Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
cathach đang đứng đợi ở những cánh cửa hé mở khi Sophie và Josh quay trở lại ngôi nhà. Con thằn lằn bay nhảy chồm chồm phía sau và hai con còn lại bay vòng tròn sà thấp phía trên đầu chúng, gió ở dưới những đôi cánh thằn lằn làm cuộn xoáy lên những đám bụi mịt mù. Mặc dù không ai nói lời nào, cặp sinh đôi biết rằng chúng đang được dồn trở lại một cách nhẹ nhàng nhưng quyết liệt về phía ngôi nhà.
Trong bóng tối lờ mờ, khuôn mặt của Scathach xanh xao một cách không tự nhiên. Mái tóc đỏ của cô chuyển thành màu đen trong bóng tối. Mặc dù đôi môi cô mím lại vẻ khắc nghiệt, giọng nói của cô, khi cô cất tiếng, nghe khá trung tính. "Các em có thật sự muốn tôi nói cho biết rằng việc làm của hai đứa nguy hiểm một cách ngu ngốc đến thế nào không?"
Josh định mở miệng trả lời, nhưng Sophie kéo cánh tay cậu, ngăn không cho cậu nói. "Tụi em chỉ muốn trở về nhà," cô nói ngắn gọn với vẻ mệt mỏi. Cô đã biết những gì mà nữ chiến binh sắp sửa nói.
"Tụi em không thể," Scathach nói và quay đi.
Cặp sinh đôi đứng chần chờ nơi cánh cửa, rồi chúng quay lại ngó con thằn lằn bay. Nó nghiêng nghiêng cái đầu như đầu rắn và chào mừng chúng bằng đôi mắt to có đôi con ngươi dài hẹp và giọng nói của nó vang lên dứt khoát trong đầu chúng. "Đừng lo lắng quá nhiều về Scathach; cô ta chỉ mạnh miệng thôi chứ không có ý gì đâu." Sinh vật mở miệng để lộ hàng trăm chiếc răng hình tam giác trông như một nụ cười. "Tôi tin chắc là cô ấy rất lo cho các bạn," nó thêm vào, rồi quay ra xa, vừa chạy vừa nhảy nước bước ngắn và bay vào không trung với một cú đập lớn.
"Đừng nói lời nào hết," Sophie cảnh báo em trai. Những câu châm biếm và bình luận của Josh luôn mang tới khó khăn cho cậu. Mặc dù Sophie có khả năng quan sát và giữ im lặng, em trai cô luôn luôn vọt miệng nhận xét hay bình phẩm.
"Chị đâu phải là ông chủ của em," Josh trả lời cô một cách giễu cợt, nhưng giọng nói của cậu run rẩy. Josh sợ rắn kinh khủng kể từ lần đầu cậu đi cắm trại với cha mẹ và ngã vào một ổ rắn đuôi chuông. May mắn thay con rắn độc chết người đó vừa ăn no và tảng lờ cậu bé, cho phép cậu tranh thủ vài giây để bò ra khỏi vùng nguy hiểm. Josh đã có những cơn ác mộng về rắn trong nhiều tuần tiếp theo và theo sau đó cậu vẫn tiếp tục nằm mơ đặc biệt là khi cậu bị căng thẳng cao độ - thường là trong thời gian thi cử. Những con thằn lằn bay với cái đầu giống rắn cũng nằm trong những cơn ác mộng tối tăm nhất của Josh và khi nhìn thấy chúng nhảy lò cò trong đêm, cậu cảm thấy tim mình đánh lô tô mạnh đến nỗi lớp da trên ngực cậu thực sự rung động. Khi cái mặt có những chiếc răng dài vươn về phía cậu, cậu tưởng mình sắp ngất xỉu. Thậm chí ngay bây giờ, cậu vẫn còn cảm thấy những giọt mồ hôi lạnh giá chạy dọc theo xương sống.
Sophie và Josh đi theo Scathach đi xuyên qua ngôi nhà của Hekate. Cặp sinh đôi để ý thấy những tấm ván lót sàn kêu cọt kẹt dưới bước chân, những bức tường gỗ kêu lốp bốp và răng rắc như thể ngôi nhà đang chuyển động, thay đổi và vặn mình lớn lên. Chúng cũng nhận thấy rằng những giọng nói, tiếng thét và tiếng gào hồi nãy nay đã rơi vào im lặng.
Scathach dẫn bọn chúng vào một căn phòng tròn trống rỗng nơi Nicholas Flamel đang chờ đợi. Ông đứng xoay lưng về phía chúng, hai bàn tay ông chắp sau lưng và ông đứng nhìn chằm chằm vào màn đêm. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng đến từ vầng trăng vành vạnh nay đã lặn xuống dưới đường chân trời. Một phía của căn phòng chìm trong ánh sáng trắng bạc gay gắt, phía bên kia cũng chìm trong bóng tối. Scatty băng qua bóng tối đến đứng bên cạnh Nhà Giả kim. Cô khoanh tay trước ngực và quay nhìn về phía cặp sinh đôi, khuôn mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì.
"Lẽ ra hai cháu đã bị giết," Flamel nói nhỏ nhẹ mà không hề quay lại. "Hay là còn tồi tệ hơn thế nữa."
"Chú không thể giữ bọn cháu ở đây," Josh nói vội vã, giọng của cậu vang to trong không gian im lặng. "Bọn cháu không phải là tù binh của chú."
Nhà Giả kim liếc nhìn ra phía sau lưng. Ông đang đeo chiếc kính tròn nhỏ và, trong bóng tối lờ mờ, đôi mắt của ông giấu kín đằng sau những mắt kính tròn gọng bạc. "Không, không phải tù binh," ông nói lặng lẽ, trọng âm tiếng Pháp bỗng nhiên nghe rất rõ ràng. "Hai cháu là tù nhân của hoàn cảnh, của một sự trùng hợp ngẫu nhiên và của cơ hội....nếu như hai cháu tin vào những điều đó."
"Tôi không tin," Scathach thì thầm.
"Tôi cũng đâu có tin," Nicholas nói, xoay mình lại. Ông cởi kính ra và day day sống mũi. Có những quầng thâm ngay dưới đôi mắt xanh nhợt của ông và đôi môi ông mím chặt thành một đường kẻ mỏng. "Chúng ta tất cả đều là tù nhân của những thứ này - tù nhân của hoàn cảnh và sự kiện. Gần bảy trăm năm trước chú đã mua một cuốn sách cũ mòn được viết bằng một thứ ngôn ngữ không thể hiểu được. Đó là ngày chú cũng trở thành một tù nhân, mắc kẹt như thể bị giam đằng sau những chấn song. Hai tháng trước Josh, lẽ ra cháu không bao giờ nên đến xin việc nơi chỗ chú hay cháu, Sophie, lẽ ra cháu cũng không nên làm việc ở tiệm Tách Cà phê. Nhưng hai cháu đã làm và bởi vì quyết định của mình và cả hai đứa đều đứng bên cạnh chú trong đêm nay." Ông ngừng lại và liếc nhìn Scathach. "Tất nhiên, có một cơ sở lập luận rằng hai cháu đã được định đoạt để nhận việc làm thêm, để gặp Perenelle và chú, và để rơi vào cuộc phiêu lưu này."
Scathach gật đầu, "Định mệnh," cô nói.
"Chú đang nói là mọi chuyện xáy ra ngoài ý muốn của bọn cháu," Sophie hỏi, "và tất cả những việc này đều được đẩy đưa theo số phận?" Cô lắc đầu. "Cháu không thể tin điều đó, dù chỉ trong một phút." Ý tưởng đó đã đi ngược lại tất cả những gì mà cô tin tưởng: ý tưởng cho rằng có thể nói trước được tương lai nghe thật buồn cười.
"Cháu cũng không tin," Josh nói một cách bướng bỉnh.
"Và đây," Flamel nói nhỏ nhẹ, "điều gì sẽ xảy ra nếu chú nói với hai cháu là Cuốn sách của Pháp sư- một cuốn sách được viết hơn hai nghìn năm trước - nó có nói về hai cháu?"
"Không thể được," Josh buộc miệng, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ bởi tiết� lộ.
"À!" Nicholas Flamel giang rộng đôi cánh tay. "Và điều này có nghĩa là không thể hay không? Đêm nay hai cháu đã đụng với những kẻ bảo vệ có cánh của Hekate. Hai cháu nghe thấy những giọng nói trong đầu mình. Những điều đó là không thể ư? Và những con Torc Allta - bọn chúng cũng là điều không thể? Chúng là những sinh vật không có quyền tồn tại bên ngoài những thần thoại."
"Và còn chúng tôi thì sao?" Scathach hỏi. "Nicholas gần bảy trăm tuổi và tôi thì già đến mức tôi đã từng chứng kiến các triều đại vươn lên rồi sụp đổ. Chẳng lẽ chúng tôi cũng là điều không tưởng nốt?"
Và cả Josh lẫn Sophie đều không thể phủ nhận.
Nicholas bước lên phía trước và để hai tay lên vai của cả Josh và Sophie. Ông không cao hơn cặp sinh đôi và đứng nhìn thẳng vào đôi mắt chúng. "Hai cháu phải thừa nhận rằng mình đã bị mắc kẹt trong thế giới đầy những điều không thể xảy ra được này. Nếu rời khỏi nó, hai cháu sẽ đem đến chính sự hủy diệt cho gia đình và bạn bè mình, và nhiều khả năng là cái chết cho chính mình nữa."
"Bên cạnh đó," Scathach nói thêm một cách chua chát, "nếu hai đứa đã được nói đến trong cuốn sách, thì hai đứa có bổn phận phải có mặt ở nơi đây!"
Cặp sinh đôi nhìn Scatty và Flamel. Ông gật đầu. "Đúng thế. Cuốn sách đầy những lời tiên tri - một số trong đó đã thành sự thật, một số khác có thể xảy ra như dự định. Nhưng cuốn sách đặc biệt có đề cập đến "hai mà chỉ một, bạc và vàng"."
"Bạc và vàng," Sophie thì thầm, "và chú tin rằng....?"
"Đúng, chú tin là hai đứa chính là những gì mà lời tiên tri nói đến. Thực sự, chú bị thuyết phục về điều đó."
Scathach tiến đến đứng bên cạnh Flamel. "Điều đó có nghĩa là hai em đột nhiên trở nên cực kỳ quan trọng - không chỉ đối với chúng tôi, mà còn đối với Dee và các Elder Đen tối."
"Tại sao?" Josh liếm đôi môi đột nhiên khô nứt. "Tại sao tụi cháu lại quan trọng đến như vậy?"
Nhà Giả kim liếc qua vai ông, nhìn Scatty để tìm kiếm sự ủng hộ. Cô gật đầu. "Nói với chúng đi. Chúng cần được biết."
Cặp sinh đôi quay nhìn Scatty rồi lại sang Nhà Giả kim. Chúng linh cảm thấy rằng những gì ông ta sắp sửa nói với chúng là vô cùng quan trọng. Sophie cầm lấy tay Josh, và cậu siết chặt những ngón tay cô.
"Cuốn Codex tiên đoán rằng hai mà chỉ một sẽ cứu thoát hoặc hủy diệt thế giới."
"Ý của chú là gì, hoặc cứu thoát hoặc hủy diệt," Josh đòi hỏi, "nó phải là hoặc cái này hoặc cái kia, đúng không?"
"Từ dùng trong cuốn Codex tương tự với một biểu tượng Babylon cổ xưa có nghĩa là hoặc cái này hoặc cái kia," Flamel giải thích. "Thực ra, chú luôn luôn nghi ngờ không biết đó có phải là một trong hai cháu có khả năng cứu thoát thế giới, trong khi người kia có sức mạnh hủy diệt nó."
Sophie lấy khuỷu tay thúc vào sườn Josh. "Kẻ hủy diệt sẽ là em đó."
Flamel đứng lùi ra sau hai đứa trẻ. "Trong vòng vài tiếng đồng hồ nữa, khi Hekate thức dậy, chú sẽ nhờ bà ta đánh thức ma thuật tiềm ẩn của hai cháu. Chú tin là bà ta sẽ làm điều đó; chú hy vọng và cầu nguyện là bà ta sẽ làm," ông nói nồng nhiệt. "Rồi chúng ta sẽ ra đi."
"Nhưng chúng ta sẽ đi đâu?" Josh hỏi cùng lúc Sophie nói, "Chắc là Hekate sẽ không cho phép chúng ta ở lại nơi đây?"
"Chú hy vọng là một số Elder khác hoặc những con người bất tử sẽ được thuyết phục về sự giúp đào tạo hai đứa. Và không, chúng ta không thể ở đây. Dee và Morrigan đã đánh thức một trong những Elder đáng kinh hoàng nhất: Bastet."
"Nữ thần mèo Ẳ - rập đó hả?" Sophie hỏi.
Flamel chớp mắt trong nỗi ngạc nhiên. "Chú rất ấn tượng."
"Ba mẹ của tụi cháu là những nhà khảo cổ, chú hãy nhớ cho. Trong khi những đứa trẻ khác được đọc truyện cổ tích cho nghe trước giờ đi ngủ, ba mẹ tụi cháu lại kể về những thần thoại và huyền thoại."
Nhà Giả kim gật đầu. "Ngay cả khi chúng ta đang nói đây, Bastet và Morrigan đang tập hợp quyền năng để tấn công tổng lực vào Vương quốc Bóng tối của Hekate. Chú e là bọn chúng sẽ cố gắng tấn công vào những giờ của buổi tối, khi Hekate đang ngủ. Nhưng đến nay vẫn chưa thấy dấu hiệu gì của chúng, và bình minh sắp ló dạng rồi. Chú chắc chắn là bọn chúng biết là chúng sẽ chỉ có một cơ hội và bọn chúng cần tập trung toàn bộ lực lượng vào một chỗ trước lúc tấn công. Trong lúc này, chúng tin là chúng ta không biết gì về ý định của chúng; và quan trọng hơn, chúng không biết là chúng ta đã để ý tới sự can thiệp của Bastet. Nhưng chúng ta sẽ sẵn sàng nghênh tiếp chúng."
"Làm thế nào mà chúng ta biết được?" Sophie hỏi.
"Perenelle nói với chú," Flamel nói và trả lời luôn câu hỏi khá rõ ràng tiếp theo. "Cô ấy là một phù thủy tháo vát, cô ấy đã triệu tập một linh hồn đã lìa khỏi xác để chuyển lời nhắn đến cho chú."
"Một linh hồn đã lìa khỏi xác?" Sophie nói. "Ý chú là một con ma?" Sau những gì mà chúng đụng độ tính đến nay, cô thấy rằng thật dễ dàng để tin vào ma.
"Đúng vậy," Flamel nói.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tấn công nơi đây? Ý cháu là chúng ta đang nói đến loại hình tấn công nào?" Josh hỏi.
Flamel nhìn qua vai về phía Scatty. "Tôi chưa có mặt trong lần cuối cùng Giống loài Elder giao chiến với nhau."
"Tôi thì có," Scatty nói một cách u sầu. "Phần lớn con người chẳng ai biết đến bất cứ điều gì đang xảy ra lúc đó." Cô nhún vai. "Nhưng sự phóng ra các năng lượng ma thuật trong các Vương quốc Bóng tối chắc chắn sẽ ảnh hưởng mạnh đến khí hậu và địa chất địa phương: có thể sẽ xảy ra động đất, một cơn lốc xoáy hay cả hai, cuồng phong và mưa, rất nhiều mưa. Và tôi thực sự rất ghét mưa," cô nói thêm, "đó là một trong những lý do tôi rời khỏi Hibernia."
"Chúng ta sẽ phải làm một cái gì đó," Sophie nói, "chúng ta phải báo cho mọi người biết."
"Và lời cảnh báo sẽ được diễn đạt như thế nào đây?" Flamel hỏi. "Rằng sắp tới sẽ diễn ra một cuộc chiến pháp thuật có thể gây ra động đất và lũ lụt? Không phải là điều là cháu có thể gọi điện tới tòa báo hay trạm dự báo thời tiết đâu nhé?"
"Chúng ta phải....."
"Không, chúng ta không làm chuyện đó," Nhà Giả kim nói dứt khoát. "Chúng ta phải đưa hai cháu cùng những trang giấy xé ra từ cuốn sách ra xa khỏi nơi đây."
"Còn Hekate thì sao?" Josh hỏi. "Liệu bà ta sẽ có thể tự vệ chứ?"
"Chống lại Dee và Morrigan - được. Nhưng với Bastet nhập bọn với chúng, tôi đơn giản là không biết được," Scatty trả lời. "Tôi không biết Nữ thần mạnh tới mức nào."
"Mạnh hơn là cô có thể tưởng tượng."
Tất cả họ cùng quay về phía cửa ra vào nơi một cô gái trẻ - trông không thể lớn hơn tuổi mười một - đang đứng, chớp mắt và há miệng ngáp. Cô lấy một tay dụi dụi đôi mắt màu vàng sáng và nhìn họ chằm chằm, rồi cô mỉm cười, hàm răng trắng bóng nổi bật lên làn da đen huyền. Cô mặc một chiếc áo choàng rộng và ngắn may bằng loại vải óng ánh giống như loại mà Hekate - già - hơn đã mặc, nhưng lần này chiếc váy có những sọc màu vàng và xanh lá cây. Mái tóc trắng bạc của cô uốn thành nhiều lọn quăn phủ xuống đôi vai.
Nhà Giả kim cúi chào. "Chào buổi sáng. Tôi đã không nghĩ là cô thức dậy trước bình minh."
"Làm sao tôi có thể ngủ được với tất cả hoạt động này?" Hekate nói. "Ngôi nhà đánh thức tôi dậy."
"Ngôi nhà... " Josh bắt đầu.
"Ngôi nhà," Hekate nói dứt khoát, "nó vẫn đang sống." Có hàng tá câu hỏi và bình luận Josh định nói ra nhưng, nhớ lại chất lỏng màu xanh lá cây đêm qua, cậu quyết định một cách khôn ngoan là ngậm miệng.
"Tôi biết là Morrigan và bà chị Elder Bastet đang có kế hoạch tấn công tiêu diệt Vương quốc Bóng tối này," cô gái nói một cách dứt khoát.
Nicholas liếc vội sang Scathach, lúc đó đang khẽ nhún vai nhè nhẹ. Cô không biết là làm cách nào Hekate biết được chuyện đó.
"Tôi chắc chắn là em hiểu rằng tất cả nhiều gì xảy ra trong ngôi nhà này, tất cả từ ngữ được nói ra hay thậm chí cả từng ý nghĩ," Hekate nói tiếp, đưa mắt nhìn Josh, "ta đều biết." Cô gái mỉm cười và, trong giây phút đó, trông giống hệt như phiên bản già hơn của chính cô ta. Nụ cười làm môi cô cong lên, nhưng không làm cho ánh mắt lay động. Cô di quanh căn phòng, và Sophie để ý rằng khi cô chuyển động, ngôi nhà phản ứng lại sự hiện diện của cô. Khi cô đứng nơi ngưỡng cửa, những trồi non xanh nhú lên, rầm đỡ và ngưỡng cửa nở ra những bông hoa li ti xanh biếc. Nữ thần Ba mặt dừng lại ngay trước mặt Nicholas Flamel và nhìn vào đôi mắt lo lắng của ông. "Tôi thích thú hơn nếu như ông đã không đến nơi đây. Tôi sẽ thích thú hơn với việc không đánh nhau với bà chị và cháu gái của mình. Và tôi chắc chắn là sẽ thích thú hơn nếu như không bị buộc phải chọn lựa đứng hẳn về phía một phe nào đó."
Scathach khoanh tay trước ngực và nhìn nữ thần chăm chú. "Cô không bao giờ thích chọn phe Hekate - hèn chi cô có ba mặt."
Sophie ngắm nhìn Hekate trong khi Scathach nói và, trong một khoảnh khắc cô thoáng trông thấy một cái gì đen tối và cực kỳ già nua lóe lên trong đôi mắt cô gái trẻ. "Tôi đã sống sót qua nhiều thiên niên kỷ bởi vì tôi chú ý quản lý hội đồng của mình," Hekate nói. "Nhưng tôi đã chọn phe khi mà cuộc chiến đáng để chọn."
"Và bây giờ," Nicholas Flamel nói một cách nhỏ nhẹ, "Tôi nghĩ đã đến lúc chọn lần nữa. Tuy nhiên chỉ mỗi một mình cô là có thể quyết định cuộc chiến này có đáng để chọn hay không?"
Hekate phớt lờ câu hỏi và xoay quanh nhìn vào khuôn mặt của Sophie và Josh. Bàn tay nhỏ của cô chuyển động trong không khí và ngay lập tức các luồng điện xung quanh hai đứa trẻ lóe lên ánh sáng bạc và vàng lấp lanh. Cô nghiêng đầu qua một bên, nhìn bọn trẻ, quan sát những bong bóng sáng bạc bao quanh Sophie và rồi nhìn những đường viền họa tiết vàng đang chuyển động lên xuống trong luồng điện của Josh. "Ông có thể đúng," cuối cùng thì cô nói, "những đứa trẻ này thực sự đúng là những người mà cuốn Codex đề cập tới. Đã nhiều thế kỷ trôi qua kể từ khi tôi tiếp xúc với những luồng điện tinh khiết đến nhường này. Hai đứa trẻ sở hữu những năng lượng tiềm ẩn mạnh khủng khiếp còn chưa khai thác."
Flamel gật đầu. "Nếu tôi có thời gian tôi sẽ đào tạo cho chúng và từ từ đánh thức sức mạnh tiềm tàng của chúng....nhưng những sự kiện cứ xảy ra khiến cho thời gian trở thành một thứ hàng hóa quý giá mà tôi không hề có. Khả năng giải phóng năng lực tiềm ẩn của hai đứa trẻ nằm trong tay cô. Cô có thể làm một cái gì đó ngay trong nháy mắt mà lẽ ra người khác phải mất nhiều năm mới làm được."
Hekate liếc qua vai để nhìn Nhà Giả kim. "Và có những lý do chính đáng khiến cho việc đánh thức phải mất nhiều năm," cô nói một cách tùy tiện. "Con người ít khi sử dụng các giác quan của mình. Ông đang muốn đánh thức trọn vẹn năng lượng tiềm ẩn trong hai đứa trẻ. Tôi sẽ không làm điều đó: những giác quan bị quá tải có thể hủy diệt chúng, làm cho chúng hóa điên."
"Nhưng...." Flamel bắt đầu.
"Tôi sẽ không làm điều đó." Cô quay lại phía hai đứa trẻ. "Những gì mà ông ta yêu cầu ta làm có thể giết chết hai em - nếu hai em may mắn," cô nói, và rồi quay đi và bước ra khỏi căn phòng, để lại những dấu chân nhỏ lún phún cỏ xanh phía sau lưng.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim