Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
iến sĩ John Dee cúi mình ở băng ghế sau của chiếc xe hơi và cố gắng hết sức để làm chủ cơn giận dữ của mình một cách không thành công lắm. Không khí nặng trịch mùi lưu huỳnh và những tia lửa màu trắng vàng tóe ra lách tách từ những ngón tay của hắn và bắn tung tóe xuống sàn xe. Hắn đã thấy bại, và trong khi những chủ nhân của hắn tỏ ra rất kiên nhẫn - họ thường lên kế hoạch cho nhiều âm mưu trong vòng nhiều thế kỷ để cho kế hoạch chủ mưu ấy được xây dựng một cách hoàn hảo nhất. Sự kiên nhẫn đó giờ đây đang cạn dần. Và họ không hề biết đến một khái niệm nào gọi là lòng trắc ẩn.
Bất động và tê cứng, bị giữ chặt dưới câu thần chú canh giữ, Perenelle Flamel quan sát hắn, đôi mắt bà sáng rực sự ghê tởm pha trộn với nỗi ghê sợ.
"Chuyện trở nên phức tạp," Dee lẩm bẩm, "và ta rất ghét những gì phức tạp."
Dee đang giữ một chiếc đĩa mỏng bằng bạc trong lòng hắn. Hắn đổ một lon soda vào trong đĩa - đó là thứ chất lỏng duy nhất mà hắn có trong lúc này. Hắn luôn luôn muốn sử dụng nước tinh khiết, nhưng về căn bản thì bất kỳ chất lỏng nào cũng có thể dùng để làm phép được. Cúi xuống bên chiếc đĩa, hắn nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong đó và cho phép một ít năng lượng dòng điện của mình chảy nhỏ xuống bề mặt đĩa trong khi môi hắn khẽ thì thầm những từ đầu tiên của câu thần chú Bói cầu.
Trong khoảnh khắc đầu tiên, chỉ có hình bóng hắn in lên bề mặt chất lỏng đen tối, rồi mặt nước rung rinh và soda bắt đầu nổi bong bóng và sôi lên sùng sục. Khi chất lỏng đó bắt đầu lắng lại, mặt nước không còn in bóng khuôn mặt của Dee nữa mà là một hình ảnh đáng tò mò có màu xám tím và đen ánh xanh là cây. "Màn hình soda" nằm gần sát sàn xe, lay động và rung rinh một cách mau lẹ đến chóng mặt.
"Bọn chuột," Dee lầm bầm, đôi môi mỏng cong lên với vẻ chán ghét. Hắn rất ghét dùng chuột làm Đôi mắt Gián điệp.
° ° °
�"Tôi không thể tin rằng ông đã dẫn bọn chúng đến nơi đây," Scatty nói, lèn chặt một đống quần áo vào chiếc ba lô dùng đeo sau lưng.
Nicholas Flamel đứng nơi ngưỡng cửa của căn phòng ngủ gọn gàng nhỏ bé của Scatty, hai cánh tay ông khoanh trước ngực. "Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chuyện đã tồi tệ khi Dee giành được cuốn �Codex, nhưng khi tôi nhận ra rằng đã có hai trang bị xé, tôi biết là cặp sinh đôi sẽ gặp rắc rối kinh khủng."
Khi từ "sinh đôi" vang lên từ miệng Flamel, Scatty ngước nhìn lên trong khi cô vẫn đang sắp xếp quần áo cho vào chiếc túi. "Chúng chính là lý do thực sự khiến ông đến nơi đây, phải vậy không?"
Flamel đột ngột nhận ra một nhân vật rất thú vị trên tường và ông nhìn chằm chằm vào đó.
Scatty sải bước ra khỏi căn phòng nhỏ, liếc nhìn ra ngoài hành lang để chắc chắn rằng Sophie và Josh vẫn còn đang đứng nơi nhà bếp, và rồi cô kéo Flamel vào trong phòng, và đóng cửa lại.
"Ông vẫn còn đang theo đuổi một việc gì đó, phải không Flamel?" Cô dò hỏi. "Việc không chỉ dừng lại ở sự mất mát cuốn �Codex. Lẽ ra ông đã có thể tự mình đánh bại Dee và bọn tay chân của hắn."
"Đừng đoán chắc như vậy. Tôi đã ngừng việc giao chiến một thời gian khá lâu rồi, Scathach à," Flamel nói nhẹ nhàng. "Thuật giả kim duy nhất mà tôi làm hiện nay đó là chế ủ một ít chất lỏng trong Viên đá Phù thủy để giữ gìn tuổi thanh xuân cho Perenelle và cho chính mình. Thỉnh thoảng, tôi chế tạo một ít vàng hay trang sức quý hiếm khi chúng tôi cần tiền sinh sống."
Scatty ho khẽ như một chuỗi cười không chút hài hước, và trở lại với việc thu dọn hành lý. Cô đã thay áo quần và bây giờ cô mặc một chiếc quần chiến đấu màu đen, mang một đôi bốt lớn có mũi bọc thép và một chiếc áo thun màu đen. Ở bên ngoài, cô khoác một chiếc áo vest màu đen có nhiều túi và dây khóa. Cô nhét thêm một chiếc quần thứ hai vào ba lô, tìm thấy một chiếc vớ 1 và đưa mắt tìm kiếm chiếc còn lại ở dưới gầm giường.
"Nicholas Flamel," cô nói, giọng cô nghèn nghẹt dưới lớp vải phủ giường, "ông là Nhà Giả Kim quyền lực nhất trên thế giới này. Hãy nhớ rằng, tôi đã sát cánh bên ông khi chúng ta cùng chiến đấu chống lại bọn ác quỷ Fomor, và ông là người đã cứu tôi thoát khỏi ngục tối của Chaor Thanach và còn thêm nhiều việc nữa." Cô chui ra khỏi gầm giường với chiếc vớ còn lại trên tay. "Khi bọn Rusalka khủng bố St.Petersburg, một mình ông đã đánh lui bọn chúng và khi nữ quái Black Annis tàn phá điên cuồng Manitoba, tôi đã nhìn thấy ông đánh bại mụ ta. Một mình ông đối mặt với Phù thủy Bóng đêm cùng đoàn quân Bất tử của mụ. Ông đã trải qua hơn năm trăm năm để đọc và nghiên cứu cuốn Codex. Không ai ngoài ông có thể nắm vững hơn về những câu truyện, truyền thuyết và huyền thoại chứa trong nó....." Scatty đột nhiên ngưng lời, đôi mắt xanh lá cây của cô rộng mở. "Đó là tất cả những gì cuốn sách cất giữ," cô nói một cách phấn khích. "Đó chính là huyền thoại... "
Flamel tiến tới gần và đưa ngón tay trỏ ấn vào đôi môi của Scatty, ngăn cản cô nói thêm một từ khác tiếp theo. Nụ cười của ông trở nên bí ẩn. "Cô có tin tôi không?" Ông hỏi.
Câu trả lời của cô đến ngay tức thì. "Với không một chút do dự."
"Vậy hãy tin tôi. Tôi muốn cô bảo vệ hai đứa bé sinh đôi. Và rèn luyện cho chúng," ông nói thêm.
"Rèn luyện cho chúng? Ông có biết là ông đang đòi hỏi chuyện gì không?"
Flamel gật đầu. "Tôi muốn cô chuẩn bị cho chúng để đón nhận những gì sẽ xảy đến."
"Và đó sẽ là những chuyện gì?" Scathach hỏi.
"Tôi không biết," Flamel mỉm cười, "chỉ biết rằng đó sẽ là những chuyện thật tồi tệ."
o O o
"Tụi con ổn cả, mẹ à, thật đó, tụi con rất OK." Sophie Newman nghiêng chiếc điện thoại về phía Josh để em cô có thể cùng nghe cuộc trò chuyện. "Dạ đúng rồi, cô Perry Fleming không được khỏe lắm.Có lẽ vì một thứ gì đó mà cô đã ăn. Bây giờ cô đã khỏe hơn rồi."Sophie có thể cảm thấy những giọt mồ hôi đang túa ra lấm tấm trên những chân tóc phía sau gáy. Nói dối với mẹ là một điều làm cho cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái- mặc dù mẹ của cô quá bận rộn với công việc đến mức bà không bao giờ có thời gian để kiểm tra những gì cô nói.
Cha mẹ của Sophie và Josh là những nhà khảo cổ học. Họ nổi tiếng trên toàn thế giới với những phát hiện giúp xây dựng lại diện mạo của ngành khảo cổ hiện đại. Họ nằm trong số những nhà khảo cổ đầu tiên khám phá sự tồn tại của giống người lùn mà sau đó được gọi với cái tên phổ biến là Hobbitts ở Indonesia. Josh luôn luôn nói rằng ba mẹ của chúng đã sống đến trăm năm trong quá khứ và họ chỉ hạnh phúc khi hai mắt cả chân họ dính đầy bùn. Cặp sinh đổi hiểu rắng chúng được bao bọc trong tình yêu thương vô điều kiện, nhưng chúng cũng hiểu rằng cha mẹ mình đơn giản là không hiểu chúng....hay là những gì thuộc về đời sống hiện đại.
"Chú Fleming sắp cùng cô Perry đi thăm ngôi nhà của họ trên sa mạc và họ hỏi liệu chúng con có thích đi tới đó chơi với họ hay không. Tụi con trả lời là hai đứa con phải hỏi ý kiến của mẹ trước tất nhiên rồi. Dạ vâng, tụi con đã nói chuyện với dì Agnes. Dì nói miễn sao ba mẹ cho phép tụi con đi. Vậy mẹ hãy nói "Ờ" đi, con năn nỉ đó."
Sophie quay sang em trai và giơ ngón tay ra ý chuyện đang đến lúc cao trào. Josh cũng làm hiệu với ngón tay mình. Hai chị em đã bàn bạc rất lâu trước đó về những gì chúng sẽ nói với dì và mẹ trước khi gọi điện thoại cho họ, nhưng chúng hoàn toàn không chắc chắn là mình sẽ làm gì nếu như mẹ không cho phép chúng đi.
Sophie giơ ngón tay cái lên một cách đắc thắng. "Dạ, con được nghỉ một thời gian ngăn ngắn khỏi phải làm việc ở tiệm cà phê. Không, tụi con sẽ không gây ra điều gì phiền phức. Dạ. Dạ, mẹ khỏi lo. Rất yêu mẹ và nhờ mẹ nói với ba là tụi con cũng rất yêu ba." Sophie lắng nghe, rồi cô đưa may điện thoại ra xa khỏi miệng. "Ba vừa tìm thấy rất nhiều giống �Pseudoarctolepis shapi trong tình trạng gần như hoàn hảo," cô kể lại. Josh không có phản ứng gì. "Đó là một loài giáp xác Campuchia rất quý hiếm," cô giải thích.
Em trai cô gật đầu. "Nói với ba là điều đó thật cừ khôi. Tụi mình sẽ giữ liên lạc," cậu nói to.
"Yêu ba mẹ," Sophie nói và gác máy. "Chị rất ghét phải nói dối mẹ," cô nói ngay tức thì.
"Em biết. Nhưng chị thực sự không thể nói cho mẹ nghe sự thật mà, đúng không?"
Sophie nhún vai. "Chắc là không."
Josh quay lại nhìn bồn rửa bát. Máy laptop của cậu đang để tạm gần ống dẫn nước bên cạnh máy điện thoại di động. Cậu phải dùng điện thoại di động để vào mạng bởi vì, thật choáng váng, võ đường này không hề có đường dây điện thoại hay đường dây kết nối mạng Internet nào.
Scatty sống trong một căn hộ gồm hai phòng ở ngay phía trên võ đường. Có một nhà bếp nhỏ ở phía cuối hành lang và một phòng ngủ cùng một nhà tắm nhỏ ở phía đầu kia. Một ban công nhỏ nối liền hai căn phòng trên với tầm nhìn hướng thẳng về phía bên dưới võ đường. Cặp sinh đôi đang đứng nơi nhà bếp trong khi Flamel kể cho Scatty nghe về chuỗi sự kiện vừa diễn ra cách đây vài giờ đồng hồ ở trong phòng ngủ của cô nằm ở phía bên kia hành lang.
"Chị nghĩ gì về cô ấy?" Josh hỏi một cách ngẫu nhiên, chúi mũi vào chiếc laptop. Cậu cố gắng để nối mạng, nhưng tốc độ đường truyền chậm còn hơn con rùa bò. Cậu gõ địa chỉ của Altavista và đánh hàng tá cụm từ khác nhau của Scathach trước khi cậu cuối cùng gõ đúng chính xác tên của cô gái. "Đây rồi: tất cả có đến hai mươi bảy nghìn kết quả về Scathach, cô gái Bóng tối hay Bóng mờ," cậu nói, và rồi tiếp theo với vẻ vô tình, "Em nghĩ là cô ấy rất tuyệt."
Sophie vội trả lời bằng một giọng điệu còn tự nhiên hơn nữa. Cô ngoác miệng cười với đôi lông mày nhướn lên. "Ai? Ồ, ý em muốn nói đến nữ chiến binh hai nghìn năm tuổi đó à? Em không nghĩ là cô ta quả có hơi già một chút so với em hay sao?"
Một vầng đỏ xuất hiện từ cổ Josh rồi lan nhanh đến đôi mà cậu khiến chúng ửng hồng. "Để em thử lên Google xem sao," cậu thì thầm, các ngón tay gõ lách cách trên bàn phím. "Có sáu mười bốn nghìn từ về Scathach," cậu nói. "Có vẻ như cô ta có thật. Hãy thử coi Wiki nói gì về cô ấy," cậu tiếp tục gõ, và nhận ra rằng Sophie thậm chí không ngước nhìn mình. Cậu quay về phía cô và thấy cô đang nhìn chằm chằm xuyên qua khung cửa sổ.
Một con chuột đang đứng trên nóc toà cao ốc phía bên kia con hẻm và nó đang nhìn chừng chừng vào hai đứa trẻ. Khi chúng thấy con chuột, lập tức xuất hiện con thứ hai, rồi thứ ba.
"Bọn chúng đến rồi," Sophie thì thào.
Dee tập trung cao độ để dằn nén lại bữa cơm trưa đang chực trào lên.
Quan sát sự vật qua "lăng kính" mắt chuột là một kinh nghiệm ghê tởm đến phát nôn mửa. Bởi vì chuột có bộ não rất nhỏ nên việc giữ cho chúng tập trung đòi hỏi một nghị lực phi thường......mà trong một ngõ hẻm đầy ắp thức ăn thối rữa, việc đó hoàn toàn không dễ chút nào. Trong thoáng chốc, Dee lấy làm khoan khoái vì hắn không dùng toàn bộ sức mạnh của câu thần chú Bói cầu. Nếu dùng hết, câu thần chú này sẽ cho phép hắn nghe, nếm - chỉ ý nghĩ này nghe cũng đã quá kinh hãi - và ngửi thấy tất cả những gì trên đường lũ chuột đi qua.
Cảm giác này giống hệt như khi ta đang ngồi xem tivi đen trắng có sóng lòe nhòe. Các hình ảnh trôi nổi bồng bềnh, nhô lên hụp xuống và tròng trành lắc lư theo từng bước chân lảo đảo của bọn chuột. Chuột có thể chạy theo chiều ngang trên mặt đất, rồi dốc ngược lên bức tường, sau đó lại lộn ngược chân chổng lên trời dọc theo một sợi dây thừng, tất cả những trò đảo điên tán loạn ấy chỉ diễn ra trong vòng vài dây.
Và rồi hình ảnh bỗng nhiên ngừng lại và trở nên ổn định.
Ngay trước mắt Dee, hiện lên hình bóng hai đứa trẻ mà Dee đã từng nhìn thấy trong tiệm sách trong "tông" màu xám tím và đen xám. Một trai và một gái - có lẽ khoảng chừng 14, 15 tuổi - và trông dáng vẻ của chúng có một nét gì đó rất tương đồng. Một ý nghĩ đột ngột lóe lên cắt ngang sự tập trung của hắn. Có lẽ bọn chúng là hai chị em.......hay, bọn chúng có thể là một cái gì đó khác hay không? Chắc chắn là không!
Hắn nhìn xuống chiếc đĩa Bói cầu và dùng hết sức lực để tập trung, cố điều khiển lũ chuột đứng yên như tượng đá. Dee nhìn kỹ vào hai đứa trẻ, cố gắng phân biệt đứa nào lớn hơn, nhưng "lăng kính" mắt chuột quá mời tối và méo mó khiến hắn không thể xác định được.
Nhưng nếu như hai đứa trẻ này bằng tuổi nhau....điều đó có nghĩa chúng là một cặp sinh đôi. Thật đáng tò mò. Hắn nhìn vào chúng thêm lần nữa rồi lắc đầu: chúng là người. Bỏ qua ý nghĩ vừa đến, hắn gởi đi một mệnh lệnh truyền như sóng vào từng con chuột lúc này đang đứng cách hai đứa trẻ chỉ nửa dặm. "Hủy diệt tụi nó. Hủy diệt tụi nó ngay."
Những con quạ bắt đầu tụ tập và kêu ầm ĩ như thể chúng đang tán thưởng.
Josh đứng nhìn, mồm há hốc bàng hoàng trước hình ảnh con chuột to bự đang cố hết sức bình sinh để nhảy qua khoảng cách dài gần hai mét từ nóc tòa nhà đối diện đến căn phòng chị em Josh đang đứng. Miệng của nó hà to và hàm răng nhọn hoắt của nó trông thật độc ác. Cậu kêu lên "Nè...!" và chạy xa khỏi khung cửa sổ ngay vừa lúc con chuột chạm vào khung cửa kính thủy tinh với bàn chân ẩm ướt. Nó trượt dài xuống lối đi ngay tầng dưới và tìm cách chạy vào bên trong nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Josh chụp lấy tau Sophie, kéo cô chạy ra khỏi căn nhà bếp ra phía ban công. "Chúng ta đang gặp rắc rối," cậu la lớn. Và im bặt.
Ngày phía dưới chân hai đứa là ba tên Golem to lớn làm bằng bùn nứt nẻ, đang cố sức tiến vào bên trong thông qua cánh cửa mở rộng. Và ngay sau lưng bọn chúng, một hàng dài quanh co uốn khúc những con chuột đang nối nhau cùng theo vào.
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim