Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ee chờ cho đến khi những con chim và mèo cuối cung biến mất bên trong cánh cửa vô hình dẫn vào Vương quốc Bóng tối của Hekate rồi hắn mời rời khỏi chiếc xe hơi và đi bộ lững thững tới đó. Senuhet, tay chân của Bastet, đã rời xe trước đó, hăm hở theo chân bà chủ của mình tiến vào Vương quốc Bóng tối, nhưng Dee không cảm thấy háo hức. Tấn công đầu tiên trong một cuộc chiến không phải là một ý kiến hay. Và những chiến binh đi sau thường có khuynh hướng sống sót. Hắn đoán là những người lính gác của Hekate đang tập trung đằng sau những bức tường vô hình và hắn không hề có ý trở thành một trong những kẻ đầu tiên đi xuyên vào cánh cổng. Điều này không biến hắn thành một thằng hèn, hắn lập luận, nó chỉ khiến cho hắn trở nên cẩn thận và thái độ cẩn trọng này đã giúp hắn sống sót qua hàng trăm năm. Nhưng hắn không thể đi lảng vảng phía bên ngoài mãi; những bà chủ tàn bạo của hắn đang mong đợi sự có mặt của hắn trên chiến trường. Người đàn ông nhỏ bé kéo chiếc áo khoác da trị giá hai nghìn đô-la của hắn sát vào vai trong khoảnh khắc trước khi hắn bước vào cánh cổng, để lại sau lưng không khí giá lạnh của buổi sáng sớm và tiến vào.........một bãi chiến trường.
Nhiều cơ thể la liệt ở khắp nơi, và không ai trong số chúng là con người.
Nhiều con chim của Morrigan đã thay đổi khi chúng tiến vào Vương quốc Bóng tối của Hekate: chúng trở thành những con người... mặc dù không hoàn toàn như vậy. Cao và gầy giống như bà chủ của chúng, đôi cánh của chúng xoải ra, trông dài và giống như cánh dơi, nối liền với một cơ thể giống như người bằng một lớp da trong suốt, nơi đầu nút là những nanh vuốt sắc nhọn chết người. Và đầu của chúng vẫn là đầu chim.
Có một vài con mèo rải rác giữa "cánh đồng lông chim". Bọn mèo cũng đã biến dạng trở nên gần - như - người khi chúng tiến vào Vương quốc Bóng tối và giống như Bastet, chúng vẫn giữ nguyên những cái đầu mèo. Móng vuốt của chúng là một sự pha tạp giữa bàn tay người và móng vuốt mèo với những móng vuốt nhọn sắc như dao cạo, và cơ thể của chúng được phủ lên một lớp lông mịn.
Nhìn quanh, Dee không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của sự gục ngã của những người bảo vệ của Hekate trên mặt đất và hắn đột nhiên sợ hãi: Nữ thần này đã làm gì để bảo vệ vương quốc của bà ta? Hắn thò tay vào bên trong áo khoác và lôi ra một thanh kiếm đã từng được gọi là Excalibur và di thẳng xuống con đường có cái cây to vươn lên trong làn sương mờ buổi sáng. Ánh bình minh chiếu những tia đỏ như máu dọc theo thanh kiếm cổ xưa màu đen.
o O o
"Người chim," Scathach lầm bầm, và rồi bổ sung thêm một lời nguyền rủa vào ngôn ngữ Celtic cổ xưa của cô. Cô ghét người chim; chúng làm cho cô bị viêm thanh quản. Cô đang đứng trước lối vào của cây Yggdrasill, nhìn những sinh - vật - chim xuất hiện từ rừng già. Thần thoại của các nòi giống đều chứa đựng các câu chuyện về những con người biến thành chim, hoặc những con chim biến dạng thành những sinh vật nửa - con - người. Trong đời sống lâu dài của mình Scatty đã đụng độ với rât nhiều sinh vật và đã từng có lần cô suýt chết khi cô đánh nhau với Sirin, một con cú mang cái đầu của một người đàn bà xinh đẹp. Từ cuộc chạm trán đó, cô đâm ra dị ứng với lông chim. Da cô đã bắt đầu ngứa ngáy và mũi cô cay xè chuẩn bị hắt hơi. Những sinh vật của Morrigan di chuyển một cách vụng về, như những người gù lưng, kéo lê những đốt ngón tay của chúng trên mặt đất. Chúng là những chiến binh tồi, nhưng dùng số đông để đạt tới thành công.
Bọn người mèo của Bastet xuất hiện. Chúng di chuyển chậm chạp, một số còn đứng trên hai chân, nhưng phần lớn đi bằng bốn chân. Đây là, Scatty biết rõ, nền tảng cơ sở của những huyền thoại đồ sộ về mèo ở châu Phi và Ấn Độ. Không giống như lũ chim, người mèo là những chiến binh nguy hiểm chết người; chúng nhanh như chớp và móng vuốt của chúng có thể gây ra những tổn thương kinh khủng. Scathach hắt xì hơi; cô cũng dị ứng với mèo.
Đoàn quân kỳ dị chợt dừng lại, có lẽ vì chúng thấy kinh sợ cái cây có kích thước cỡ một tòa nhà khổng lồ hay vì bối rối khi nhìn thấy bóng dáng một chiến binh đang đứng chắn ngang những cánh cửa mở. Chúng ngần ngừ, và rồi, như được thúc đẩy bởi một mệnh lệnh, chúng dâng lên như một làn sóng dài lổm ngổm.
Nữ Chiến binh quay đầu từ bên này sang bến kia, cuộn vai, và rồi hai thanh kiếm ngắn xuất hiện trên hai tay cô. Cô giơ chúng lên cao quá đầu theo hình chữ X.
Đó chính là tín hiệu mà các Torc Allta và thằn lằn bay chờ đợi. Dường như không từ bất cứ nơi đâu, hàng trăm con thằn lằn bay đầy đe dọa lao xuống từ bầu trời, với mặt trời trên lưng chúng, và lao bổ xuống đoàn quân đang chuyển động. Chúng bay thành từng vòng tròn có sức càn quét lớn, đôi cánh lớn của chúng hất tung bụi mù làm mù mắt và gây bối rối đàn chim và mèo. Rồi những Torc Allta, đã núp kín trong những bụi cỏ cao và ở phía sau những rễ cây uốn xoắn của cây Yggdrasill, bật dậy ngay giữa đám đông những kẻ tấn công. Khi Scatty chạy trở sâu vào bên trong ngôi nhà, cô nhận ra rằng âm thanh ồn ào của đám đánh nhau giống hệt như giờ cho ăn hỗn độn trong sở thú San Francisco.
"Chúng ta đang hết thời gian," Scatty nói với Flamel khi cô chạy vào trong dãy hành lang.
"Có bao nhiêu con?" Flamel hỏi dứt khoát.
"Nhiều vô số," Scatty trả lời. Cô ngừng lại chút xíu và rồi nói tiếp, "Các Torc Allta và thằn lằn bay sẽ không đủ sức cầm cự với bọn chúng lâu đâu."
"Còn Morrigan và Bastet thì sao?"
"Tôi không nhìn thấy họ. Nhưng ông có thể chắc chắn rằng bọn họ đang tới, và khi bọn họ tới....." Cô bỏ lửng câu nói. Khi Hekate còn đang bận rộn với cặp sinh đôi, không có gì có thể chống lại hai Elder Đen tối đó.
"Bọn chúng sẽ tới," ông nói dứt khoát.
Scatty tiến tới sát bên cạnh Flamel. Họ đã biết nhau hơn ba trăm năm và mặc dù cô lớn hơn ông gần hai thiên niên kỷ, cô đã xem ông như người cha mà cô bây giờ không còn nhớ nữa. "Hãy tìm hai đứa sinh đôi và chạy trốn đi. Tôi sẽ giữ chân bọn chúng. Tôi sẽ câu giờ càng lâu càng tốt cho ông."
Nhà Giả kim vươn người về phía trước, đặt tay ông lên vai của Nữ Chiến binh và siết chặt vai cô. Một tia năng lượng nhỏ lốp bốp và cả hai chợt cùng phát sáng. Khi Flamel nói, ông đã vô thức đổi qua tiếng Pháp của thời trẻ tuổi của ông. "Không, chúng ta sẽ không làm thế. Khi chúng ta rời khỏi đây chúng ta đi cùng nhau. Chúng ta cần cặp sinh đôi, Scatty, không chỉ cho cô và tôi, mà cho toàn thế giới. Tôi tìn rằng chỉ có chúng mới có thể chống lại bọn Elder Đen tối đang tìm cách đạt được mục tiêu chiếm đoạt lại Trái Đất."
Scatty nhìn qua vai ông sâu vào căn phòng tối. "Ông đòi hỏi quá nhiều ở nơi bọn trẻ. Khi nào thì ông nói cho chúng nghe toàn bộ sự thật đây?" cô hỏi.
"Khi đã đến lúc...." Ông bắt đầu.
"Thời gian là một cái gì đó mà ông không có," Scatty thì thầm. "ông đã bắt đầu già đi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt ông, xung quanh đôi mắt ông và có nhiều màu xám hơn trên tóc của ông."
Flamel gật đầu. "Tôi biết. Câu thần chú bất tử bắt đầu bị đập vỡ. Perenelle và tôi sẽ bắt đầu già đi một năm đối với một ngày sống không có công thức của sự bất tử. Chúng tôi sẽ chết vào cuối tháng này. Nhưng khi đó thì chuyện chẳng còn gì quan trọng nữa. Nếu như bọn Elder Đen tối thành công, thế giới loài người sẽ chấm dứt sự tồn tại."
"Hãy chắc chắn là điều đó không xảy ra." Scatty xoay lưng về phía Flamel, rồi hạ thấp dần xuống đất, lưng thẳng, hai chân cô cuộn lại trong tư thế của một bông sen với hai cánh tay duỗi dài, lòng bàn tay nắm chặt lấy cán của hai thanh kiếm đang nằm trong lòng cô. Nếu bọn mèo và chim đột nhập vào ngôi nhà và tìm ra dãy hành lang, chúng sẽ phải băng qua cô và sẽ phải trả giá đắt.
Hekate đã cho Flamel một cây quyền trượng làm từ cành của cây Yggdrasill và giờ đây, nắm nó trong cả hai tay, ông chọn một vị trí ngay phía bên ngoài cánh cửa của căn hầm mà Nữ thần đang làm việc với cặp sinh đôi. Nếu bất kỳ kẻ nào xoay xở vượt qua được Scathach, chúng sẽ đối mặt với ông. Scatty sẽ chiến đấu với những thanh kiếm, tay và chân cô, nhưng những vũ khí của ông thậm chí còn có sức hủy diệt cao hơn. Ông giơ cao tay và không gian chật hẹp bỗng đậm đặc mùi bạc hà khi luồng điện của ông rung rinh và lóe lên ánh sáng xanh lá cây xung quanh ông. Mặc dù vẫn còn manh mẽ, mỗi một hành động sử dụng ma thuật đều làm ông yếu đi và thu hẹp vòng đời của ông. Scatty đã nói đúng; ông đã bắt đầu già đi. Ông có thể cảm nhận được những cơn đau nhức nhè nhẹ và những vết thương mơ hồ ở những nơi mà trước đó chúng chưa bao giờ xuất hiện. Ngay cả thị lực của ông cũng không còn sắc bén như ngày hôm qua nữa. Nếu ông buộc phải sử dụng sức mạnh của mình, nó sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa, nhưng ông đã quyết phải cho Hekate tất cả thời gian mà cô ta cần. Ông quay nhìn ra sau vai mình, cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối. Chuyện gì đang xảy ra ở đó?
o O o
"Chúng ta sẽ bắt đầu với người lớn hơn," Hekate tuyên bố.
Sophie có thể cảm thấy em trai cô hít một hơi thở sâu để phản đối, nhưng cô siết chặt các ngón tay cậu mạnh đến nỗi cô có thể cảm thấy những đốt xương kêu lắc cắc. Cậu đá vào mắt cá chân của cô để đáp lời.
"Đây là truyền thống," Nữ thần tiêp tục. "Sophie... " Cô dừng lại, và nói, "Họ của em là gì, tên của cha mẹ em nữa?"
"Newman....và tên của mẹ em là Sara, tên của cha em là Richard... " Thật kỳ quặc khi gọi tên cha mẹ theo một cách khác ngoài ba và mẹ.
Ánh sáng xanh lá cây trong hầm sáng rực lên và hai đứa trẻ có thể nhìn thấy hình ảnh Hekate nổi bật trên những bức tường sáng rực rỡ. Mặc dù khuôn mặt cô vẫn chìm trong bóng tối, đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng xanh lá cây như những lát thủy tinh bóng láng. Cô nhoài người tới trước và đặt lòng bàn tay mình lên trán của Sophie. "Sophie, con gái của Sara và Richard, thuộc họ Newman, loài người...." Cô bắt đầu bằng tiếng Anh, nhưng rồi chuyển sang một thứ ngôn ngữ du dương đẹp đẽ ra đời trước cả loài người.
Khi cô nói, luồng điện của Sophie bắt đầu rực sáng, một luồng ánh sáng bạc trông như sương mù bao quanh cơ thể cô. Một làn gió mát thoảng qua làn da cô và cô đột nhiên nhận ra rằng cô không còn nghe Hekate nói nữa. Cô có thể nhìn thấy miệng của Hekate cử động, nhưng cô không thể nghe thấy được những lời nói ngoài âm thanh của chính cơ thể mình - hơi thở xì xì ra vào mũi của cô, máu chảy rần rật trên tai cô, nhịp đập vững chắc của trái tim cô vang lên trong lồng ngực. Có một sức ép lên trên thái dương cô, như thể bộ não của cô đang dãn lớn ra trong hộp sọ, một cơn đau chạy dọc theo xương sống và tỏa rộng ra các đốt xương.
Khi đó căn phòng bắt đầu sáng lên. Hekate - bao giờ trông đã già hơn, có lẽ là bằng tuổi của Sophie - đang đứng nổi bật trong một dòng suối ánh sáng lấp lánh đang chuyển động. Sophie đột nhiên nhận ra rằng cô đang nhìn thấy luồng điện của Nữ thần. Cô quan sát những tia sáng xoắn vặn và uốn éo quanh cánh tay của Hekate, chảy xuống các ngón tay của cô và rồi, với một cơn náo động, Sophie có thể thật sự cảm thấy chúng chạy vào sọ não của mình. Trong tích tắc cô cảm thấy choáng váng, mất phương hướng và rồi, xuyên qua tiếng vo vo trong tai mình, những lời của Hekate bỗng trở nên có ý nghĩa. "....Tôi đánh thức năng lượng dữ dội này nằm trong em... " Nữ thần đặt hai tay mình lên khuôn mặt của Sophie, cú đụng chạm của cô ta như băng và lửa. "Có nhiều giác quan mà con người đã bỏ rơi," Hekate nói tiếp. Cô ấn những ngón tay cái nhè nhẹ nơi đôi mắt của Sophie.
"Để nhìn với sự sắc sảo...."
Thị lực của Sophie bừng sáng, và căn hầm tối trở nên sáng chói, mọi hình bóng hiện lên trong từng chi tiết cực kỳ đẹp và tinh tế. Cô có thể nhìn rõ mộn một từng đường kim mũi chỉ trên chiếc áo choàng của Hekate, từng sợi tóc trên đầu cô và cả những nếp nhăn đang hiện ra ngày càng rõ hơn nơi đuôi mắt.
"Để nghe với sự rõ ràng...."
Có cảm giác như là những sợi bông và len được kéo ra khỏi tai Sophie. Đột ngột cô có thể nghe. Chuyện này khác hẳn so với việc nghe nhạc từ đôi tai nghe của chiếc iPod và rồi nghe lại bài hát đó trong giàn âm thanh nổi trong phòng ngủ của cô. Từng âm thanh trong phòng được khuyếch đại và tăng cường mạnh hơn lên: hơi thở khò khè của em trai cô qua hai cánh mũi, tiếng lao xao cọt kẹt của cái cây khổng lồ phía trên đầu họ, tiếng sột soạt của những sinh vật di chuyển xuyên qua những rễ cây. Nghiêng đầu nhè nhẹ, cô thậm chí có thể nghe thấy những âm thanh xa xa của cuộc chiến đấu: tiếng rít của đàn chim, tiếng gầm rống của mèo và tiếng gầm vang của lợn lòi.
"Để nếm với sự tinh khiết...."
Những ngón tay của Hekate lướt nhẹ qua đôi môi của Sophie và đột ngột cô bé cảm thấy lưỡi mình ngứa ran. Cô liếm môi, nhận thấy hương vị của những trái cây cô đã ăn trước đó và khám phá ra cô có thể thực sự nếm được không khí - đậm đà mùi đất - và thậm chí còn "nhấm nháp" được những giọt nước không khí.
"Để sờ với sự nhạy cảm...."
Làn da của Sophie được "đánh thức". Những sợi vải cọ vào da cô - lớp cô-tông mềm mại của áo thun, lớp vải Jeans thô ráp, sợi dây chuyền vàng thanh mảnh có khắc ngày sinh nhật mà cô đeo quanh cổ, đôi vớ cô-tông ấm áp - tất cả đều tạo nên một nét khác biệt và ấn tượng riêng trên da thịt cô.
"Để ngửi với sự mãnh liệt... "
Sophie thực sự đã ngã người ra sau bởi sự bùng nổ đột ngột của mùi hương xâm chiếm lấy cô: mùi hương thơm nồng nàn của Hekate, mùi đất ngọt ngào xung quanh cô, mùi thuốc khử mùi 24 giờ trên người em trai cô đang nhạt dần, mùi gel xịt tóc bình thường tưởng chừng như không mùi, mùi bạc hà trong kem đánh răng mà cô dùng trước đó.
Luồng điện của Sophie bắt đầu phát sáng rực rỡ, làn sương trắng bạc tỏa ra từ người cô như sương mù bốc lên từ mặt hồ. Nó bao bọc cơ thể của cô trong một hình bầu dục xanh xám. Cô nhắm mắt và ngửa đầu ra sau. Những cảm giác tràn ngập trong cô: những màu sắc, những mùi thơm, những âm thanh và chúng sáng rực hơn, mạnh mẽ hơn, vang vọng hơn bất cứ cái gì mà cô từng trải nghiệm trước đó. Tác động từ những giác quan được "nâng cấp" khá đau đớn... không, thật sự đau đớn. Chúng làm cô đau. Đầu cô rộn ràng, xương cô nhức nhối, da dẻ ngứa ran, tất cả mọi thứ ập đến như thác lũ. Đầu của Sophie ngửa ra sau và rồi, vượt ra ngoài ý muốn hai cánh tay của cô bị quăng qua một bên... và cô bay len cách sàn nhà bụi bặm chừng 10cm.
o O o
"Sophie?" Josh thì thầm, không thể kiềm chế sự kinh hoàng trong giọng nói. "Sophie... " Chị gái cậu, được bao bọc trong một vầng sáng bạc nhấp nhô đang trôi bồng bềnh trong không khí ngay trước mặt cậu. Ánh sáng từ người cô mạnh đến nỗi nó phủ những mảng bạc và đen lên toàn bộ căn phòng hình tròn. Cảnh tượng trông giống như một cảnh trong một bộ phim kinh dị.
"Đừng chạm vào cô ấy," Hekate nói lạnh lùng. "Cơ thể cô ấy đang tiêu hóa sự rửa ráy những cảm giác. Đây là giai đoạn nguy hiểm nhất."
Đôi môi Josh khô nứt khi cậu liếm nó bằng cái lưỡi đột nhiên nở to trong miệng. "Nguy hiểm... ý cô muốn nói gì, nguy hiểm là sao?" Cậu thình lình cảm thấy nỗi lo sợ kinh khủng nhất của mình đang sắp được trả lời cụ thể.
"Trong đa số trường hợp, não bộ không thể kham nổi sự nâng cấp của các giác quan trong quá trình đánh thức."
"Trong đa số trường hợp?" Josh thì thào vẻ kinh hoàng.
"Trong đa số trường hợp," Hekate nói, và cậu cảm thấy nỗi hối tiếc trong giọng nói của cô. "Đó là lý do tại sao tôi không muốn làm điều này."
"Chuyện gì thường xảy ra?" Josh hỏi câu hỏi mà cậu thực sự không muốn nghe câu trả lời.
"Bộ não thực sự đóng lại. Và người được đánh thức sẽ chìm sâu trong hôn mê và kh bao giờ thức dậy được nữa."
"Và Flamel biết là chuyện đó có thể xảy ra?" Josh hỏi, một cơn giận dữ đột ngột cuộn lên trong dạ dày cậu. Cậu cảm thấy buồn nôn. Nhà Giả kim biết là sự đánh thức, với rất nhiều khả năng có thể xảy ra, có thể đẩy cả cậu và Sophie vào cơn hôn mê triền miên. Và ông ta vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho hai chị em tham gia vào quá trình nguy hiểm đó. Josh cảm thấy cơn thịnh nộ sục sôi như thiếu đốt cậu với nỗi sợ hãi và giận dữ ngang bằng nhau... và cả cảm giác kinh khủng về sự bị phản bội. Cậu đã nghĩ Flamel là bạn của mình. Cậu đã lầm.
"Tất nhiên," Hekate nói. "Ông ta đã nói với hai em là chuyện sẽ rất nguy hiểm, phải không?"
"Ông ta không nói gì với tụi em hết." Một nửa khuôn mặt của Hekate được chiếu sáng bởi ánh sáng bạc tỏa ra từ Sophie, và nửa kia chìm trong bóng tối. Rồi, thình lình hai cánh mũi của Hekate nở rộng và đôi mắt cô mở to bàng hoàng. Cô nhìn lên trần nhà của căn phòng tết bằng rễ cây. "Không," cô hét lên. "Không!"
Đột nhiên đôi mắt của Sophie mở ra và rồi cô mở miệng và hét lên. "Lửa!"
"Bọn chúng đang đốt cháy Cây Thế giới," Hekate rú lên, khuôn mặt cô tràn ngập nỗi căm phẫn. Đẩy mạnh Josh qua một bên, cô phóng ra ngoài dãy hành lang, để lại cậu một mình với con người từng là chị sinh đôi của cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào cô gái đang lơ lửng trên không khí ngay trước mặt cậu, không biết chắc phải nên làm gì, thậm chí không dám chạm vào cô. Tất cả những gì cậu biết đó là lần đầu tiên trong cuộc đời hai đứa, chúng đã đi vào hai con đường khác hẳn nhau mà cậu thậm chí không thể kịp lĩnh hội.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim