Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 261
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
osh đứng nơi bìa rừng với chị gái và nhìn ba sinh vật nhỏ có cánh trông giống như những con rồng một cách đáng kinh ngạc. Chúng quay lộn và nhảy múa trong những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh. Josh liếc nhìn cô, rồi vội vã nhìn ra phía khác. "Em không muốn chị làm điều đó," cậu nói nhanh.
Sophie đặt tay mình lên cánh tay em trai. "Tại sao lại không?" cô nói. Cô tiến đến đứng trước mặt cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào cô. Qua vai trái của Josh, đứng ngay trước mặt cửa ra vào của cây Yggdrasill kỳ diệu, cô có thể nhìn thấy nơi mà Flamel, Scatty và Hekate đang đứng nhìn hai đứa. Xung quanh đó, hàng nghìn con Torc Allta, cả trong lốt người và lốt lợn lòi, đang chạy nhốn nháo,chuẩn bị cho trận chiến. Những con lợn lòi mặc những lớp áo giáp bằng da bọc kín vùng hông và lưng, và những con - người - Torc Allta cầm những ngọn giáo và thanh kiếm. Từng đàn thằn lằn bay lượn vòng trên bầu trời, và những lùm cây bụi cỏ cao đang "hít thở" vơi những sinh vật vô hình đang trườn, bò và chạy hối hả. Những người bảo vệ giữ vững vị trí quanh cây Yggdrasill, leo trèo lên những cành lớn, và còn có những người canh gác đứng yên lặng nơi mọi cửa sổ với cung tên và giáo trên tay.
Sophie nhìn vào mặt em trai. Cô có thể nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt xanh da trời sáng rực của cậu và cô đột nhiên nhận ra rằng đôi mắt ấy mở to để giấu đi những giọt lệ chưa rơi xuống. Cô định nắm tay Josh, nhưng cậu chìa tay ra nắm lấy tay cô trước và siết nhẹ các ngón tay cô. "Em không muốn bất cứ cái gì xảy ra cho chị cả," cậu nói giản dị.
Sophie gật đầu, không muốn nói câu nào. Cô cũng cảm thấy chính xác như vậy đối với em trai.
Ba sinh vật trông giống như những con thằn lằn bay to lớn bay qua đầu hai chị em, ngọn gió phía dưới đôi cánh chúng làm xoáy tung những đám bụi dưới mặt đất. Cả Sophie và Josh đều không nhìn lên.
"Nicholas nói là sẽ có những rủi ro," Josh tiếp tục, "nhưng Hekate nói điều đó rất nguy hiểm, thậm chí có thể dẫn đến cái chết. Em không muốn chị nếm trải sự đánh thức trong trường hợp có điều gì không lành xảy ra," cậu kết thúc vội vã. "Em không muốn bất cứ điều gì xảy ra cho chị."
"Tụi mình phải làm điều đó. Nicholas đã nói rồi...."
"Em không hoàn toàn chắc chắn rằng em tin ông ấy," Josh ngắt lời Sophie. "Em cảm giác như ông ta theo đuổi một điều gì đó. Ông ta quá sốt sắng hối thúc Hekate đánh thức năng lượng của chúng ta bất chấp mọi nguy hiểm."
"Ông ta nói đây là cơ hội duy nhất của tụi mình," Sophie thuyết phục.
"Hôm qua, ông ta đã nói là ổng phải kéo chị em mình chạy ra xa khỏi cửa tiệm cho an toàn....giờ thì, đột nhiên chúng ta phải được đào tạo để có thể bảo vệ chính mình khỏi Dee và bọn Elder Đen tối. Tin em đi Sophie, Nicholas Flamel đang chơi trò chơi của riêng ông ta."
Đôi mắt của Sophie hướng về phía Nhà Giả kim. Cô đã biết ông trong vài tháng qua và cô nhớ là đã viết trên blog của mình rằng cô nghĩ ông rất tuyệt. Tất nhiên, giờ đây cô nhận ra rằng cô thực sự chẳng biết gì về ông ta. Người đàn ông mà cô nghĩ tới với cái tên Nick Fleming chỉ là một biệt hiệu. Một lời nói dối. Flamel đang nhìn chăm chú vào cô, trong tích tắc, cô tưởng tượng là ông ta biết hai chị em cô đang nói gì.
"Cả hai chúng ta không phải cũng lúc tham gia quá trình đánh thức," Josh tiếp tục. "Hãy để em làm trước...."
Sophie nhìn vào đôi mắt cậu. "Và em nghĩ chị sẽ cảm thấy như thế nào nếu như có một điều gì đó xảy ra cho em?"
Lần này đến phiên Josh thấy rằng cậu không thể cất lời. Ý nghĩ - là một điều khủng khiếp có thể xảy ra với chị gái - chỉ mới xuất hiện trong đầu cậu cách đây ít phút. Nhưng ý nghĩ đó làm cậu hoảng sợ.
Sophie nắm cả hai tay Josh trong tay cô. "Ngay từ giây phút chúng ta sinh ra, chúng ta đã luôn làm mọi việc cùng nhau," cô nói, giọng cô thấp và nghiêm trang. "Và với việc ba mẹ thường xuyên vắng mặt, luôn luôn chỉ có chị và em bên nhau. Em luôn luôn chăm sóc cho chị. Chị luôn luôn lo lắng cho em. Chị sẽ không cho phép em tham gia quá trình này một mình. Chúng ta sẽ cùng làm - như là cách chúng ta đã làm tất cả mọi chuyện cùng nhau."
Josh nhìn sâu vào mắt Sophie. "Chị có chắc không?" Cậu hỏi. Cậu bắt đầu nhìn thấy một Sophie mới.
"Chưa bao giờ chắc hơn."
Chúng đều biết những điều còn chưa nói: không ai muốn ở lại một mình nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra trong quá trình đánh thức.
Cuối cùng Josh gật đầu, rồi cậu nắm lấy tay chị gái và cả hai cùng tiến đến đối mặt Nhà Giả kim, Hekate và Scatty.
"Chúng tôi đã sẵn sàng," cặp sinh đôi nói.
"Morrigan đang ở đây," Scatty thông báo khi họ đi theo Nicholas và Hekate băng qua cánh cửa lớn và tiến thẳng vào trung tâm cái cây. Cô đã thay một bộ đồ chiến đấu màu đen, một chiếc áo thun cao cổ không tay và giày bốt chiến đấu có đế dày. Cô đeo hai thanh kiếm ngắn phía sau lưng, hai cán kiềm nhô lên phía sau đôi vai cô. Cô tô đen đôi mắt và má khiến khuôn mặt cô trông như một chiếc đầu lâu. "Bà ta đến đây cùng với Bastet. Bọn chúng đã tràn vào Vương quốc Bóng tối rồi."
"Hekate có thể đẩy lùi bọn chúng, phải không?" Sophie hỏi. Cô chỉ có một ý niệm mơ hồ về sức mạnh của các nữ thần, nhưng ý nghĩ là có một cái gì đó hùng mạnh hơn cả Hekate làm cô khiếp hãi.
Scatty nhún vai. "Tôi không biết. Bọn họ đổ bộ đến đây với cơ cấu tổ chức; bọn họ mang những đội quân của họ đi cùng."
"Những đội quân?" Josh hỏi, "đội quân nào? Thêm bọn người bùn hả?"
"Lần này thì không có tụi Golem đâu. Bọn họ mang theo những con chim trên không trung và những con mèo dưới mặt đất đi cùng họ."
Sophie cười run rẩy, "Chim và mèo....bọn chúng có thể làm gì?"
Scatty liếc nhìn cô, đôi mắt cô sáng lấp lánh trên nền đen của bộ trang phục chiến đấu. "Em đã thấy bọn chim làm gì với chiếc xe trên đường đến đây rồi đó."
Sophie gật đầu, đột nhiên cảm thấy nôn nao trong dạ dày. Hình ảnh những con quạ đen hôi hám tấn công kính chắn gió và mổ lia lịa thành những lỗ thủng trên nóc kim loại của chiếc xe sẽ ám ảnh cô cho đến ngày cô từ giã cõi đời.
"Ồ hãy tưởng tượng cái gì sẽ xảy ra nếu có khoảng mười nghìn con quạ tập trung lại."
"Mười nghìn con," Sophie thì thầm.
"Cả trăm nghìn con ấy chứ," Scatty nói, quay vào một hành lang hẹp. "Những con thằn lằn bay cho biết có lẽ đến nửa triệu con quạ."
"Và chị cũng đã nói cái gì đó về những con mèo nữa?" Josh hỏi.
"Đúng, tôi đã nói. Nhiều hơn là chúng ta có thể đếm được."
Josh nhìn chị gái, sự nhận thức về mối hiểm nguy kinh khủng mà chúng sắp đối mặt thực sự bắt đầu ngấm vào đầu chúng. Chúng có thể chết trong Vương quốc Bóng tối xa lạ này và sẽ không ai biết chuyện gì đã xảy ra với chúng. Cậu cảm thấy những giọt nước mắt đang ứa ra trên mi và vội chớp mắt để xua tan chúng; cha mẹ chúng sẽ trải qua suốt quãng đời còn lại của họ để thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra với cặp sinh đôi.
Hành lang mà họ đang đi rẽ vào một nhánh khác, lối đi này thậm chí còn chật hẹp hơn. Mái vòm thấp đến nỗi cả hai chị em đều phải vừa đi vừa khom đầu. Không hề có bậc thang hay cầu thang, nhưng hành lang này xoắn tròn xuống dưới thành một đường xoắn trôn ốc rất dài. Cặp sinh đôi nhận ra rằng chúng đang đi xuống lòng đất nằm sâu phía dưới cái cây. Những bức tường trở nên tối hơn, lớp gỗ trơn mịn nay lốm đốm những rễ cây lộn xộn uốn éo thò ra chụp lấy tóc chúng với những ngón tay nắm chặt. Không khí trở nên ẩm ướt, sực nức mùi đất mùn và đất mới, là mục và mầm non.
"Ngôi nhà vẫn sống," Sophie nói trong thắc mắc, khi họ rẽ vào một hành lang xoắn tròn tạo nên bởi những chiếc rễ cây có nhiều mấu và nhiều chỗ phồng to của cái cây khổng lồ mọc trên đó. "Ngay cả khi chúng ta đi lại bên trong, với các căn phòng và cửa sổ và hồ nước - nó vẫn là một cái cây đang sống!" Cô nhận thấy ý tưởng này vừa đáng ngạc nhiên mà cũng vừa đáng kinh sợ.
"Cái cây này mọc lên từ hạt giống của Yggdrasill, Cây Thế giới," Scatty nói lặng lẽ, chà sát lòng bàn tay mình vào những cái rễ lồi ra. Cô lấy lòng bàn tay áp lên mặt mình và hít thở thật sâu, chìm đắm trong mùi hương. "Cả triệu năm trước, khi Danu Talis bị chìm dưới những ngọn sóng, một số ít Elder đã cứu được một số quần thực vật và quần động vật và gieo cấy chúng trên những vùng đất khác. Nhưng chỉ có hai vị Elder, Hekate và Odin, tìm cách nuôi dưỡng thành công hạt giống Yggdrasill. Odin, cũng như Hekate, có những sức mạnh vượt lên cả pháp thuật."
Josh cau mày, cố gắng nhớ lại những kiến thức ít ỏi mà cậu biết về Odin. Có phải ông ta là Vị thần Na Uy một mắt? Nhưng trước khi cậu hỏi, Hekate biến mất vào một kẽ hở được đóng khung lại bằng một nút xoắn tạo nên bởi những rễ cây uốn éo. Nicholas Flamel đứng lại và chờ đợi cặp sinh đôi và Scatty vượt kịp. Đôi mắt xanh xám tối sầm lại và một nếp nhăn thẳng đứng hiện lên giữa đôi lông mày của ông. Khi nói, ông chọn từ ngữ một cách cẩn trọng, trọng âm tiếng Pháp của ông nghe thật rõ ràng. "Chú ước là hai cháu không phải làm điều này," ông nói, "nhưng hai cháu phải tin chú khi chú nói rằng không còn cách nào khác nữa." Ông chìa tay đặt lên vai phải Sophie và vai trái của Josh. Luồng điện của hai chị em - bạc và vàng - vụt lóe sáng, và không khí chợt sực nức mùi kem va ni và những trái cam. "Chú e là khi hai cháu giúp Perenelle và chú, hai cháu đã đặt mình vào mối nguy hiểm khủng khiếp. Nếu Hekate đánh thức được năng lượng ma thuật tiềm ẩn của các cháu, chú sẽ dạy hai đứa một số câu thần chú tự bảo vệ, và thêm những thứ khác mà chú muốn truyền đạt cho hai cháu, đó là trình độ chuyên môn về năm hình thái cổ xưa của ma thuật. Chú hy vọng là những điều đó sẽ hoàn thiện khóa đào tạo dành cho hai cháu."
"Tụi cháu sắp được huấn luyện thành những pháp sư sao?" Sophie hỏi. Cô đoán rằng lẽ ra cô đã rất háo hức, nhưng cô vẫn nhớ những lời nói của Scatty, rằng khi Hekate đánh thức sức mạnh của hai chị em, khi đó chúng có thể gặp nguy hiểm chết người thực sự.
"Thành các pháp sư và phù thủy, thành thầy đồng gọi hồn, và thậm chí cả người bỏ bùa mê," Flamel mỉm cười. Ông liếc nhìn qua vai mình, rồi quay lại phía cặp sinh đôi. "Bây giờ, hãy bước vào trong và làm những gì mà cô ta nói với hai đứa. Chú biết là hai cháu sợ hãi, nhưng cố gắng đừng sợ. Chú nói cháu hay, chẳng có gì phải xấu hổ vì nỗi sợ hãi cả." Ông mỉm cười, đôi môi ông cong lên, nhưng nụ cười không bao giờ chạm đến đôi mắt lo lắng của ông. "Khi hai cháu bước ra khỏi căn phòng, hai cháu sẽ trở thành những người khác."
"Cháu không muốn trở thành một người khác," Sophie thì thầm. Cô muốn tất cả y nguyên như vài tiếng đồng hồ trước đó, khi mọi thứ bình thường và tẻ nhạt. Trong lúc này, cô sẵn sàng cho đi bất cứ thứ gì để được trở lại thế giới tẻ nhạt cũ.
Flamel lùi lại từ ngưỡng cửa và chỉ đường cho hai đứa trẻ bước vào trong. "Ngay từ khoảnh khắc cháu nhìn thấy Dee, cháu đã bắt đầu thay đổi. Và khi đã bắt đầu, sự thay đổi sẽ không bao giờ đảo ngược."
o O o
Bên trong căn hầm kết bằng những nút xoắn và rễ cây uốn éo tối đen không nhìn thấy gì. Sophie có thể cảm thấy bàn tay em trai trong tay mình cô siết nhè nhẹ các ngón tay cậu. Cậu cũng đáp trả lại bằng cách đó.
Khi hai chị em đi sâu vào trong căn phòng trống, mà nay rõ ràng là rộng hơn rất nhiều so với chúng nghĩ ban đầu, mắt chúng dần quen với bóng tối mờ mờ và căn phòng rực lên màu xanh lá cây nhạt. Những thảm rêu dày phủ lên những rễ cây uốn éo và chúng phát ra ánh sáng xanh nhạt màu ngọc bích loáng nước, khiến cho tất cả trông giống như đang chìm sâu trong nước. Không khí cực kỳ ẩm thấp, và những giọt nước li ti bám trên tóc và da chị em Sophie như những giọt mồ hôi nhỏ xíu. Mặc dù không lạnh, hai đứa trẻ đều run lẩy bẩy.
"Hãy nghĩ là mình đã nhận được một niềm vinh dự."Giọng nói Hekate vang lên từ vùng tối màu xanh lá cây ngay trước mặt chúng. "Đã sau nhiều thế hệ rồi ta chưa hề đánh thức một con người nào."
"Ai...." Josh bắt đầu, và rồi giọng nói của cậu vỡ ra. Cậu ho khan và cố gắng lần nữa. "Ai là người cuối cùng mà chị đánh thức?" Cậu cương quyết không để lộ nỗi sợ của mình.
"Lâu lắm rồi, vào Thế kỷ Hai mươi theo như cách con người đo đếm thời gian. Đó là một người đàn ông đến từ vùng đất Scots. Ta không nhớ tên của ông ta."
Cả Sophie và Josh đều linh cảm thấy là Hekate đang nói dối.
"Điều gì đã xảy ra với ông ta?" Sophie hỏi.
"Ông ta đã chết." Một tiếng cười khúc khích vút lên. "Ông ta bị một cục mưa đá giết chết."
"Một cục mưa đá nào đó," Josh thì thầm.
"Ồ đúng vậy," Hekate lẩm bẩm. Và trong giây phút đó, chúng đều biết rằng cô ta có liên quan tới cái chết bí ẩn của người đàn ông, và Josh đột ngột nhớ đến một đứa trẻ hận thù.
"Vậy bây giờ tụi em phải làm gì?" Josh hỏi. "Tụi em phải đứng hay ngồi hay nằm xuống đây?"
"Không phải làm gì cả," Hekate nói, "và đây không phải là một việc có thể làm một cách nhẹ nhàng. Từ hàng nghìn thế hệ, con người đã có ý xa cách những gì mà họ cười cợt gọi là ma thuật. Nhưng ma thuật thực sự chỉ là sự tận dụng hoàn toàn một chuỗi các giác quan. Con người đã rất ít khi sử dụng đầy đủ các giác quan của mình. Bao giờ họ chỉ thấy những hình ảnh rõ ràng, chỉ nghe những âm thanh ồn ào nhất, khả năng ngửi mùi của họ nghèo nàn một cách đáng kinh ngạc và họ cũng chỉ có thể phân biệt được vị ngọt nhất và chua nhất mà thôi."
Cặp sinh đôi nhận thấy rằng Hekate đang đi vòng xunh quanh chúng. Chúng không thể nghe thấy tiếng chuyển động của cô ta, nhưng có thể theo dấu cô qua âm vang giọng nói. Khi cô ta nói từ phía sau lưng chúng, cả hai cùng nhảy dựng lên.
"Một khi con người cần đến chúng, lập tức các giác quan sống sót một cách đơn giản." Có một sự im lặng kéo dài và khi cô ta tiếp tục cất lời, cô đã đứng gần đến mức hơi thở cô làm rối loạn cả mái tóc của Sophie. "Rồi thế giới thay đổi. Danu Talis bị chìm dưới những lớp sóng. Thời kỳ Thằn lằn trôi qua, Kỷ Băng hà đến, và loài người trở nên....tinh vi, phức tạp." Cô nói từng chứ một như đang đọc một lời nguyền. "Con người trở nên lười biếng và kiêu ngạo. Họ nhận thấy rằng họ không cần tất cả các giác quan của mình và dần dần, họ đánh mất chúng."
"Chị đang nói là loài người đánh mất sức mạnh của ma thuật bởi vì họ trở nên lười biếng?" Josh nói.
Sophie cố nén lại một tiếng rên rỉ; mấy ngày vừa qua em trai cô đã liên tiếp suýt đưa hai chị em vào những rắc rối thực sự.
Thế nhưng khi Hekate trả lời, giọng nói của cô ta mềm mại một cách đáng kinh ngạc, gần như là dịu dàng. "Những gì gọi là ma thuật không có gì khác hơn là một hành động của trí tưởng tượng, được khơi lên bởi các giác quan, rồi được tạo hình bởi sức mạnh của các luồng điện. Luồng điện càng mạnh, ma thuật càng cao. Hai em có những nguồn ma thuật tiềm năng phi thường trong người. Nhà Giả kim đã nói đúng: hai em có thể trở thành những bậc phù thủy vĩ đại nhất mà thế giới từng biết đến. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ," Hekate tiếp tục, và giờ đây căn phòng sáng hơn một chút, và hai đứa trẻ có thể nhìn thấy hình dáng của người đàn bà đứng nơi chính giữa căn phòng, và ngay phía dưới một đám rễ cây lộn xộn quấn vào nhau như một bàn tay thò ra từ mái nhà. "Con người đã học cách sống thiếu đi những giác quan. Não bộ của họ gạn lọc quá nhiều dữ liệu xuất phát từ một trạng thái tỉnh táo khiến cho họ sống trong một làn sương mờ của bối rối và hoang mang. Những gì ta có thể làm đó là đánh thức năng lực tiềm tàng còn ngủ yên trong hai em, nhưng sự nguy hiểm - thật sự rất nguy hiểm - đó là nó khiến cho các giác quan của hai em bị quá tải." Cô ngưng lời, rồi nói. "Hai em đã sẵn sàng để thử sức chưa?"
"Em đã sẵn sàng," Sophie nói ngay lập tức, trước khi em trai cô kịp phản đối. Cô sợ là nếu cậu buông ra một lời châm biếm chua cay nào đó thì nữ thần sẽ trừng phạt cậu bằng một điều gì đó. Một điều gì thật tàn khốc và dữ dội.
Nữ thần quay sang nhìn Josh.
Cậu đang quay đầu tìm kiếm chị gái mình trong bóng tối lờ mờ. Ánh sáng xanh lá cây chiếu lên khuôn mặt cô một sắc thái xanh xao. Sự đánh thức có thể sẽ rất nguy hiểm, thậm chí có thể chết người, nhưng cậu không thể cho phép mình để Sophie tiến hành nó một mình. "Em đã sẵn sàng," cậu nói một cách dứt khoát.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim