There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
erenelle Flamel ngồi trong góc của căn phòng không có cửa sổ và bó hai đầu gối lên ngang ngực, rồi bà vòng hai cánh tay ôm lấy cẳng chân. Bà tì cằm lên hai đầu gối. Bà có thể nghe thấy những giọng nói - những giọng nói giận dữ và chua chát.
Perry tập trung lắng nghe những âm thanh. Bà thả cho luồng điện của mình tỏa rộng hơn một chút trong khi bà lẩm bẩm một câu thần chú nhỏ mà bà đã học được từ một pháp sư Inuit. Pháp sư đó đã dùng câu thần chú để lắng nghe chuyển động của những con cá dưới lớp băng giá Bắc Cực và những con gấu bước đi lạo xạo băng qua cánh đồng phủ dày băng tuyết. Câu thần chú đơn giản này phát huy hiệu quả bằng cách đóng khóa tất cả các giác quan còn lại và chỉ tập trung duy nhất vào thính giác. Perry nhìn thấy màu sắc phai mờ dần nơi những vật xung quanh bà và rồi cảm thấy mình bắt đầu trở nên mờ dần. Bà dần dần mất luôn khả năng ngửi mùi, rồi đến phiên xúc giác mờ dần và tắt hẳn. Bà biết là nếu có một cái gì đó trong miệng bà lúc này thì bà cũng chẳng còn khả năng nếm nó. Chỉ có thính giác của bà hoạt động với một độ nhạy cảm tuyệt vời. Bà nghe thấy tiếng những con bọ cánh cứng đang bò trên những bức tường phía sau lưng mình, tiếng chút chít của một con chuột đang nghiến gỗ ở đâu đó trên cao, tiếng một tập đoàn mối đang nhai trệu trạo những thanh ván lót sàn. Bà cũng nghe thấy hai giọng nói, cao và mỏng, giống như thể chúng đang phát ra từ một cái radio bị nhòe sóng và vọng tới từ một nơi rất xa. Bà nghe thấy tiếng gió rít, tiếng áo quần bay sột soạt, tiếng chim ré lên ầm ĩ. Bà biết rằng tất cả âm thanh mình đang nghe đều đang diễn ra trên mái của tòa nhà. Những tiếng nói nghe mạnh mẽ và líu lo như chim hót, và rồi đột nhiên chúng vang lên rất rõ ràng: đó chính là giọng của Dee và Morrigan, và Perry có thể nghe thấy rõ ràng nỗi sợ hãi trong giọng nói của gã đàn ông xám ngoét và sự giận dữ thịnh nộ trong tiếng kêu the thé của Nữ thần Quạ.
"Mụ ta phải trả giá về việc đó! Mụ ta phải trả giá!"
"Mụ ta là một Elder. Và những ai giống như tôi và như bà đều không thể chạm được vào bà ta," Dee nói, cố gắng trấn an Morrigan một cách không thành công.
"Không có ai là bất khả xâm phạm. Mụ ta đã nhúng mũi vào những nơi mà chẳng ai cần đến sự có mặt của mụ. Những sinh vật của tôi gần như đã tràn ngập chiếc xe thì Cơn Gió ma của mụ thổi chúng đi xa."
"Flamel, nữ chiến binh Scathach và hai con người đi cùng chúng nay đã biến mất," giọng nói của Dee vọng lại và Perry cau mặt, tập trung cao độ để cố gắng nghe được từng lời của hắn. Bà vui mừng phát hiện ra là Nicholas đã có sự giúp đỡ của Scathach: một đồng minh mạnh mẽ dữ dội. "Như thể là bọn chúng đã biến mất khỏi bề mặt của Trái đất vậy."
"Dĩ nhiên là bọn chúng đã biến khỏi bề mặt Trái đất," Morrigan rít lên. "Ông ta đã kéo bọn chúng vào nấp trong Vương quốc Bóng tối của Hekate rồi."
Perry gật đầu một cách vô thức. Tất nhiên! Nicholas còn biết đi đến nơi đâu nữa? Vương quốc Bóng tối của Hekate ở Thung lũng Mill là gần nhất và trong khi nhân vật Elder này không phải là bạn của vợ trồng Flamel thì bà ta cũng chẳng hề là đồng minh với Dee và bè lũ Elder Đen tối của hắn.
"Chúng ta phải đi theo bọn chúng," Morrigan nói dứt khoát.
"Không thể được," Dee lập luận. "Tôi không có những kỹ năng hay năng lượng để xâm nhập lãnh địa của Hekate." Hắn ngừng lại vài giây, rồi nói tiếp, "Bà không thể vào đó. Hekate là Elder Thế hệ Đầu tiên, bà thuộc về Thế hệ Kế tiếp."
"Nhưng mụ ta không phải là Elder duy nhất của vùng bờ biển tây." Giọng nói của Morrigan vang lên đắc thắng.
"Bà muốn đề nghị chuyện gì?" Giọng của Dee đã nhuốm mùi sợ hãi với trọng âm phảng phất giọng Anh nguyên thủy của hắn.
"Tôi biết nơi mà Bastet ngủ."
o O o
Perenelle Flamel ngồi dựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo và thả lỏng cho các giác quan của mình trở lại bình thường. Những cảm giác trở lại đầu tiên: những mũi nhọn nhói buốt như kim châm chạy dọc theo các ngón tay và ngón chân bà, rồi đến khả năng ngửi mùi,và cuối cùng là thị giác. Perry hâp háy mắt, chờ đợi những đốm nhỏ sặc sỡ mờ dần và cố cắt nghĩa những gì bà vừa nghe được.
Những ý đồ nghe thật kinh khủng. Morrigan chuẩn bị đánh thức Bastet và tấn công Vương quốc Bóng tối của Hekate để đoạt lại những trang giấy bị xé rời của cuốn Codex.
Perry rùng mình. Bà chưa bao giờ gặp Bastet - bà cũng không hề bất kỳ ai trong suốt ba thế kỷ qua hay những ai còn sống sót có thể kể lại câu chuyện về Bastet cho bà - nhưng bà đã biết đến tiếng tăm vang dội của bà ta. Là một trong những nhân vật mạnh mẽ nhất của Giống loài Elder, Bastet đã được người Ai Cập thờ cúng từ những ngày sớm sủa nhất trong lịch sử loài người. Bà ta có cơ thể của một phụ nữ trẻ xinh đẹp với một cái đầu mèo, và Perry hoàn toàn không biết gì về những ma thuật dữ dằn mà bà ta nắm giữ.
Những sự kiện đã nối tiếp nhau nhanh chóng và đầy ngạc nhiên. Một chuyện gì đó thật vĩ đại đã xảy ra. Rất nhiều năm trước, khi Nicholas và Perry chỉ vừa mới khám phá ra bí mật của sự bất tử, họ nhận thức được rằng đời sống trường tồn cho phép họ nhìn ngắm thế giới trong một tấm nhìn hoàn toàn khác. Họ không còn lên kế hoạch cho các sự kiện theo ngày hay theo tuần mà thường lên kế hoạch trước cả nhiều thập kỷ để hướng đến tương lai. Perry đã hiểu rằng Giống loài Elder với đời sống lâu dài hơn vợ chồng bà rất nhiều, có thể lập ra những kế hoạch cần đến hàng thế kỷ để hoàn thành. Và điều đó có nghĩ là những sự kiện đã trôi qua với một tốc độ hết sức chậm chạp.
Nhưng bây giờ thì Morrigan đã tung hoành trở lại. Lần gần đây nhất mà bà ta xuất hiện trong Thế giới con người đó là khi bà ta chìm trong những đường rãnh đầy bùn của Somme, trước khi lảng vảng quanh những địa hạt đẫm máu của cuộc nội chiến Mỹ. Nữ thần Quạ có sức quyến rũ đối với sự hủy diệt và chết chóc, chúng bao quanh bà ta với một mùi hôi thối nồng nặc. Bà ta cũng là một trong số các Elder tin rằng con người có mặt trên Trái đất này là để phục vụ cho Giống loài Elder.
Nicholas và cặp sinh đôi đã được an toàn trong Vương quốc Bóng tối của Hekate, nhưng sẽ trong bao lâu? Baset là Elder thuốc Thế hệ Đầu tiên. Năng lực của bà ta ít nhất là mạnh ngang ngửa với Hekate... và nếu như Nữ thần Mèo và Nữ thần Quạ, cùng với ma thuật giả kim của Dee, tấn công Hekate, liệu bà ấy có thể chống đỡ nổi? Perry không biết được.
Và còn Nicholas, Scathach và cặp sinh đôi nữa, họ sẽ ra sao?
Perenelle cảm thấy những giọt lệ trực trào lên nơi khóe mắt, nhưng bà chớp mắt để xua tan chúng. Nicholas sẽ tròn sáu trăm bảy mươi bảy tuổi vào ngày 28 tháng Chín tới, tức là trong vòng ba tháng nữa. Ông thừa sức để chăm sóc chính mình, mặc dù khả năng làm chủ những câu thần chú thiết thực của ông rất hạn chế, chưa kể đến việc ông đã nhiều lần quên khuấy chúng đi. Hè vừa rồi, ông đã quên mất cách nói tiếng Anh và quay trở lại với thứ tiếng Pháp cổ xưa nguyên thủy của mình. Perry đã mất gần cả tháng trời để hướng dẫn ông quay trở lại nói tiếng Anh thông suốt. Trước đó ông còn có suốt một thời gian toàn ký các tấm séc của mình bằng tiếng Hy Lạp và Syria. Đôi môi của Perenlle khẽ mỉm cười. Ông ấy có thể nói trôi chảy mười sáu thứ tiếng và có thêm mười thứ tiếng khác nữa mà ông nói không rành lắm. Ông có thể đọc và viết bằng hai mươi hai thứ tiếng trong số đó - mặc dù ông không có nhiều cơ hội để thực hành các ngôn ngữ toàn học cổ, chữ hình nêm (như chữ Ba Tư xưa) hay chứ tượng hình.
Bà tự hỏi không biết bây giờ ông đang làm gì. Ông đang tìm kiếm bà, tất nhiên, nhưng ông cũng sẽ phải bảo vệ cặp sinh đôi và những trang giấy mà Josh đã xé ra từ cuốn Codex. Bà cần phải gởi một lời nhắn đến ông, bà cần phải nói cho ông biết là bà vẫn ổn và báo cho ông biết về những hiểm nguy mà họ phải đối đầu.
Một trong những quà tặng sớm sủa nhất mà người phụ nữ trẻ Perenelle Delamere khám phá được ngay từ khi cô lớn lên đó là khả năng trò chuyện với những hồn ma. Năm lên bảy tuổi, cô nhận ra rằng không phải ai cũng có thể nhìn thấy những hình ảnh đen trắng chập chờn mà cô thường trông thấy mỗi ngày. Trong đêm sinh nhật lần thứ bảy, bà ngoại mà cô yêu quý, Mamom, đã chết. Perenelle nhìn thấy người ta nhấc bổng cơ thể bé nhỏ của bà ra khỏi chiếc giường mà bà nằm trên đó suốt trong mười năm cuối cùng của đời mình và đặt bà vào trong quan tài. Cô gái nhỏ đã tuân theo những nghi lễ mai táng của thị trấn nhỏ của Quimber và đi theo chiếc quan tài ra tận nghĩa địa nhìn về biển cả. Cô đã chứng kiến cảnh chiếc quan tài nhỏ được hạ xuống huyệt mộ chìm sâu trong lòng đất và rồi cô quay trở về nhà.
Và bà ngoại vẫn đang ngồi trên giường, đôi mắt sáng lên tia nhìn hóm hỉnh như thường lệ. Nét khác biệt duy nhất đó là Perenelle không thể nhìn thấy bà ngoại của mình một cách rõ ràng như trước nữa. Hình ảnh của bà không có màu sắc gì - tất cả chỉ có hai màu đen và trắng - và hình ảnh bà cứ đung đưa, chập chờn lay động trong tầm mắt.
Vào giây phút đó Perenelle khám phá ra rằng cô có thể nhìn thấy ma. Và khi bà ngoại quay về phía cô mỉm cười, cô biết rằng ma cũng có thể nhìn thấy cô.
Ngồi im trong căn phòng nhỏ hẹp không có cửa sổ, Perenelle duỗi thẳng chân ra phía trước mặt và chống cả hai tay lên sàn xi măng lạnh lẽo. Rất nhiều năm qua bà đã triển khai một chuỗi các hàng rào bảo vệ tránh sự xâm nhập không hề mong muốn từ các hồn ma. Nếu có một điều sớm sủa nhất mà bà biết được về mà - đặc biệt là các ma già - thì đó chính là bọn hồn ma rất thô lỗ và thường xộc đến trong những khoảnh khắc không thích hợp. không hề "đúng nơi đúng lúc" và cực kỳ đường đột. Hồn ma rất thích nhà vệ sinh - đó là nơi chốn lý tưởng cho bọn họ: im lặng và yên tĩnh, với rất nhiều bề mặt phản chiếu. Perenelle nhớ lại một lần nọ khi bà đang đánh răng thì hồn ma của một vị Tổng thống Mỹ bỗng nhiên xuất hiện ngay trong tấm gương trước mắt bà. Suýt chút nữa là bà nuốt chửng chiếc bàn chải răng của mình.
Perenelle cũng sớm biết được rằng ma không thể trông thấy một số màu sắc nhất định - như màu xanh da trời, xanh lá cây và một vài sắc thái khác nhau của màu vàng. Thế là bà cố ý dùng những màu đó trong luồng điện của mình và cẩn thận tạo ra một lớp khiên che chắn khiến cho bà trở nên vô hình trong Vương quốc Bóng tối đầy ắp những hồn ma.
Mở mắt thật lớn, Perenelle tập trung vào việc điều khiển luồng điện của chính mình. Màu tự nhiên của luồng điện của bà là màu trắng tuyết có vai trò như một ngọn đèn hiệu thu hút các hồn ma về phía bà. Thế nhưng bên trên nó, như những lớp sơn, bà đã tạo ra những luồng sáng màu xanh da trời, ngọc lục bảo, vàng nhạt hoa anh thảo. Từng bước một Perenelle tắt đi những lớp màu cải trang- đầu tiên là mầu vàng, rồi đến xanh lá cây, rồi cuối cùng là hàng rào bảo vệ màu xanh da trời.
Bọn ma ùa đến ngay lập tức, như bầy bướm đêm lao vào ngọn lửa. Họ lập lòe xung quanh Perenelle: đàn ông, đàn bà và trẻ nít, mặc những trang phục xuyên suốt qua hàng thập kỷ. Đôi mắt màu xanh lục của Perenelle lướt qua từng hình ảnh lấp lánh đó, không biết chắc là mình đang tìm kiếm điều gì. Bà đã bỏ qua những phụ nữ và những cô gái mặc chiếc váy dài tha thướt của Thế kỷ Mười tám và những người đàn ông mang giày bốt cùng thắt lưng nhà binh của Thế kỷ Mười chín, và tập trung vào những hồn mà mặc trang phục của Thế kỷ Hai mươi. Cuối cùng bà quyết định chọn một người đàn ông đứng tuổi mặc trang phục bảo vệ trông có vẻ hiện đại. Nhẹ nhàng gạt những hồn ma khác sang một bên, bà ra hiệu cho hồn ma bảo vệ đến gần mình.
Perenelle biết là con người - đặc biệt là người trong những xã hội hiện đại và tinh tế - thường rất sợ ma. Nhưng bà hiểu rằng chẳng có lý do gì để sợ ma cả: một con ma cũng giống như tàn dư của luồng điện của một con người tiếp tục gắn liền với một nơi chốn nào đó. Chẳng có gì hơn nữa.
"Tôi có thể giúp gì được cho bà?" giọng nói của hồn ma nghe mạnh mẽ với ngữ điệu phảng phất âm hưởng của vùng bờ biển phía đông, có lẽ hồn ma đến từ Boston. Đứng thẳng và cao dong dỏng, như một người lính già, hồn ma trông khoảng sáu mươi tuổi mặc dù có thể ông ta lớn tuổi hơn.
"Ông có thể cho tôi biết là tôi đang ở đâu hay không?" Perenelle hỏi.
"Bà đang ở trong tầng hầm trụ sở chính của công ty Enoch, nằm về phía tây của Đồi Telegraph. Tháp Coit ở ngay trên đầu chúng ta đây," ông ta nói thêm một cách tự hào.
"Có vẻ như ông rất chắc chắn."
"Tất nhiên rồi. Tôi đã làm việc ở đây trong suốt ba mươi năm. Dĩ nhiên không phải luôn luôn cho công ty Enoch. Nhưng những nơi như thế này luôn luôn cần nhân viên bảo vệ. Chưa từng có ai đột nhập trong suốt thời gian tôi làm việc," ông giới thiệu về mình cho bà nghe.
"Đó là cả một thành tích rất đáng tự hào, ông...."
"Hẳn nhiên." Hồn ma ngừng lại, hình ảnh của ông ta lay động một cách lung tung. "Miller. Đó là tên tôi. Jefferson Miller. Đã khá lâu kể từ khi có ai đó hỏi tên tôi. Tôi có thể giúp gì được cho bà?" ông ta hỏi.
"Ồ, ông đã giúp tôi rất nhiều rồi. Ít ra tôi cũng đã biết là mình vẫn còn đang ở San Francisco."
Hồn ma tiếp tục nhìn bà. "Bà không mong đợi là mình sẽ ở San Francisco hay sao?"
"Tôi nghĩ là tôi có thể ngủ nhiều trước đó. Tôi sợ là mình có thể đã bị đưa ra xa bên ngoài thành phố," bà giải thích.
"Có phải bà đang nỗ lực chống lại một điều gì đó?"
"Đúng vậy."
Jefferson Miller nhích đến gần hơn. "Ồ, chuyện thật tệ." Ông ta im lặng một lúc trước khi hình bóng ông ta đu đưa lay động trở lại. "Nhưng tôi e là mình không thể giúp bà được - Tôi chỉ là một con ma, bà thấy đó."
Perenelle gật đầu. "Tôi biết điều đó." Bà mỉm cười. "Tôi chỉ không chắc rằng ông biết điều đó." Bà biết rằng một trong những lý do khiến nhiều con ma tiếp tục ở lại một số nơi chốn nhất định nào đó vì chúng đơn giản không hề biết mình đã chết.
Người bảo vệ già phá lên cười. "Tôi đã cố gắng rời khỏi nơi đây... nhưng có một điều gì đó cứ níu kéo tôi ở lại. Có lẽ tôi đã trải qua quá nhiều thời gian ở đây khi còn sống."
Perenelle lại gật đầu. "Tôi có thể giúp ông rời khỏi nơi đây, nếu như ông muốn. Tôi có thể làm điều đó cho ông."
Jefferson Miller cũng gật đầu. "Tôi nghĩ là mình rất thích rời khỏi nơi này. Vợ tôi, Ethel, đã chết trước tôi mười năm. Đôi khi tôi nghĩ là tôi nghe thấy tiếng của bà ấy, kêu gọi tôi đến với Vương quốc Bóng tối."
Perenelle gật đầu. "Bà ấy đang cố gọi ông về nhà. Tôi có thể giúp ông cắt đứt những sợi dây ràng buộc khiến ông cứ ở mãi nơi đây."
"Tôi có thể làm gì cho bà để đáp lại điều đó?"
Perenelle mỉm cười. "Ồ có một điều....có lẽ ông có thể giúp chuyển một thông điệp nhỏ đến với chồng tôi."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim