Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ặp sinh đôi tắt tiếng trong giây lát vì choáng váng. Rồi, Josh bắt đầu, "Ý cô ta muốn nói gì...?"
Nhưng Nicholas vội vã băng qua cậu, tảng lờ câu hỏi, rồi ông đi theo Hekate ra ngoài hành lang. "Cô ta nói quá lên thôi," ông ngoái đầu nhìn lui và nói. "Cố làm cho hai đứa hoảng sợ đó mà."
"Ồ, sợ thật đấy," Josh thì thầm. Cậu nhìn sang Scathach, nhưng cô quay lưng lại và bước đi ra phía khu vườn. "Này," cậu gọi với theo sau lưng cô, "quay lại đi. Tôi có vài câu hỏi...." Cậu cảm thấy một cơn giận bất thần vụt đến; cậu cảm thấy mệt mỏi vì cứ bị cư xử như đối với một đứa trẻ. Cậu - và chị gái - xứng đáng nhận được một số câu trả lời.
"Josh," Sophie cảnh báo.
Nhưng em trai cô phóng qua mặt cô và hướng về phía đôi vai của Scathach. Những ngón tay của cậu thậm chí chưa hề chạm vào cô. Đột nhiên, cậu bị chụp lấy, xoắn tít, quay vòng và rồi ném tung lên không khí. Cậu rơi mạnh xuống sàn nhà đủ để đánh bật tất cả không khí ra khỏi phổi, và cậu thấy mình đang nhìn trân trối vào chiều dài thanh kiếm của Scathach, cô chĩa thẳng mũi kiếm vào giữa hai con mắt của cậu. Khi cô nói, giọng của cô chỉ hơn lời thì thầm một chút. "Đêm qua em đã xúc phạm một trong những Giống loài Elder, hôm nay em xoay xở để chọc tức một trong Thế hệ Kế tiếp - và bây giờ còn chưa đến bình minh," cô nói thêm. Nữ Chiến binh tra gươm vào vỏ và nhìn về phía Sophie mặt đang tái nhợt sững sờ. Cô thậm chí còn không nhìn thấy chuyển động của Scathach. "Cậu ta có luôn luôn như thế này không?" Scatty hỏi.
"Như thế này là thế nào?" Sophie hỏi.
"Ngu ngốc, gợi ý tầm bậy, khinh suất liều lĩnh......? Tôi có cần phải nói tiếp không?"
"Không cần đâu. Và vâng, nó thường như vậy đó. Đôi khi còn tệ hơn." Khi hai đứa cùng lớn lên, cô thường chọc Josh là cậu có các gien "hành động" trong khi cô có nhiều gien "suy nghĩ". Em trai cô bốc đồng và táo bạo, nhưng cậu cũng rất trung thành và đáng tin cậy.
Scathach kéo chân Josh đứng lên. "Nếu em cứ tiếp tục với tốc độ như thế này, em sẽ không tồn tại lâu trên thế giới."
"Em chỉ muốn hỏi chị một vài câu hỏi thôi... "
"Em may mắn đó. Vài thế kỷ trước, tôi có thể đã giết chết em rồi. Tôi đã từng rất nóng nảy," cô thừa nhận, "nhưng tôi đã và đang nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình."
Josh xoa lưng nhè nhẹ. Cậu hiểu rằng nếu như Scathach quăng cậu xuống những hòn đá cậu có thể bị thương rất nặng, nhưng cậu cũng nhận ra rằng cô đã cẩn thận thả cho cậu rơi xuống nơi những bãi cỏ và đám rêu. "Trông như một cú ném của Judo," cậu nói run run, cố gắng để giọng nói của mình vang lên tự nhiên và đổi đề tài.
"Một cái gì tương tự như vậy...."
"Chị học Judo ở đâu?"
"Tôi không học Judo. Tôi tạo nên ông tổ lâu đời của phần lớn các môn võ thuật được học ngày nay," nữ chiến binh tóc đỏ nói, đôi mắt sáng màu xanh lá cây lóe lên ranh mãnh. "Thật sự hai em cũng chẳng bị hại gì nếu như tôi chỉ cho hai em vài động tác đơn giản."
"Em nghĩ là tụi em sẽ làm được những động tác tốt hơn sự đơn giản," Josh nói, "tụi em học Taekwondo hai năm khi ba mẹ em dạy học ở Chicago và tụi em học Karate ở New York.....hay là Boston ta?"
"Chị sáng tạo ra Judo hả?" Sophie hỏi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình đều đều.
"Không, Kano Jigoro mới là người tạo ra Judo hiện đại, nhưng ông ta đặt nền móng cho hệ thống giao chiến ở môn Jujitsu, một bộ môn liên quan đến Aikido được phát triển mạnh hơn trong Thế kỷ Mười bốn. Tôi tin là tôi đã ở Nhật Bản trong thời gian đó. Tất cả các bộ môn võ thuật đều có gốc rễ chung. Và đó là tôi," Scatty nói một cách khiêm nhường. "Lại đây, nếu hai em đã biết chút ít về Taekwondo và Karate thì rất có ích. Hãy để tôi chỉ cho hai em vài động tác cơ bản, trong khi chúng ta đang chờ Nicholas."
"Chú ấy đâu rồi?" Sophie hỏi, ngoái đầu nhìn lui sau vai về phía ngôi nhà. Chuyện gì đang xảy ra ở đó? "Có phải là chú ý đang nhờ Hekate đánh thức năng lượng ma thuật tiềm ẩn của tụi em không?"
"Đúng thế," Scatty đồng ý.
"Nhưng Hekate nói là việc đó có thể giết chết tụi em mà," Josh nói khẩn thiết. Cậu đã bắt đầu nghi ngờ là chương trình của Flamel vượt ra ngoài việc bảo vệ hai đứa trẻ. Ông ta đang theo đuổi một điều gì khác nữa.
"Cô ta chỉ đoán thôi," Scatty nói, "cô ta khi nào cũng là một nữ hoàng của bi kịch mà."
"Vậy Nicholas chắc chắn là tụi em không gặp nguy hiểm?" Josh hỏi.
"Không, ông ta thực sự là không chắc được," Scatty mỉm cười. "Nhưng tin tôi đi, hai em đang gặp nguy hiểm đó. Sự khác biệt duy nhất đó là nếu Hekate đánh thức hai em, khi đó hai em sẽ thật sự gặp nguy hiểm trầm trọng."
o O o
Nicholas Flamel đi theo Hekate đi xuyên qua ngôi nhà. Những ngón tay của người phụ nữ trẻ rẹt lên những bức tường, để lại những vệt gỗ sáng có lá và hoa theo dấu chân cô. "Tôi cần sự giúp đỡ của cô, Hekate. Tôi không thể làm việc này một mình được," ông gọi cô.
Nữ thần phớt lờ ông ta. Cô đi xuống một hành lang thẳng tắp và lao về phía trước. Những bước chân của cô để lại những đám cỏ xanh tiếp tục mọc lên ngay cả khi Flamel vội vã chạy theo cô. Nhưng khi ông đi được một nửa chiều dài hành lang thì những cây cỏ đã mọc cao ngang đầu gối, rồi ngang thắt lưng, và đột ngột toàn bộ hành lang phủ đầy những cây cỏ cao sắc như dao cạo. Chúng cùng nhau thì thầm du dương, những âm thanh nghe như những lời nói.
Nicholas Flamel cho phép một ít giận dữ rỉ ra trong luồng điện của mình. Nắm tay phải thành một nắm đấm, ông đột ngột xòe rộng bàn tay và không khí tràn ngập mùi thơm bạc hà. Những cây cỏ ngay trước mặt ông xẹp hẳn xuống như thể chúng bị một cơn gió mạnh thổi rạp và Nhà Giả kim chỉ vừa kịp nhìn thấy người phụ nữ trẻ bước vào một căn phòng tách biệt hẳn với các căn phòng còn lại của ngôi nhà. Nếu như ông chậm trễ chỉ một giây, ông rất có thể đã bước qua cánh cửa mở.
"Những trò chơi thế này đủ rồi đây," Flamel nói, tiến vào phòng.
Hekate quay người lại đối mặt ông. Cô đã già đi đôi chút sau vài phút băng qua dãy hành lang. Bây giờ trông cô độ khoảng mười lăm tuổi. Khuôn mặt của cô như một chiếc mặt nạ xấu xí với đôi mắt màu vàng gay gắt. "Làm sao mà ông có thể dám nói những lời như vậy với tôi!" Cô giơ cao hai bàn tay một cách đe dọa. "Ông biết là tôi có thể làm gì ông rồi đó."
"Cô sẽ không dám làm," Flamel nói với một sự trầm tĩnh mà ông không cảm thấy được.
"Và tại sao lại không?" Hekate hỏi, đầy ngạc nhiên. Cô ta không quen với việc bị cự lại.
"Bởi vì tôi là Người bảo vệ Cuốn sách."
"Cuốn sách mà ông đã mất...."
"Tôi cũng chính là Người bảo vệ xuất hiện trong những lời tiên tri của cuốn sách," Flamel nói. "Người bảo vệ tiếp theo và sau cùng," ông nói tiếp. "Cặp sinh đôi cũng xuất hiện trong cuốn sách. Cô đã nói với tôi là cô biết Abraham người tạo ra cuốn Codex, cô biết những lời tiên tri và tiên đoán chính xác đến mức nào."
"Ông ta thường sai," Hekate lẩm bẩm.
"Là Người bảo vệ, tôi nhờ cô làm một điều gì đó mà tôi tin là cốt yếu đối với sự sống sót của không chỉ Giống loài Elder mà còn của con người: tôi muốn cô đánh thức năng lượng ma thuật tiểm ẩn trong cặp sinh đôi."
"Điều đó có thể giết chết chúng," nữ thần nói thẳng thừng. Cô thực sự không hề quan tâm tới việc những con người tầm thường còn sống hay đã chết.
"Đó là một khả năng," Flamel thừa nhận, cảm thấy một cái gì đó lạnh lẽo và buốt giá nhói lên trong dạ dày, "nhưng nếu như cô không giúp đỡ chúng tôi, thì cái chết sẽ đến với hai đứa trẻ."
Hekate xoay người và bước tới đứng bên cửa sổ. Băng qua bãi cỏ nghiêng dốc, Scathach đang trình diễn một loạt các nắm đấm cho cặp sinh đôi. Chúng bắt chước các chuyển động của cô một cách nhịp nhàng. Flamel đứng cạnh Hekate bên cửa sổ.
"Cái thế giới mà chúng ta đang sống mới kỳ lạ làm sao." Ông thở dài, "khi mà tất cả mọi thứ - thậm chí cả sự tiếp diễn của loài người - lại nằm trên đôi vai của những đứa trẻ mới lớn."
"Ông có biết vì sao loài người chiến thắng mà Giống loài Elder cuối cùng đã bị xua đuổi khỏi trái đất không?" Hekate hỏi một cách đột ngột.
"Nhờ có sắt, phải vậy không?"
"Đúng, bởi vì sắt. Chúng tôi đã sống sót qua vụ chìm Danu Talis, chúng tôi đã sống sót qua cơn Đại hồng thủy, và tiếp đến là Thời đại Băng hà. Và rồi khoảng hai nghìn năm trước, một công nhân chuyên về kim loại, người đã chế tạo ra đồng thiếc, bắt đầu thử nghiệm loại kim loại mới. Ông ta chỉ là một người đàn ông - và ông ta đã xoay xở quét sạch một giống nòi cùng một cách sống. Những thay đổi to lớn luôn luôn xảy ra sau những hành động của chỉ một con người." Hekate rơi vào im lặng, quan sát cặp sinh đôi đấm và đá cùng với Scathach. "Bạc và vàng. Những loại quý hiếm nhất trong tất cả các luồng điện," cô thì thầm và, trong tích tắc, những luồng điện nở hoa rực rỡ quanh cặp sinh đôi. "Nếu tôi làm chuyện đó và chuyện đó giết chết lũ trẻ, liệu ông có thể sống với lương tâm của mình không?"
"Tôi đã già, quá già," Nicholas nói nhẹ nhàng, "cô có biết bao nhiêu người bạn mà tôi đã chôn trong vài thế kỷ qua không?"
"Và ông có cảm thấy sự mất mát?" Có một nét tò mò cao độ trong giọng nói của Hekate.
"Từng người."
"Ông vẫn còn cảm thấy điều đó chư?"
"Vâng. Mỗi ngày."
Nữ thần vươn tay chạm vào vai Flamel. "Khi đó ông vẫn còn là con người, Nicholas Flamel. Ngày mà ông ngừng việc quan tâm cũng là ngày ông trở thành những kẻ như Dee và đồng loại của hắn." Cô quay lại về phía khu vườn và nhìn cặp sinh đôi. Cả hai đều đang cố gắng, và thất bại, trong việc tung những nắm đấm vào Scathach lúc đó đang nhún và uốn mình mặc dù cô ta không hề dịch chuyển ra khỏi một điểm nhất đinh. Từ xa trông họ như ba đứa trẻ mới lớn đang luyện tập một điệu nhảy mới, nhưng Hekate biết rằng chẳng có gì bình thường nơi bất kỳ ai trong số họ. "Tôi sẽ làm việc đó," cuối cùng thì cô nói, "tôi sẽ đánh thức năng lượng của chúng. Phần còn lại tùy thuộc vào ông. Ông sẽ phải rèn luyện chúng."
Flamel cúi đầu chào, để cô khỏi nhìn thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt ông. Nếu cặp sinh đôi sống sót qua vòng đánh thức, sẽ có một cơ hội, dù là mong manh nhất, là ông sẽ có thể được gặp lại Perenelle. "Hãy nói tôi hay," ông bắt đầu, đoạn ho nhẹ để làm thông cổ họng. "Người đàn ông đã khám phá ra quá trình tạo ra sắt - người thợ rèn hai nghìn năm trước, điều gì đã xảy ra với ông ta?"
"Tôi đã giết ông ta," Hekate nói, đôi mắt màu vàng của cô mở lớn vô tội. "Hành động của ông ta đã hủy diệt chúng tôi. Tôi còn có thể làm gì hơn? Nhưng cũng đã quá muộn. Bí mật của săt đã được giới thiệu ra trên toàn thế giới."
Flamel nhìn cặp sinh đôi, quan sát Josh kéo chân Sophie và cô móc một chân vào chân cậu, và thảy cậu lăn quay xuống đất. Tiếng cười của hai đứa trẻ vang lên giòn giã trong suốt buổi sớm trước lúc bình minh. Ông cầu mong là họ sẽ không quá muộn lần này.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim