There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hi Josh cho chiếc Hummer quẹo xuống con đường dài uốn lượn dẫn đến thành phố nhỏ Ojai thì trời đã xế chiều. Sự căng thẳng sau khi lái xe vượt qua hơn bốn trăm dặm trong cuộc hành trình dài đã in dấu lên khuôn mặt của cậu và mặc dù máy tính đánh giá thời gian lái là khoảng sáu tiếng rưỡi, trên thực tế cậu đã ôm bánh lái suốt chín tiếng đồng hồ. Lái chiếc Hummer to lớn trên xa lộ dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên: cậu chỉ đơn giản điều chỉnh tốc độ và xe chạy bon bon. Việc đó khá tẻ nhạt, nhưng sau khi ra khỏi xa lộ và chuyển sang một dạng đường khác, việc điều khiển chiếc Hummer cồng kềnh đã biến thành một cơn ác mộng. Nó không hề giống chút nào với bất kỳ trò chơi điện tử nào của cậu. Chiếc xe quá lớn, và Josh luôn sợ là cậu sắp cán phải một vật gì đó. Chiếc Hummer to lớn đen tuyền cũng đã thu hút nhiều chú ý và Josh chưa bao giờ có thể hình dung là mình hạnh phúc đến vậy khi xe đã được lắp kính của sổ màu. Cậu tự hỏi không biết thiên hạ sẽ nghĩ gì nếu họ biết rằng tài xế chiếc xe là một thằng nhóc mười lăm tuổi.
Con đường uốn lượn về bên phải và trục đường chính dài thẳng tắp của Ojai hiện lên ngay trước mặt cậu. Cậu cho xe chạy chậm lại khi băng qua Cửa hàng Tâm linh và rạp hát Ojai, rồi đèn giao thông nhấp nháy ở góc đường Signal và cậu dừng lại, chồm lên phía trước nhìn xuyên qua tấm kính chắn gió lốm đốm vết bẩn. Ân tượng đầu tiên ập đến khi cậu nhìn lướt qua con đường vắng vẻ đó là Ojai xanh biếc đến lạ lùng. Bây giờ là tháng sáu ở California, vào thời gian này của năm cây lá hầu như đã chuyển sang màu nâu hay khô héo, nhưng ở đây cây cối xanh tươi mọc khắp nơi, đối lập với những tòa nhà làm bằng đá trắng. Ngay trước mặt cậu, về phía bên tay phải, một tháp thấp màu trắng trang trí đẹp đẽ vươn lên trên tòa nhà bưu điện và khắc nét lên nền trời xanh trong vắt, trong khi ở phía bên tay trái, một dãy của tiệm xinh xắn đứng nép bên dưới mái vòm hình cung màu trắng.
Liếc nhìn vào kính chiếu hậu, cậu ngạc nhiên khi thấy Scatty đang nhìn mình.
"Em nghĩ là chị đang ngủ," cậu nói khe khẽ. Sophie, nay đã chuyển lên ngồi bên cạnh cậu sau vài tiếng đồng hồ xe chạy, đang cuộn tròn trong giấc ngủ, và Flamel ngáy nho nhỏ bên cạnh Scatty.
"Tôi không cần phải ngủ," cô nói đơn giản.
Cậu rất muốn hỏi cô thêm nhiều câu hỏi, nhưng thay vì thế cậu chỉ nói ngắn gọn, "Chị có biết là chúng ta đang đi đâu không?"
Cô chồm người tới trước, đặt hai cánh tay lên lưng ghế cậu và tì cằm lên cánh tay đó. "Đi thẳng, băng qua bưu điện - đó, chính là tòa nhà có cái tháp màu trắng đó - rồi rẽ phải liền sau đó ở chỗ công viên Libbey trên đường Fox. Ráng tìm chỗ đậu xe ở đó." Cô hất đầu về bên trái, hướng về phía dãy cửa tiệm nép mình dưới các mái vòm cánh cung. "Chúng ta sẽ đi tới đó."
"Có phải đó là chỗ bà ngoại chị không?"
"Đúng vậy," Scatty nói vắn tắt.
"Và bà ấy thực sự là Phù thủy hả?"
"Không chỉ là Phù thủy. Mà còn là Phù thủy chính gốc."
o O o
"Em cảm thấy thế nào?" Sophie hỏi. Cô đứng bên lề đường và vươn mình, nhón chân và vặn vặn lưng. Một cái gì đó kêu răng rắc nơi cổ cô. "Chị thấy khỏe," cô nói thêm xoay mặt sang và nhắm mắt lại về hướng mặt trời, hiện vẫn đang treo cao trên bầu trời xanh nhạt không mây.
"Lẽ ra em nên hỏi chị câu hỏi đó," Josh nói, leo ra khỏi chiếc xe. Cậu ngáp và duỗi thẳng tay chân, lúc lắc đầu qua lại. "Em không bao giờ muốn lái xe nữa," cậu nói thêm. Giọng cậu nghe như một lời thì thầm. "Em rất vui vì chị OK." Rồi cậu vội vã hỏi, "Chị ổn chứ, phải không?"
Sophie đưa tay siết chặt tay em trai mình. "Chị nghĩ là ổn."
Flamel trèo ra khỏi xe và đóng sầm cánh cửa. Scatty đã bước xuống xe trước đó và đang đứng dưới bóng mát một cây to. Cô thọc tay vào túi áo, lấy ra một cặp kính râm với những mắt kính tròn xinh xắn và đeo lên mắt. Nhà Giả kim chạy đến chỗ Scatty trong khi Josh bấm vào nút báo động trên chìa khóa xe. Chiếc xe kêu "bíp" một tiếng và đèn pha của nó lóe sáng.
"Chúng ta cần nói chuyện," Flamel nói khẽ, mặc dù lề đường hoàn toàn vắng vẻ. Ông đưa ra những ngón tay lướt qua mái tóc cắt ngắn và những sợi tóc rụng xuống theo ngón tay ông. Ông nhìn chúng trong giây lát, rồi quét chúng trên quần Jeans của mình. Một năm nữa đã ghi dấu lên khuôn mặt ông với những nếp nhăn hằn sâu hơn quanh khóe mắt và cả những đường rãnh hình bán nguyệt trên hai khóe miệng. "Nhân vật mà chúng ta sắp gặp có thể...." Ông ngần ngừ rồi nói nhỏ, "khó khăn."
"Hoàn toàn nhất trí," Scatty lẩm bẩm.
"Theo ý chú thì khó khăn nghĩa là sao?" Josh hỏi khẩn thiết. Sau mọi chuyện mà họ vừa gặp phải, khó khăn có thể mang bất cứ ý nghĩa nào.
"Gàn dở, kỳ quặc, gắt gỏng, hay gây gổ, cáu kỉnh, khó tính.... và đó là khi bà ta đang trong tâm trạng vui vẻ đó nhé," Scatty nói.
"Và khi bà ta bực bội thì sao?"
"Khi đó em thậm chí không muốn ở cùng một thành phố với bả!"
Josh thấy rối trí. Cậu quay sang Nhà Giả kim. "Vậy thì tại sao chúng ta lại muốn gặp người đàn bà đó?"
"Bởi vì Perenelle nói chú tới gặp bả," ông nói kiên nhẫn, "bởi vì bà ta là Bà chủ của Không khí, và có thể truyền dạy cho Sophie một vài lời khuyên để tự bảo vệ chính mình."
"Từ cái gì?" Josh hỏi, giật mình.
"Từ chính cô ấy," Flamel nói ra sự thật cốt lõi và quay đi, thẳng tiến tới đại lộ Ojai. Scatty chạy ra khỏi vùng bóng râm và theo chân ông. "Ước gì tôi có mang theo kính chống nắng. Tôi rất dễ bị cháy năng dưới ánh mặt trời kiểu này," cô làu bàu khi họ bước đi. "Và hãy chờ coi những vạt da bị cháy nắng của tôi vào sáng mai."
Josh quay lại nhìn Sophie; cậu bắt đầu nhận ra hố sâu khác biệt to lớn ngăn cách mình và chị gái. "Chị có hiểu chút gì về những điều mà chú Nicholas nói không? Bảo vệ chị từ chính bản thân chị? Như vậy có nghĩa là gì?"
"Chị nghĩ là chị biết," Sophie cau mày. "Tất cả mọi thứ xung quanh chị giờ đây quá....ồn ào, quá sáng sủa, quá sắc bén, quá mãnh liệt và khắc nghiệt. Giống như có ai đó đã vặn lớn cái nút lên. Các giác quan của chị quá bén nhạy; em sẽ không tin là chị đang nghe thấy những tiếng gì đâu." Cô chỉ tay vào một chiếc Toyota màu đỏ trầy xước đang chạy chầm chậm trên đường. "Người phụ nữ đang ngồi trong xe và nói qua điện thoại với mẹ mình. Cô nói với bà ta là cô không muốn ăn cá trong bữa tối." Cô chỉ vào một chiếc xe tải đang đậu trong mảnh sân con đối diện với nơi họ đứng. "Có một nhãn dính đằng sau chiếc xe; em có muốn chị nói cho em nghe nhãn dính đó viết gì không?"
Josh liếc mắt nhìn; cậu thậm chí còn không nhìn thấy bảng đăng ký của chiếc xe.
"Khi chúng ta ăn sáng hôm nay, hương vị của thức ăn mạnh đến nỗi chúng làm chị phải chịu thua. Chị có thể phân biệt được từng hạt muối trong bánh Sandwich." Cô ngừng lời và nhặt lấy một cái lá Jacaranda trên mặt đất. "Chị có thể lần theo đường gân của cái lá này với đôi mắt nhắm. Nhưng em biết điều tồi tệ nhất đó là cái gì không: những thứ mùi," cô nói mắt nhìn chăm chú vào em trai.
"Nè...." Ngay từ lúc mới dậy thì cậu đã thử dùng tất cả cả các loại chất khử mùi có bán trên thị trường.
"Không, không chỉ là em," cô cười toe toét, "mặc dù em thực sự nên đổi lại chất khử mùi và chị nghĩ là em sắp cần phải đốt luôn đôi vớ. Chị ngửi thấy tất cả các mùi, mọi lúc mọi nơi. Mùi hôi của gas trong không khí thật khủng khiếp, mùi của cao su nóng trên mặt đường, của thức ăn ngậy mỡ, thậm chí cả mùi hương của các bông hoa này cũng quá tràn ngập áp đảo." Những giọt nước mắt ứa ra. Cô dừng bước ở giữa đường, hai tay ôm lấy mặt và bắt đầu khóc thút thít. "Thật quá sức chịu đựng, Josh ạ. Chị không thể chịu đựng nổi. Chị cảm thấy muốn bệnh và đầu chị nhức như búa bổ, mắt chị đau, tai chị đau, cổ họng chị rát buốt."
Josh vụng về quàng tay qua chị mình để ôm cô nhưng cô đẩy cậu ra xa. "Làm ơn, đừng đụng đến chị. Chị không thể chịu đựng nổi."
Josh cố gắng tìm lời để nói, nhưng cậu không biết nói gì hay làm gì lúc này. Cậu cảm thấy bất lực. Sophie luôn luôn mạnh mẽ, luôn luôn tự chủ, cô là người mà cậu tìm đến khi gặp khó khăn. Cô luôn luôn có những câu trả lời.
Cho đến lúc này.
Flamel! Josh cảm thấy nỗi giận dữ lại bùng lên. Tất cả là lỗi của Flamel. Cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho Nhà Giả kim về những gì ông ta đã làm. Cậu ngước nhìn lên tìm Flamel và bắt gặp họ cũng đang nhìn cậu.
Nữ Chiến binh vội vã chạy đễn chỗ chị em Josh. "Lau nước mắt đi," cô nói nhẹ nhàng. "Đừng để chúng ta thu hút sự chú ý."
"Đừng nói chuyện với chị tôi...." Josh chen vào, nhưng Scatty khiến cậu im bặt với một cái nhìn.
"Hãy đi tới cửa tiệm của bà ngoại của tôi; bà ta có thể giúp được. Cửa tiệm ở bên kia đường đó. Đi lẹ lên nào."
Sophie ngoan ngoãn lấy ống tay áo lau nước mắt và đi theo Nữ Chiến binh. Cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ. Cô rất hiếm khi khóc; cô thậm chí đã xem phim Titanic và cười vang khi xem đoạn cuối, vậy thì tại sao cô lại khóc trong lúc này?
Đánh thức năng lượng tiềm ẩn bên trong cô là một ý tưởng tuyệt với. Cô rất thích ý nghĩ được điều khiển và định hình ý chí, được mở rộng các kênh năng lượng và ma thuật. Nhưng chuyện xảy ra không giống như cô nghĩ. Nó khiến cô cảm thấy đau đớn và kiệt sức từ sự kích thích. Nó khiến cô nhức nhối. Đó là lý do vì sao cô bật khóc.
Và cô sợ rằng sự đau đớn sẽ không tan biến đi. Và nếu như nó không chịu lắng dịu, thì cô sẽ làm gi, cô có thể làm gì?
Sophie nhìn lên và bắt gặp em trai đang nhìn mình chăm chú, đôi mắt mở lớn vì lo lắng.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu bà ta không làm được hả Josh. Điều gì sẽ xảy ra?"
Cậu không thể trả lời.
o O o
Sophie và Josh băng qua đại lộ Ojai và đứng dưới chỗ dạo chơi có mái vòm cung chạy dọc theo khối nhà. Nhiệt độ lập tức hạ thấp xuống ở mức chịu đựng được và Sophie nhận ra cái áo thun của cô đang dán chặt vào sau lưng, những giọt mồ hôi lạnh giá chạy dọc theo xương sống.
Họ bắt kịp với Nicholas Flamel đang đứng ở trước cửa một cửa tiệm nhỏ kiểu cổ xưa, ánh mắt ông lộ vẻ chán nản. Cửa tiệm đóng. Không nói một lời, ông giật lấy cái đồng hồ bằng giấy treo bên trong cánh cửa. Kim đồng hồ chỉ hai giờ ba mươi chiều và một dòng chữ viết nguệch ngoạc bên dưới đó, ghi rằng, "Đi ăn trưa. Trở lại lúc 2h30."
Bây giờ đã gần 3h30.
Flamel và Scatty đứng dựa người vào cánh cửa, thò đầu nhìn vào bên trong, trong khi cặp sinh đôi nhìn xuyên qua cửa sổ. Cửa tiệm nhỏ hầu như chỉ bán đồ thủy tinh: chén bát, bình lọ, đĩa, chặn giấy, đồ trang hoàng và những tấm gương. Rất nhiều gương. Chúng treo ở khắp nơi với tất cả hình dạng và kích thước từ những hình tròn nhỏ bé đến những tấm lớn hình chữ nhật. Hầu hết đồ thủy tinh trông có vẻ hiện đại, nhưng vài tấm kính trên cửa sổ rõ ràng là đồ cổ.
"Vậy giờ chúng ta làm gì đây?" Flamel thắc mắc. "Bà ta có thể ở đâu?"
"Có lẽ là đang lang thang ngoài kia ăn trưa và quên trở về," Scatty trả lời, cô quay ra ngó lên ngó xuống dọc theo con đường. "Khó có thể bận rộn hôm nay, phải không?" Mặc dù bây giờ đang là cuối giờ chiều thứ sáu, xe cộ đi lại khá thưa thớt trên đường chính, và có không đầy một tá người đi bộ thong thả dưới những chỗ dạo chơi có mái vòm cong.
"Chúng ta có thể tìm thấy bà ấy trong mấy cái nhà hàng hay tiệm ăn," Flamel gợi ý. "Thường thì bà ấy thích ăn gì?"
"Đừng hỏi," Scatty nói vội vã, "ông thật sự không muốn biết đâu."
"Có lẽ chúng ta nên chia nhau ra... " Flamel bắt đầu.
Trong một phút bốc đồng Sophie chồm về phía trước và vặn nắm đấm cửa: một tiếng chuông du dương vang lên đến giật mình và cánh cửa mở ra.
"Cừ lắm, chị."
"Chị từng thấy cách này trong một bộ phim," cô thì thầm. "Xin chào?" cô gọi lớn, bước vào trong cửa tiệm.
Không có tiếng trả lời.
Cửa tiệm cổ xưa khá nhỏ, chỉ lớn hơn một cái phòng hình chữ nhật dài một chút, nhưng hiệu quả của hàng trăm tấm gương - một số thậm chí đung đưa trong không khí từ trần nhà - khiến cho nó trông rộng hơn rất nhiều so với thực tế.
Sophie ngửa đầu ra sau và hít thở thật sâu, hai cánh mũi phập phồng. "Em có ngửi thấy gì không?"
Em trai cô lắc đầu. Số lượng "ồ ạt" của những tấm gương làm cậu bồn chồn; cậu nhìn thấy vô sô hình ảnh của mình trong mọi kích thước và trong mỗi tấm gương, hình ảnh của cậu đổi khác, rạn vỡ và méo mó.
"Em ngửi thấy mùi gì?" Scatty hỏi.
"Nó giống như là...." Sophie ngập ngừng. "Như khói của gỗ trong mùa Thu."
"Vậy là bà ta vừa ở đây."
Sophie và Josh nhìn cô một cách trống rỗng.
"Đó chính là mùi của Phù thủy Endor. Đó là mùi của pháp thật kỳ quái."
Flamel đứng nơi ngưỡng cửa và nhìn lên xuống chiều dài của con đường. "Bà ta không thể đi xa đâu, nếu như bà để cửa không khóa. Tôi sẽ đi kiếm bà ấy." Ông quay sang Scatty. "Làm sao tôi có thể nhận ra bả được?"
Cô cười toe toét, mắt sáng lên đầy vẻ tinh quái. "Tin tôi đi; ông sẽ biết ngay khi ông nhìn thấy bà ta."
"Tôi sẽ trở lại sớm."
Khi Flamel bước ra ngoài đường, một chiếc motor lớn phanh kít gần như ngay trước tiệm. Người lái xe rồ máy trở lại và rú xe đi xa. Âm thanh vang to đến sững sờ: tất cả các món đồ thủy tinh trong cửa tiệm nhỏ run lên bần bật theo tiếng xe rú. Sophie lấy hai tay bịt chặt lỗ tai. "Chị không biết là mình còn có thể chịu đựng được thêm bao nhiêu nữa," cô thì thầm trong nước mắt.
Josh dẫn chị mình đến một chiếc ghế gỗ giản dị và để cô ngồi xuống. Cậu cúi xuống một bên, muốn nắm lấy tay cô, nhưng sợ không dám chạm vào cô. Cậu cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.
Scatty quỳ xuống trước mặt Sophie, để cho hai khuôn mặt của họ ngang nhau. "Khi Hekate đánh thức em, bà ta đã không có cơ hội để dạy em các tắt và mở các giác quan đã được đánh thức của mình. Tất cả các giác quan của em lúc này đều đang mắc kẹt trong tình trạng mở, nhưng mọi việc không phải cứ như thế này mãi đâu, tôi hứa với em như vậy. Với một chút huấn luyện và một vài câu thần chú tự vệ đơn giản, em sẽ học được cách mở các giác quan của mình trong một phút chốc."
Josh nhìn hai cô gái. Một lần nữa, cậu lại cảm thấy tách biệt khỏi người chị sinh đôi của mình: thực sự tách biệt. Chúng không phải là "hai giọt nước giống nhau như đúc" mà là hai chị em sinh đôi, và do đó nói chung không giống nhau y hệt. Chúng không chia sẻ những cảm xúc mà các cặp sinh đôi "giọt nước" thường nói tới - cùng cảm thấy đau đớn khi "giọt kia" bị đau, cùng biết là cả hai đang gặp rắc rối - nhưng ngay lúc này cậu có thể cảm thấy nỗi đau đớn của chị mình. Cậu chỉ ao ước giá như cậu có thể làm gì đó để xoa dịu những vết thương của cô.
Gần như Scatty có thể đọc được Josh đang nghĩ gì, cô nói đột ngột. "Tôi có thể làm được điều này để giúp em." Cặp sinh đôi nhận thấy nỗi ngập ngừng trong giọng nói của cô. "Nó sẽ không đau đâu," cô nói nhanh.
"Không thể đau hơn so với những gì em đang cảm thấy lúc này," Sophie thì thầm. "Làm đi," cô nói vội vã.
"Tôi cần sự cho phép của em trước."
"Soph......." Josh kêu lên, nhưng chị cậu phớt lờ tiếng kêu.
"Làm đi," Sophie lặp lại. "Làm ơn," cô năn nỉ.
"Tôi đã nói rằng tôi chính là những gì mà con người gọi là ma cà rồng....."
"Chị sẽ không uống máu chị ấy," Josh gào lên, kinh hoàng. Dạ dày của cậu quặn lên với ý nghĩ chợt đến.
"Tôi đã nói rồi, phe của tôi không uống máu."
"Tôi không quan tâm...."
"Josh," Sophie ngắt lời em một cách giận dữ, luồng điện của cô vụt lóe sáng vài giây cùng với cơn giận trong cô, khiến cho không khí trong quán sực nức mùi thơm ngọt ngào của kem vanilla. Một chùm chuông gió bằng thủy tinh chợt rung lên leng keng trong một làn gió vô hình. "Josh, im đi." Cô xoay người trên ghế để nhìn Scatty. "Chị muốn em làm gì bây giờ?"
"Đưa tay phải cho tôi."
Sophie lập tức duỗi thẳng tay và Scatty cầm lấy nó trong cả hai tay. Rồi cô ta cẩn thận áp từng ngón tay của bàn tay trái lên trên những ngón tay của Sophie, ngón cái sát vào ngón cái, ngón trỏ sát vào ngón trỏ, ngón út sát vào ngón út. "Những con ma cà rồng hút máu người," cô nói lơ đãng, tập trung vào việc sắp cho thẳng hàng các ngón tay của hai người, "là những sinh vật yếu ớt nhất, thấp kém nhất trong giống loài của chúng tôi. Có bao giờ em tự hỏi tại sao chúng lại uống máu? Chúng thực sự đã chết, trái tim của chúng không đập, chúng chẳng cần ăn, vì thế máu không cung cấp thức ăn bổ dưỡng cho chúng."
"Chị đã chết?" Sophie hỏi câu hỏi mà Josh sắp sửa hỏi.
"Không, không thực sự như thế."
Josh nhìn vào những tấm gương, nhưng cậu có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Scatty trong gương một cách rõ ràng. "Đừng tin vào những câu chuyện nhảm nhí nói rằng ma cà rồng không hiện hình trong gương: dĩ nhiên chúng tôi có thể, rốt cục thì chúng tôi là những khối rắn chắc."
Josh chăm chú nhìn Scathach ấn những ngón tay của cô lên tay của Sophie. Dường như không có gì xảy ra. Rồi cậu thoáng thấy một tia sáng bạc trong một tấm gương phía sau lưng Scatty và cậu nhận ra rằng ở trong gương, bàn tay của Sophie bắt đầu tỏa ra ánh sáng bạc xanh xao.
"Giống loài của tôi, loài Ma cà rồng," Scatty tiếp tục với giọng nói nhẹ nhàng, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay Sophie, "thuộc Thế hệ Kế tiếp."
Trong gương Josh nhìn thấy tia sáng bạc bắt đầu lan tỏa rộng trên lòng bàn tay Sophie.
o O o
"Chúng tôi không phải là Elder. Tất cả chúng tôi sinh ra sau sự sụp đổ của Danu Talis và hoàn toàn khác biệt so với cha mẹ mình; khác biệt theo những cách không thể hiểu nổi."
"Chị đã từng nói đến Danu Talis," Sophie lẩm bẩm bằng giọng buồn ngủ. "Nó là gì, một nơi chốn hả?" Một cảm giác ấm áp chạy dọc lên cánh tay cô, không giống như kim châm nhưng ngứa ran và dễ chịu.
"Đó là trung tâm của thế giới vào thời kỳ Elder. Giống loài Elder thống trị hành tinh này từ một hòn đảo - lục địa có tên gọi Danu Talis. Nó trải dài ra đến những nơi mà bây giờ là bờ biển Phi châu đến bờ biển Bắc Mỹ và đến vịnh Mexico."
"Em chưa bao giờ nghe nói đến Danu Talis," Sophie thì thầm.
"Có, em có biết," Scathach nói. "Những người Celtic gọi nó là Đảo De Danann; còn thế giới hiện đại biết đến nó với cái tên Atlantis."
Ở trong gương, Josh có thể nhìn thấy bàn tay Sophie giờ đây đang lóe lên ánh sáng trắng bạc. Trông giống như cô đang đeo một chiếc găng tay. Những giọt bạc lấp lánh bao quanh các ngón tay của Sophie trông giống như những chiếc nhẫn trang trí lộng lẫy và cô bé rùng mình.
"Danu Talis bị xé toạc bởi vì Cặp Sinh đôi Thống trị - Mặt trời và Mặt trăng - đánh nhau trên đỉnh của Kim tự tháp Vĩ đại. Năng lượng ma thuật vô song mà chúng phóng ra đã phá vỡ đi sự cân bằng của tự nhiên. Tôi được nghe nói là luồng ma thuật tương tự xoáy tít trong không khí đã gây ra sự thay đổi trong Thế hệ Kế tiếp. Một số trong chúng tôi ra đời như những con quái vật, một số khác lai tạo giữa nhiều hình dáng, một số rất ít sở hữu sức mạnh phi thường của phép biến hình và có thể biến thành con thú vật nào đó tùy theo ý muốn. Và một số khác, như chúng tôi, mà dần dần đã tạo nên loài Ma cà rồng, phát hiện ra rằng chúng tôi không có khả năng cảm thấy được những cảm giác."
Josh nhìn Scathach một cách sắc bén. "Ý chị là gì, cảm giác?"
Nữ Chiến binh mỉm cười và nhìn cậu. Đột nhiên những cái răng của cô trông dài hẳn ra trong miệng. "Chúng tôi có rất ít hay không hề có cảm xúc. Chúng tôi mất khả năng để cảm thấy nỗi sợ hãi, để trải nghiệm tình yêu thương, để tận hưởng cảm giác tuyệt vời của hạnh phúc và nỗi hân hoan. Những chiến binh siêu đẳng nhất không chỉ là những ai không biết sợ, mà còn là những kẻ không biết giận dữ là gì."
Josh lùi ra xa Scatty và hít thở thật sâu. Hai chân của cậu bắt đầu bị chuột rút tê cứng và những vết kim châm đang chạy trên các ngón chân cậu. Nhưng cậu cũng cần tránh xa khỏi ma cà rồng. Bây giờ tất cả những tấm gương và bề mặt thủy tinh nhẵn bóng trong cửa tiệm đều phản chiếu ánh sáng bạc lóe lên từ bàn tay Sophie đang đặt nơi cánh tay của Scatty. Nó tan biến vào da thịt của cô trước khi lan đến cùi chỏ của cô.
Scatty xoay đầu nhìn thẳng vào Josh, và cậu để ý thấy lòng trắng trong mắt cô đã chuyển sang màu bạc. "Những con ma cà rồng hút máu không cần máu. Chúng cần những cảm xúc, những cảm giác chứa ở trong máu."
"Chị đang đánh cắp những cảm giác của Sophie....."
Josh thì thầm, hoảng sợ cùng cực. "Sophie, đừng cho cô ta làm vậy nữa....."
"Không!" chị gái cậu cắt ngang, đôi mắt mở to. Như Scatty, lòng trắng của cô đã chuyển sang ánh bạc. "Chị có thể thực sự cảm thấy sự đau đớn đã được cuốn trôi."
"Những cảm giác quá mạnh mẽ đến mức chị gái em khó có thể chịu đựng nổi. Chúng trở nên nhức nhối và làm chị em hoảng sợ. Tôi chỉ đơn giản là mang nỗi đau đớn và sợ hãi đi xa."
"Tại sao lại có kẻ muốn cảm thấy sự đau đớn và sợ hãi?" Josh hỏi to, vừa hoảng sợ, vừa ghê tởm bởi ý nghĩ đó. Dù sao đi nữa chuyện đó nghe không ổn chút nào.
"Để họ có thể cảm thấy mình đang sống," Scatty nói.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim