Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34
gay cả trước khi mở mắt ra, Perenelle Flamel đã biết là bà đã được chuyển đến một nhà tù kiên cố hơn. Một nơi nào đó khuất sâu và tăm tối và đầy hiểm ác. Bà có thể cảm nhận được những ma quỷ lâu đời ở trên tường, có thể gần như đếm được chúng. Nằm yên lặng và bất động, bà cố gắng khai mở các giác quan của mình, nhưng tấm màn của những ảnh hưởng xấu và tuyệt vọng quá mạnh mẽ và bà phát hiện ra mình không thể sử dụng ma thuật. Bà tập trung nghe ngóng và, chỉ khi bà đã hoàn toàn chắc chắn trong phòng không còn có ai ngoài mình, bà mới mở mắt ra.
Bà đang ở trong một xà lim.
Ba bức tường của xà lim được xây bằng xi măng kiên cố, và bức tường thứ tư là những chấn song kim loại. Đằng sau những chấn song bà có thể nhìn thấy một dãy các phòng giam khác.
Bà đang ở trong một khu nhà tù!
Perenelle nhúc nhắc hai chân và tìm cách đứng lên. Bà chú ý thấy áo quần mình thoang thoảng hương vị muối biển và bà nghĩ bà có thể nhận ra âm thanh của biển khơi ở gần đâu đây.
Xà lim trống rỗng, nhỏ hơn cả một cái hộp rỗng, với chiều dài khoảng 3 mét và chiều rộng khoảng 1 mét 2, với một cái cũi nhỏ trên đó trải một tấm nệm mỏng và một chiếc gối đơn lổn nhổn những cục nhỏ. Một khay các-tông nhỏ nằm trên sàn ngay sau những chấn song. Trên khay có một bình nhựa đựng nước uống, một cốc nhựa và một khoanh bánh mì dày nằm trên chiếc đĩa bằng giấy. Khi nhìn thức ăn, bà chợt nhận ra mình đang đói ngấu, nhưng bà tảng lờ nó đi trong giây lát và tiến tới các chấn song, thò đầu nhìn ra ngoài. Nghiêng qua trái rồi qua phải, tất cả những gì bà có thể thấy đó là những xà lim nối tiếp nhau, và chúng đều trống trơn.
Bà đang bị giam một mình trong một khu nhà tù. Nhưng ở đâu...?
Và rồi một tiếng còi tàu vọng tới từ đâu đó, nghe buồn thảm và lạc lõng. Khẽ run lên, Perenelle thình lình nhận ra nơi mà những gã đàn ông của Dee đã mang bà đến: bà đang ở trong đảo-nhà-tù Khối Đá Nhô Trên Biển của Alcatraz.
Bà nhìn xung quanh căn phòng, đặc biệt chú ý đến khu vực xung quanh chiếc cửa kim loại. Không giống như nhà tù trước đây mà bà bị giam giữ, bà không hề nhìn thấy bất kỳ bùa chú ma thuật hay con dấu bảo vệ nào được vẽ trên tấm rầm đỡ hay sàn nhà. Perenelle không thể kiềm chế một nụ cười nho nhỏ. Những tên tay chân của Dee đã nghĩ gì vậy? Một khi bà đã phục hồi năng lượng, bà sẽ bồi bổ luồng điện của mình và rồi bẻ cong những chấn song kim loại này như bột vữa và thoát ra ngoài.
Phải mất một vài giây bà mới nhận ra tiếng tích tích mà ban đầu bà cho là tiếng nước nhỏ giọt thực ra là tiếng của một vật gì đó đang tiến tới, nó chuyển động chậm chạp dọc theo hành lang. Một hình bóng di chuyển. Lại thêm một tên Người giả Simulacra của Dee chăng? Bà tự hỏi. Chúng sẽ không thể nắm giữ được bà lâu.
Hình dáng đó, to lớn và méo mó chẳng ra hình thù gì, dịch chuyển ra khỏi vùng bóng tối và bước ra dãy hành lang để đứng ngay trước xà lim của Perenelle. Perenelle đột nhiên cảm thấy biết ơn những thanh trấn song đã cách biệt bà với sự viếng thăm đầy kinh hoảng kia.
Đứng trên hành lang là một sinh vật đã không còn xuất hiện trên trái đất từ một nghìn năm trước khi kim tự tháp đầu tiên vươn lên trên dòng sông Nile. Nó là một con nhân sư, một con sư tử đồ sộ với đôi cánh đại bàng và cái đầu của một người đàn bà xinh đẹp. Con nhân sư mỉm cười và nghiêng đầu về một bên và một cái lưỡi dài màu đen tòe ra rung rinh trong bóng tối. Perenelle để ý thấy hai con ngươi của nó phẳng dẹt và nằm ngang.
Đây không phải là một trong số những sinh vật Dee tạo ra. Con nhân sư là một trong những con gái của Echidna, một trong những Elder hôi thối kinh tởm nhất, bị chính giống nòi của nó xa lánh và ghê sợ thậm chí ngay cả các Elder Đen tối cũng không muốn đến gần. Perenelle bỗng thắc mắc không biết chính xác thì Dee làm việc cho ai.
Con nhân sư ấn mặt mình vào các chấn song. Cái lưỡi dài của nó thè ra, nếm nếm không khí, hầu như lướt lên đôi môi của Perenelle. "Ta có cần phải nhắc nhở bà không, Perenelle Flamel," nó rít lên the thé với ngôn ngữ của vùng Nile, "là một trong những kỹ năng đặc biệt của giống loài ta đó là thấm hút năng lượng của luồng điện?" Đôi cánh lớn của nó vỗ phành phạch, gần như choán hết cả đoạn hành lang. "Bà không còn một chút năng lượng nào khi ở gần ta."
Một cơn run rẩy lạnh buốt chạy dọc theo xương sống của Perenelle khi bà nhận ra Dee đã khôn lanh đến mức nào. Bà là một tù nhân không có khả năng tự vệ và không còn chút sức lực nào của Alcatraz, và biết rằng chưa từng có ai thoát khỏi Khối Đá Nhô Trên Biển mà vẫn còn sống sót.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim