn, những khe nứt trong đá tạo thành những vết nhăn hằn sâu trên trán người đàn ông và xung quanh đôi mắt ông. Bà nhận ra gương mặt của một người thủy thủ, những vết nhăn này là kết quả của việc thường xuyên nheo mắt nhìn về chân trời xa.
"Tại sao ông ở đây?" bà lớn tiếng tự hỏi. "Ông đã chết ở đây à?"
" Không. Không phải ở đây. " Đôi môi mỏng cong lên cười. " Tôi quay lại bởi vì tôi yêu qu Ý nơi này từ khoảnh khắc đầu tiên nào đó khi tôi bắt gặp nó. Đó là năm 1775 Dương lịch, và tôi đã ở trên chiếc tàu San Carlos thật đẹp. Tôi vẫn còn nhớ tháng là tháng Tám, và ngày là ngày năm.
Perenelle gật đầu. Trước đây bà đã tình cờ gặp những hồn ma như của Ayala. Những người đàn ông và đàn bà đã quá chịu ảnh hưởng hoặc quá yêu mến một nơi đến nỗi họ trở lại đó hoài trong những giấc mơ, và cuối cùng khi họ chết đi, linh hồn họ quay lại chính những nơi đó để trở thành hồn ma canh giữ.
" Tôi đã trông nom hòn đảo này qua nhiều thế hệ. Tôi sẽ luôn luôn canh giữ nó. "
Perenelle dán mắt vào khuôn mặt ấy. "Hẳn ông phải buồn lắm khi nhìn thấy hòn đảo xinh đẹp của ông biến thành một nơi đau đớn và khổ nhọc thế này," bà thăm dò.
Có cái gì đó vặn vẹo trong miệng nhân dáng đó, và một giọt nước rơi khỏi mắt nhỏ xuống cằm Perenelle.
" Những ngày đen tối, những ngày buồn bã, nhưng bây giờ qua rồi... đa tạ, đã qua rồi. " Đôi môi của hồn ma cử động và những lời lẽ thầm thì trong đầu Perenelle. " Đã không còn một người tù nào ở Alcatraz kể từ năm 1963, và hòn đảo này yên bình từ năm 1971. "
"Nhưng bây giờ có một tù nhân mới trên hòn đảo đáng yêu của ông," Perenelle nói đều đều. "Một tù nhân bị canh giữ bởi một tên cai ngục kinh khủng hơn bất cứ tên cai ngục nào mà hòn đảo này đã trông thấy trước giờ."
Khu trên trần nhà biến đối, đôi mắt ướt át nheo lại, nhấp nháy. " Ai? Bà à? "
"Tôi bị nhốt ở đây chứ không phải Ý tôi muốn ở đây," Perenelle nói. "Tôi là tù nhân cuối cùng của Alcatraz, và tôi bị canh giữ bởi một cai ngục không thuộc giống người, mà là một con nhân sư."
" Không! "
"Ông tự xem đi!"
Trát vữa nứt rạn ra và bụi nấm mốc rơi như mưa xuống mặt Perenelle. Khi bà mở mắt trở lại, khuôn mặt trên trần biến mất, không để lại gì hơn là một vệt bẩn theo sau nó.
Perenelle tự cho phép mình mỉm cười.
"Cái gì làm bà vui vậy, con người?" Tiếng nói là một âm xuỵt trơn tuột, và ngôn ngữ này đã có trước khi có loài người.
Xốc mình ngồi lên, Perenelle tập trung vào một giống loài đang đứng trong hành lang cách bà chưa đầy một mét tám.
Những thế hệ người cổ đại đã cố giữ được hình ảnh của loài này trên tường hang động và những chiếc bình, chạm khắc hình ảnh nó vào đó, giữ chân dung nó trên những cuộn giấy da nén. Và thậm chí không ai trong họ từng đến gần sự kinh khiếp đích thực của con nhân sư.
Mang thân hình của một con sư tử cơ bắp khổng lồ, lông đầy vết sẹo cắt ngang cắt dọc là chứng tích của rất nhiều vết thương củ. Một đôi cánh đại bàng uốn cong ra vai và nằm sát trên lưng, những mảng lông vũ tả tơi và bẩn thỉu. Một cái đầu nhỏ, vẻ thanh tú lại là của một cô gái đẹp.
Con nhân sư bước đến sát những song sắt xà lim, và một cái lưỡi chẽ nhánh đen thui dao động trong không khí trước mặt Perenelle. "Bà không có lý do gì để cười hết, con người kia. Tôi được biết rằng chồng bà và Nữ Chiến binh đã bị bắt ở Paris rồi. Chẳng mấy chốc họ sẽ vào tù và lần này Tiến sĩ Dee sẽ chắc chắn rằng họ không bao giờ trốn thoát được nữa. Tôi hiểu các Elder cuối cùng đã cho phép ông Tiến sĩ giết chết Nhà Giả kim huyền thoại một cách dã man."
Perenelle cảm thấy có cái gì quặn thắt ngay nơi vùng lõm thượng vị. Đã qua bai nhiêu thế hệ các Elder Đen tối quyết tâm bắt sống Nicholas và Perenelle. Nếu bà chịu tin lời con nhân sư và việc bọn chúng đã chuẩn bị giết Nicholas là thật thì mọi chuyện thay đổi hết. "Nicholas sẽ trốn thoát," bà nói một cách tự tin.
"Không phải lần này," cái đuôi sư tử con nhân sư quất qua quất lại ra vẻ phấn khích, hất tung lên những chùm bụi mù. "Paris thuộc về tay người Ý, Machiavelli, và chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ được Pháp sư người Anh tham gia cùng. Nhà Giả kim không thể trốn tránh cả hai người họ đâu.
"Còn mấy đứa nhỏ?" Perenelle hỏi, đôi mắt nheo lại hiểm ác. Nếu có bất cứ việc gì xảy đến cho Nicholas hay hai đứa nhỏ...
Những cái lông vũ của con nhân sư xù lên, bốc ra một mùi chua chua. "Dee tin rằng mấy đứa nhỏ giống người đó rất mạnh, có lẽ chúng đích thực là cặp song sinh huyền thoại. Ông ta cũng tin rằng có thể thuyết phục chúng nên phục vụ chúng tôi, hơn là đi theo lão già lang thang bán sách." Con nhân sư rùng mình thở dài. "Nhưng nếu bọn chúng không làm theo lời họ bảo, thì chúng sẽ chết bỏ mạng thôi."
"Còn tôi thì sao?"
Cái miệng xinh đẹp của con nhân sư mở ngoác lồ lộ dã tâm với hàm răng nhọn hoắt, quẫy lung tung cái lưỡi dài đen ngòm trong không khí. "Bà là của tôi, Nữ Phù thủy," nó nói rít lên. "Các Elder đã tặng bà cho tôi như một món quà vì đã phục vụ họ nhiều thiên niên kỷ nay. Khi chồng bà bị bắt và bị giết dã man rồi, thì tôi sẽ được phép ăn ký ức của bà. Một bữa tiệc hấp dẫn biết bao. Tôi định sẽ nhấm nháp cho tới miếng cuối cùng. Khi tôi ăn xong, bà sẽ không còn nhớ gì nữa hết, thậm chí cả tên mình." Con nhân sư bắt đầu cười ha hả, âm thanh rít lên, đầy vẻ nhạo báng, mạnh mẻ nảy bật lên khắp các bức tường đá trống trơn.
Rồi tiếng một cánh cửa xà lim đóng s
Âm thanh bất ngờ làm con nhân sư bàng hoàng im bặt. Cái đầu nhỏ xíu của nó quay quanh, lưỡi nó đóng đưa, rà nếm không khí.
Một cánh cửa khác đóng sầm.
Rồi lại một cái khác.
Và thêm một các nữa.
Con nhân sư quay vòng vòng, móng vuốt nó dộng xuống sàn tóe lửa. "Ai đó?" Tiếng thét chói tai của nó lan khắp mặt đá mốc meo.
Đột nhiên, tất cả các xà lim trong hành lang bên trên rầm rập gấp rút mở ra đóng vào liên tục, âm thanh một tiếng nổ rền rung chuyển tận trung tâm nhà tù, làm bụi từ trên trần rơi xuống như mưa.
Gầm gừ, rít ré, con nhân sư nhảy chồm lên, tìm kiếm nguồn phát ra tiếng ồn đó.
Với một nụ cười băng giá, Perenelle ngoặt chân bà trở lại trên chiếc ghế dài, đặt lưng xuống và dựa đầu trên những ngón tay bị buộc. Hòn đảo Alcatraz này thuộc về Juan Manuel de Ayala, và có vẻ như ông ta đang thông báo sự hiện diện của mình. Perenelle nghe tiếng những cánh xà lim vang rền, tiếng gỗ dộng thùm thụp, những bức tường lạch cạch và bà biết de Ayala đã trở thành gì: một con yêu tinh.
Một hồn ma huyên náo.
Bà cũng biết de Ayala đang làm gì. Con nhân sư đã hút kiệt năng lượng phép thuật của Perenelle; tất cả những gì con yêu tinh đó phải làm là lôi kéo con vật rời khỏi xà lim một lúc và năng lượng của có thể bắt đầu tái tạo. Nhấc bàn tay trái lên, người phụ nữ tập trung cao độ. Một tí xíu nước đá bé tẹo màu trắng nhảy nhót giữa các ngón tay bà, rồi xèo xèo biến mất.
Chẳng mấy chốc nữa.
Nhanh thôi.
Nữ phù thủy nắm bàn tay lại thành một nắm đấm. Khi năng lượng hồi phục, bà sẽ làm Alcatraz đổ sụp xuống cùng với con nhân sư.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư