Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Magician
Dịch giả: Thanh Tuyền
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 60
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4808 / 155
Cập nhật: 2015-11-05 12:31:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ái gì? Josh vừa hỏi dồn, vừa nhìn quanh khắp lư̖. Bây giờ cái mùi đó đã nồng hơn, thiu thiu và gay gắt, và gần giống như là mùi...
"Rắn," Sophie vừa nói, vừa hít mạnh. "Đúng là một con rắn."
Josh cảm thấy dạ dày cậu chao đảo. Rắn. Tại sao lại phải rắn? Cậu rất khiếp sợ rắn-dù cậu không bao giờ thừa nhận điều này với ai, với chị cậu lại càng không.
Rắn..." cậu vừa mở miệng, nhưng giọng cậu the thé và tắc nghẽn. Cậu ho lên rồi cố thử lại. "Đâu?" cậu hỏi, liều lĩnh nhìn ngó quanh, tưởng tượng chúng đang ở khắp nơi, đang từ gầm mấy dãy ghế có tựa trườn ra, đang uốn quanh mấy cái cột, hay là đang thả mình rơi xuống từ mấy cái đèn gắn vào tường.
Sophie lắc đầu và nhăn mặt. "Chị không nghe gì hết...chị chỉ...ngửi thấy nó thôi." Hai cánh mũi cô bé loe ra như thể cô đang rít một hơi thở sâu. "Không, chỉ là có một..."
"Ồ em đang ngửi thấy mùi một con rắn, đúng vậy đó... nhưng là một con rắn đi bằng hai chân," Scatty ngắt lời. "Em đang ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Niccolo Machiavelli."
Flamel quỳ xuống sàn ngay trước hai cánh cửa chính đồ sộ và đưa vả hai bàn tay lướt lên ổ khóa. Những dải khói xanh lè quyện quanh các ngó"Machiavelli!" ông thốt lên. "Tôi thấy là Dee không bao giờ bỏ lỡ một chút thời giờ nào để liên hệ với đồng bọn."
"Chú có thể nói ai có cái mùi đó không?" Josh hỏi, vẫn còn ngạc nhiên với một chút bối rối.
"Mỗi người đều có một mùi hương ma thuật riêng để phân biệt," Scatty giải thích, cô đứng xoay lưng vào Nhà Giả kim, bảo vệ ông. "Các em có hai mùi kem vanilla và cam, Nicholas có mùi bạc hà..."
"Và Dee có mùi trứng thối..." Sophie thêm vào.
"Sulfur," Josh nói.
"Thứ đó trước đây người ta gọi là lưu huỳnh," Scatty nói. "Rất thích hợp với Tiến sĩ Dee." Đầu cô lắc qua lắc lại như đang hết sức tập trung vào những cái bóng đổ xuống đằng sau mấy bức trượng. "Ừ, Machiavelli có mùi rắn. Cũng hợp với hắn luôn."
"Hắn là ai?" Josh hỏi. Cậu cảm thấy rằng cậu nên biết cái tên đó, gần như cậu đã nghe trước đây rồi. "Một người trong đám bạn của Dee hả?
"Machiavelli là một người bất tử liên minh với các Elder Đen tối," Scatty giải thích, "và không phải là bạn của Dee, dù chúng cùng một phe. Machiavelli lớn tuổi hơn lão Pháp sư, nguy hiểm hơn vô cùng và dứt khoát là xảo quyệt hơn. Tôi mà gặp may thì tôi đã giết được hắn rồi," cô chua chát nói. "Hồi năm trăm năm trước hắn từng ở giữa các thế lực chính trị châu Âu, là chủ nhân ẩn mình trong bóng tối giật dây điều khiển những tên bù nhìn. Lần cuối cùng tôi nghe về hắn thì hắn đã được chỉ định làm lãnh đạo DGSE, Direction Generale de la Securite Exterieure."
"Nghe như tên một ngân hàng?" Josh hỏi.
Đôi môi Scatty thoáng cong lên thành một nụ cười nhẹ để lộ mấy cái răng ma cà rồng dài ngoằng. "Có nghĩa là Ủy ban Chung về An ninh Đối ngoại. Đó là sở mật vụ của người Pháp."
"Sở mật vụ! Ồ, nghe kêu quá," Josh chế nhạo.
"Cái mùi ngày càng nồng hơn," Sophie nói, các giác quan được Đánh thức của cô nhận biết mùi hương một cách sâu sắc. Tập trung cao độ, cô bé để một ít năng lượng của mình chảy thành luồng điện tỏa ra như một cái bóng ma quái bao khắp người cô. Tiếng lách tách của những sợi bạc chói ngời nổ trên mái tóc vàng óng của cô, và đôi mắt cô biếnành những đồng xu bằng bạc phản chiếu ánh sáng.
Gần như không Ý thức, Josh nhích ra xa khỏi chị cậu. Cậu đã từng nhìn thấy chị cậu như thế này trước đây, và cô đã làm cậu hoảng sợ.
"Điều đó có nghĩa là hắn đang ở rất gần đây. Hắn đang làm vài phép thuật gì đó," Scatty nói. "Nicholas...?"
"Tôi chỉ cần thêm một chút nữa thôi." Mấy đầu ngón tay của Flamel bừng sáng màu xanh ngọc lục bảo, bốc thành khói khi lần theo đường hoa văn chạy quanh ổ khóa. Một tiếng tách nghe như từ bên trong, nhưng khi Nhà Giả kim thử kéo nắm cửa, cái cửa vẫn không nhúc nhích. "Chắc phải hơn một phút."
"Quá trễ rồi," Josh vừa thầm thì vừa đưa cánh tay lê chỉ. "Có cái gì đó ở đây nè."
Ở đầu đối diện phía bên kia của ngôi nhà thờ có hai dãy cột, những hàng nến tắt phụt. Giống như thể có một cơn gió nhẹ đến mức không cảm nhận được đang quét lên lối đi giữa các hàng ghế, thổi tắt những vòng sáng như ánh đèn ngủ lập lòe và những ánh nến dày ken khi nó đi ngang qua, để lại những lọn khói xám trắng lơ lửng trong không trung. Đột ngột, mùi sáp nến bỗng dậy lên, nồng nặc hơn nhiều, nhiều, gần như xóa sạch cái mùi rắn.
"Sao em không thấy gì hết..." Josh mở miệng.
"Nó đây!" Sophie la lên.
Sinh vật vụt lên khỏi những phiến đá lát lạnh lẽo kia chỉ là cái gì đó giống con người. Đứng cao hơn một người đàn ông bình thường, dềnh dàng và kệch cỡm, đó là một hình khối trắng sền sệt chỉ có lờ mờ một cái đầu đặt lên hai bờ vai rộng. Không có nét mặt rõ rệt. Hai cánh tay khổng lồ lẹp nhẹp tách khỏi thân hình và mọc ra những hình thù giống như bàn tay.
"Golem!" Sophie la lên trong nỗi khiếp sợ. "Một tên Golem bằng sáp!" Cô vung tay lên và luồng điện của cô chiếu sáng rực. Luồng gió lạnh buốt như nước đá trào khỏi đầu ngón tay cô đập liên hồi vào sinh vật đó, nhưng làn da trắng như sáp đó đơn giản chỉ gợn lên và rủ xuống dưới cơn gió nhẹ.
"Bảo vệ Nicholas!" Scatty vừa ra lệnh, vừa lao mình về phía trước, nhưng thanh kiếm cùng một bộ của cô rung lên, đâm phập vào hình dạng đó, nhưng không ăn thua. Sáp mềm hút giữ thanh kiếm lại, phải dốc hết sức mới rút chúng ra được. Cô tấn công lần nữa và lần này những mảnh sáp phun lên trong không khí. Hắn tấn công cô, cô nhảy lùi lại để tránh một cú đấm xiểng liểng nên buộc phải mất tập trung vào thanh kiếm. Một nắm đấm to đùng giáng xuống sàn ngay sát chân cô, những giọt sáp trắng bắn tung tóe khắp mọi phía.
Josh chộp lấy một trong những cái ghế xếp bằng gỗ chất đống bên ngoài cửa hàng tặng ở phía sau nhà thờ. Cầm hai cái chân ghế, cậu quật mạnh vào ngực tên kia... cái ghế dính chặt vào đó. Ngay khi hình dạng bằng sáp kia vừa xoay qua Josh, cái ghế liền bị giật phăng ra khỏi tay cậu. Cậu chộp ngay một cái ghế khác, lap quành ra đằng sau hắn và ném sầm xuống. Cái ghế vỡ vút ngang qua vai hắn, để lại những vệt mảnh vụn nhô lên như những cái lông gai nhím kỳ quái.
Sophie cứng người. Cô liều mạng cố khơi lại một ít bí mật của phép thuật Không khí mà Bà Phù thủy Endor đã dạy cô mới chỉ vài giờ trước. Bà Phù thủy nói nó mạnh nhất trong hết thảy các phép thuật-và Sophie đã thấy nó phát huy tác dụng đối với đội quân sống động gồm những con người và thú vật chết từ lâu lắm rồi mà Dee đã dựng dậy ở Ojai. Nhưng cô không biết nó có làm được gì chống lại tên quỷ bằng sáp đang ở trước mặt cô kia không. Cô còn biết cách tạo nên những cơn lốc xoáy nhỏ, nhưng cô không thể liều lĩnh gọi nó lên trong khoảng không gian bị giới hạn của ngôi nhà thờ với hai hàng cột như thế này được.
"Nicholas!" Scatty kêu lên. Những thanh kiếm của cô kẹt trong sinh vật kia, nên Nữ Chiến binh đang dùng nhị khúc-hai khúc gỗ nối nhau bằng một đoạn xích ngắn-để đập liên hồi vào tên Golem, để lại những vết lõm hằn sâu vào da hắn, nhưng ngoài mấy cái vết đó ra thì hình như hắn chẳng hề hấn gì. Cô giáng một cú đấm cực mạnh làm lút thanh gỗ bóng láng vào hẳn trong hông sinh vật kia. Sáp chảy quanh chiếc nhị khúc, bao nó lại. Khi hắn xoắn người về phía Josh, thứ vũ khí đó bứt toạc ra khỏi tay Nữ Chiến binh, ném cô xoay tròn qua tuốt bên kia gian phòng.
Một bàn tay chỉ có một ngón cái còn những ngón ác bị tan chảy ra, như một cái găng tay hở ngón khổng lồ, nắm lấy vai Josh và siết chặt. Một cơn đau lạ thường chạy xuống tận đầu gối cậu bé.
"Josh!" Sophie kêu thất thanh, âm thanh vang vọng trong ngôi nhà thờ mênh mông.
Josh cố gắng kéo vụt tay về, nhưng sáp quá trơn và những ngón tay cậu chìm vào trong cái chất dính nhớp nháp màu trắng ấy. Sáp ấm bắt đầu chảy qua khỏi bàn tay hắn, rồi uốn cong phủ quanh hai vai cậu và lăn xuống ngực, bóp nghẹt hơi thở cậu.
"Josh, tránh ra!"
Sophie túm lấy một cái ghế gỗ, đánh bạt nó vào không trung. Cái ghế rít lên bay ngang qua đầu em cô, gió xốc tung tóc cậu, và cô giọng mạnh nó xuống-ngay cạnh đầu tiên-trên cánh tay sáp to tướng, chỗ đó hẳn phải là khuỷu tay. Cái ghế cắm vào nữa chừng, nhưng cú chuyển động đó làm xao lãng cái sinh vật ấy và hắn buông Josh ra, để mặc cậu thâm tím nắm vùi trong lớp sáp nến. Từ chỗ cậu quỳ trên đất, Josh kinh hãi nhìn chăm chăm hai bàn tay sền sệt vươn tới cổ họng cô chị sinh đôi của cậu.
Khiếp đảm, Sophie rú lên.
Josh nhìn thấy mắt chị mình lung linh, màu xanh da trời đã được thay thế bằng màu bạc, và rồi luồng điện của cô chiếu sáng rực ngay lúc móng vuốt của tên Golem chạm gần đến da cô. Thình lình, hai bàn tay sáp của hắn bắt đầu chảy lỏng ra và vãi tung tóe khắp nền nhà. Sophie xòe bàn tay mình, những ngón tay dang rộng, ấn sâu vào lòng ngực tên Golem, chỗ đó lún vào, kêu xèo xèo và xì bọt nước, biến thành một đống sá
Josh hụp mình trên đất, tiến gần đến Flamel, hai tay cậu giơ lên bảo vệ đôi mắt khỏi luồng sáng bạc chói lòa. Cậu thấy chị cậu bước gần tới cái sinh vật ấy, luồng điện của cô bây giờ sáng quắc làm nhức cả mắt, hai cánh tay dang rộng, một hơi nóng không cảm thấy được mà cũng không nhìn thấy được đang nung hắn tan chảy ra, biến sáp thành chất lỏng. Những thanh kiếm và nhị khúc côn của Scathach rơi loảng xoảng lách cách trên nền đá, rồi vài giây sau, phần còn sót lại của cái ghế gỗ rơi tiếp theo. Luồng điện của Sophie lung linh và cô bé loạng choạng, Josh liền đứng nhổm dậy bên cạnh đễ đỡ lấy chị mình. "Chị thấy chóng mặt," cô nói một cách khó nhọc trong lúc đổ sụp vào cánh tay cậu. Cô chỉ vừa vặn đủ để biết mình còn tỉnh táo, và cô cảm thấy người lạnh buốt như nước đá, mùi hương vanilla ngọt ngào trong luồng điện của cô giờ nghe chua chua và đăng đắng.
Scatty nhảy bổ xuống thu gom vũ khí của cô khỏi đóng sáp sền sệt mà bây giờ trông giống như một ông người tuyết đang tan chảy nữa chừng. Cô lau sạch lưỡi kiếm một cách khó chịu trước khi đút chúng trở vào mấy cái vỏ đeo sau lưng cô. Gỡ những lọn nến trắng khỏi chiếc nhị khúc của mình, cô bỏ chúng vào cái bao đeo trên thắt lưng; rồi cô quay sang Sophie. "Em đã cứu chúng ta," cô nói một cách trang nghiêm. "Đó là một món nợ mà tôi sẽ không quên."
"Được rồi," Flamel đột nhiên nói. Ông đứng dậy, và Sophie, Josh, cùng với Scathach nhìn những lọn khói màu xanh lục rỉ từ cái ổ khóa. Nhà Giả kim đẩy cánh cửa và nó lách cách mở ra, không khí đêm mát lạnh ùa vào, xua tan cái mùi sáp giả tạo đang tan chảy.
"Với một chút giúp đỡ thì thế nào chúng ta cũng làm được, ông biết mà," Scatty càu nhàu.
Flamel cười toe và chùi ngón tay vào chiếc quần jeans của ông, để lại những vệt sáng màu xanh lục trên nền vải. "Tôi biết đã có cô kiểm soát tình hình chặt chẽ rồi," vừa nói ông vừa bước ra khỏi ngôi nhà thờ có hai hàng cột. Scathach và cặp sinh đôi bước theo.
Âm thanh của tiếng còi xe cảnh sát giờ nghe lớn hơn, nhưng khoảng diện tích ngay trước ngôi nhà thờ vẫn còn trống. Sacre-Coeur nằm trên một ngọn đồi, một trong những đỉnh cao nhất Paris, và từ nơi họ đứng, họ có được một tầm nhìn toàn cảnh về thành phố. Khuôn mặt Nicholas Flamel sáng lên niềm vui. "Về đến nhà rồi!"
"Có cái gì với bọn pháp sư châu Âu và Golem vậy?" Scatty vừa theo sau ông vừa hỏi. "Đầu tiên là Dee và bây giờ là Machiavelli. Bọn chúng không có chút sáng tạo nào à?"
Flamel ngạc nhiên. "Đó không phải là Golem, Golem cần một câu thần chú trên mình chúng để làm cho chúng có sinh khí."
Scatty gật đầu. Dĩ nhiên là cô biết điều đó rồi. "Vậyứ là cái gì?"
"Đó là một tulpa."
Đôi mắt màu lục nhạt của Scatty mở lớn đầy vẻ ngạc nhiên. "Một tulpa! Vậy đó là năng lượng của Machiavelli sao?"
"Hiển nhiên rồi."
"Tulpa là cái gì vậy, chú?" Josh hỏi Flamel, nhưng chính chị cậu mới là người trả lời, và lại một lần nữa Josh nhớ đến hố sâu ngăn cách thăm thẳm mở ra giữa hai chị em ngay lúc năng lượng của chị cậu được Đánh thức.
"Một sinh vật được tạo ra và thổi sinh khí vào hoàn toàn bởi năng lượng của trí tưởng tượng," Sophie giải thích một cách tự nhiên.
"Chính xác," Nicholas Flamel vừa nói vừa hít sâu vào. "Machiavelli biết là phải có nến trong nhà thờ. Vì vậy hắn cho nến sống dậy."
"Nhưng chắc chắn là hắn biết cái thứ đó không thể ngăn chúng ta chứ?" Scatty hỏi.
Nicholas đi bộ ra khỏi mái vòm trung tâm được dựng lên ngay trước ngôi nhà thờ có hai hàng cột và ông đứng ngay rìa bậc thứ nhất của hai trăm hai mươi mốt bậc cấp dẫn xuống con đường xa tít tắp bên dưới. Ồ, hắn dư biết nó sẽ không ngăn được chúng ta," ông nó một cách nhẫn nại. "Hắn chỉ muốn làm chậm chúng ta thôi, để giữ chúng ta ở đây cho tới khi hắn đến." Ông chỉ tay.
Đằng xa bên dưới, những con đường hẹp của vùng Montmartre trở nên sống động bởi âm thanh và ánh sáng của đoàn xe cảnh sát Pháp. Hàng tá những hiến binh mặc đồng phục tụ tập dưới chân các bậc thang, còn thêm nhiều người nữa đang đến từ những con phố ngang chật hẹp. Thật ngạc nhiên, không ai trong số họ bắt đầu trèo lên.
Flamel, Scatty và hai chị em sinh đôi không để Ý đến cảnh sát. Họ đang chăm chú nhìn một người đàn ông cao gầy tóc trắng trong bộ lễ phục buổi chiều thanh lịch chầm chậm bước lên những bậc thang tiến về phía họ. Hắn ngừng lại khi thấy họ nhô lên khỏi ngôi nhà thời có hai hàng cột, dựa vào một rào chắn thấp bằng kim loại và đưa bàn tay phải lên chào một cách lười biếng.
"Để cháu đoán xem," Josh nói, "đó phải là Niccolo Machiavelli."
"Kẻ bất tử nguy hiểm nhất châu Âu," Nhà Giả kim nói dứt khoát. "Tin chú đi: người đàn ông này làm cho Dee trông chẳng khác gì một tay nghiệp dư."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 2 - Pháp Sư