If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ai chị em Sophie đứng nơi vỉa hè bên ngoài tiệm sách, những mảnh thủy tinh rơi xuống từ mấy ô cửa sổ vỡ kêu lạo xạo dưới chân chúng. Hai chị em nhìn Nick rút ra một chiếc chìa khóa. "Nhưng chúng ta không thể bỏ đi ngay được," Sophie nói dứt khoát.
Josh gật đầu. "Chúng ta sẽ không đi bất cứ nơi đâu hết".
Nick Fleming - hay còn gọi là Flamel như là chúng bắt đầu nghĩ về ông với cái tên mới đó - đút chìa khóa vào lỗ khóa cửa và xoay vòng cho nó kêu lách cách. Phía bên trong tiệm sách, họ có thể nghe thấy tiếng những cuốn sách trượt dài trên nền nhà. "Chú thực sự yêu cửa tiệm này," Flamel nói nhỏ, "nó gợi chú nhớ đến công việc đầu tiên chú làm trong cuộc đời." Ông liếc nhìn Sophie và Josh. "Hai cháu không còn chọn lựa nào khác nữa. Nếu muốn sống sót cho đến hết ngày hôm nay, hai cháu phải rời khỏi nơi đây ngay tức khắc." Rồi ông quay đi, khoác vào người chiếc áo da sờn cũ trong lúc ông băng qua đường để tiến đến tiệm Tách Cà phê. Hai chị em Sophie nhìn nhau, rồi vội vã chạy theo ông.
"Cháu có chìa khóa để mở cửa không?"
Sophie gật đầu. Cô lôi ra chùm hai chìa khóa được dính nơi chiếc móc khóa có in hình chiếc cầu Cổng Vàng nổi tiếng của San Francisco. "Nhìn nè, nếu Bernice trở về và thấy tiệm đã đóng cửa, bà ấy có thể sẽ gọi điện cho cảnh sát hay làm một điều gì đó..."
"Ý hay đấy," Flamel nói. "Hãy để lại một mảnh giấy," ông nói với Sophie, "viết một câu gì ngắn gọn thôi - là cháu có việc đột xuất phải đi gấp, vì một việc hết sức cấp bách. Nói là cháu cùng đi với chú. Viết vội vào, trông như có vẻ cháu đã phải đi một cách vội vã. Mà cha mẹ cháu có vẫn còn làm công việc khai quật ở Utah không?" Cha mẹ của chị em Sophie là những nhà khảo cổ học, hiện tại họ đang làm việc cho trường Đại học San Francisco.
Sophie gật đầu. "Họ sẽ còn ở đó ít nhất là trong sáu tuần lễ nữa."
"Hiện tại tụi cháu vẫn đang ở với dì Agnes ở Pacific Heights," Josh nói thêm. "Dì Sầu thảm (Agony) thì đúng hơn."
"Tụi cháu không thể khi không mà biến mất. Dì Agnes hẳn đang chờ tụi cháu về nhà trong bữa ăn tối," Sophie nói. "Chỉ cần về muộn năm phút thôi, dì sẽ làm nhặng xị lên. Tuần trước đó, khi chiếc xe điện bị hỏng và tụi cháu về nhà trễ hơn lệ thường một tiếng đồng hồ, dì đã gọi điện thoại cho ba mẹ tụi cháu trước khi hai đứa ló mặt về nhà." Dì Agnes năm nay đã tám mươi tư tuổi và mặc dù bà hay làm cho hai đứa trẻ nhiều phen rối trí về sự ồn ào om sòm từ những chuyện không đâu, chúng vẫn rất thích bà.
"Vậy thì tụi cháu cũng cần phải nghĩ ra lý do để giải thích cho bà dì đó nữa," Flamel nói một cách thẳng thắn, và ông bước vào tiệm cà phê vắng vẻ. Sophie theo sát sau lưng ông.
o O o
Josh thoáng chần chờ trước khi cậu bước vào không gian mát mẻ tràn ngập các mùi thơm ngọt ngào của tiệm Tách Cà phê. Cậu đứng thẫn thờ nơi vỉa hè, ba lô đeo trên vai, đầu nghiêng ngó lên xuống. Nếu không để ý đến những vụn kính vỡ nằm tung tóe lấp lánh trên vỉa hè của tiệm sách, mọi vật chiều nay trông cực kỳ bình thường. Chỉ là một buổi chiều bình thường như mọi buổi chiều khác trong tuần. Con đường vắng lặng và im ắng, không khí nóng bức nhiệt độ của tháng Sáu, và đâu đây thoang thoảng hơi thở của đại dương. Xa xa phía bên kia vịnh, vượt quá bến cảng Fisherman, vọng đến hồi còi dài của một con tàu. Âm thanh thăm thẳm của tiếng còi nghe lạc lõng và cô đơn trong khoảng không. Mọi vật trông cũng chẳng có gì khác biệt so với nửa giờ đồng hồ trước đó.
Và rồi...
Và rồi chẳng có gì là như trước nữa. Sẽ chẳng bao giờ mọi thứ còn y nguyên như trước. Chỉ trong vòng ba mươi phút vừa qua, thế giới vốn trật tự của Josh đã đổi thay mãi mãi, không bao giờ có thể trở lại như xưa. Cậu là một học sinh cấp hai rất bình thường, không quá thông minh, nhưng cũng không quá ngu ngốc. Cậu chơi bóng đá, hát dở tệ trong ban nhạc của mấy đứa bạn họp lại, có để ý đến một vài cô gái nhưng chưa hề có một cô bạn gái thật sự nào. Cậu chơi những trò chơi thịnh hành trên máy tính, cực khoái những trò đầy tính hành động như Quake và Doom và Unreal Tournament, nhưng lại không thể xoay xở với trò chơi đua xe và đã thua cuộc trong trò Myst. Cậu thích xem Simpsons và có thể đọc thuộc lòng hàng đống câu hay ho trong đó. Cậu thật sự mê phim Shrek mặc dù thấy nó xạo kinh khủng. Và cậu cho rằng phim Batman mới xem cũng được trong khi X-Men thì trên cả tuyệt vời. Thậm chí cậu yêu thích anh chàng Siêu nhân mới mặc dù thiên hạ chê bai nhân vật Superman mới này ầm ĩ. Tóm lại, cậu là một người rất bình thường.
Nhưng những cô cậu bé mới lớn bình thường không thể chứng kiến cuộc chiến đấu đầy ma thuật giữa hai thầy phù thủy cổ xưa với năng lực phi thường.
Làm gì có ma thuật trên thế giới này. Ma thuật chỉ là những kỹ xảo trên phim. Ma thuật là những màn biểu diễn trên sân khấu khi những con thỏ và chim bồ câu và thỉnh thoảng cả cọp nữa bỗng nhiên xuất hiện hay là khi David Copperfield cưa người ta ra làm đôi và bay qua đầu đám đông khán giả. Chẳng có gì là ma thuật thực sự trên cõi đời này.
Nhưng rồi cậu làm sao lý giải về những chuyện lạ lùng vừa mới xảy ra trong tiệm sách? Cậu vừa mới tận mắt nhìn thấy những chiếc giá sách trở nên mục nát, những cuốn sách tan ra thành bột giấy. Cậu vừa tận mũi ngửi thấy mùi trứng thối bay ra từ những câu thần chú của Dee và mùi bạc hà thanh khiết khi Fleming - hay Flamel - thực hiện ma thuật của mình.
Josh Newman run lên trong ánh mặt trời chói chang và chạy vào bên trong tiệm Tách Cà phê. Cậu mở ba lô và lấy ra chiếc laptop cũ. Cậu cần sử dụng mạng lưới truy cập Internet không dây có trong tiệm cà phê để truy tìm dấu vết của những cái tên cậu tò mò muốn biết: Tiến sĩ John Dee, Perenelle và đặc biệt là Nicholas Flamel.
o O o
Sophie viết vội một vài dòng nhắn gửi trên mặt sau của một tấm khăn giấy, rồi cô vừa gặm đuôi bút chì vừa đọc lại mảnh giấy.
Bà Fleming không được khỏe. Gas bị rò rỉ trong cửa tiệm. Đã đi bệnh viện. Ông Fleming đi cùng tụi cháu. Mọi việc khác đều OK. Sẽ gọi lại sau.
Khi Bernice trở về và nhận thấy cửa tiệm đóng cửa sớm hơn so với thường ngày, chắc chắn bà sẽ rất không hài lòng. Sophie đoán là rất có thể cô sẽ bị mất việc. Thở dài, cô ký tên vào mảnh giấy với một nét bay bướm kéo dài rồi dính nó vào quầy thu ngân.
Nicholas Flamel nhìn qua vai cô và đọc mảnh giấy. "Rất tốt, và nó cũng giải thích vì sao tiệm sách đóng cửa." Flamel nhìn về phía Josh khi đó đang gõ như điên trên bàn phím của chiếc máy tính xách tay. "Đi thôi!"
"Cháu chỉ muốn check mail thôi," Josh thì thầm, ngắt điện khỏi máy và đóng nắp máy lại.
"Vào lúc này ư?" Sophie hỏi một cách hoài nghi.
"Cuộc sống cứ trôi đi. Và email không chờ đợi ai." Cậu cố nở một nụ cười nhưng không thể.
Sophie chụp lấy túi xách của mình và chiếc áo khoác jeans kiểu cổ điển, vừa nhìn lướt nhanh qua toàn bộ tiệm cà phê. Bỗng nhiên cô nghĩ rằng cô sẽ không còn gặp lại khung cảnh dấu yêu này trong một thời gian rất dài, nhưng dù sao thì ý nghĩ đó xem ra cũng thật kỳ quặc. Cô tắt đèn, dẫn em trai và Nick Fleming đi ra ngoài qua cánh cửa lớn. Rồi cô đóng cửa lại, đút chìa khóa vào ổ và thả xâu chìa khóa vào trong hộp thư.
"Bây giờ mình sẽ làm gì?" cô hỏi.
"Bây giờ chúng ta sẽ cầu viện đến một sự giúp đỡ và đi trốn, cho đến lúc chú xác định rõ sẽ làm gì với hai cháu," Flamel mỉm cười. "Tụi chú rất giỏi trong việc trốn chạy; Perry và chú đã từng làm chuyện đó trong hơn một nửa thiên niên kỷ."
"Còn Perry thì sao hả chú?" Sophie hỏi. "Liệu Dee có... làm hại cô ấy không?" Cô biết và bắt đầu thích người phụ nữ cao, thanh nhã trong một vài tuần vừa qua khi bà đến tiệm cà phê. Cô không muốn bất cứ chuyện gì xảy đến với bà.
Flamel lắc đầu. "Hắn ta không thể. Cô ấy quá mạnh mẽ. Chú chưa bao giờ học về Nghệ thuật Phù thủy nhưng Perry nghiên cứu rất sâu về nó. Hiện tại tất cả những gì Dee có thể làm đó là canh giữ cô ấy, ngăn cản không cho cô ấy sử dụng sức mạnh của mình. Nhưng chỉ trong vài ngày tới cô ấy sẽ bắt đầu già và yếu đi. Có thể là trong một tuần, chắc chắn là trong hai tuần, hắn có thể dùng phép thuật để khuất phục cô ấy. Từ đây đến đó, hắn sẽ rất cảnh giác. Hắn sẽ giam giữ cô ấy dưới các câu thần chú Canh giữ (Wards) và Con dấu Niêm phong (Sigils)..." Flamel nhìn thấy vẻ bối rối hiện lên trên nét mặt của Sophie. "Đó là những rào cản ma thuật," ông giải thích. "Hắn sẽ chỉ tấn công một khi hắn biết chắc mình sẽ chiến thắng. Nhưng trước tiên hắn sẽ cố khám phá kiến thức rộng lớn đầy các bí mật nhà nghề của cô ấy. Khả năng tìm hiểu và nghiên cứu kiến thức luôn là thế mạnh vượt trội của Dee... và cũng là điểm yếu của hắn." Ông lơ đãng vỗ nhẹ túi áo khoác. "Perry của chú có thể chăm sóc chính bản thân mình. Nhớ có lần chú đã kể với cháu rằng cô ấy từng đối mặt với một cặp Nữ yêu Hy Lạp."
Sophie gật đầu, mặc dù cô không hề biết cặp Nữ yêu Hy Lạp đó là gì.
Khi đi bộ dọc theo con đường, Flamel chợt nhớ ra cái mà ông đang tìm kiếm: một cặp kính râm tròn nhỏ. Ông đeo chúng vào, thọc hai tay vào túi của chiếc áo khoác da sờn cũ và bắt đầu huýt gió một cách ngẫu hứng như thể ông hoàn toàn không quan tâm gì đến thế giới này. Ông liếc nhìn ra sau. "Nhanh lên nào."
Hai chị em sinh đôi nhìn nhau một cách trống rỗng, rồi chúng vội chạy theo ông.
"Em đã tìm thấy thông tin về chú ấy ở trên mạng," Josh thì thào, liếc nhanh về phía chị mình.
"À thì ra đó là những gì em làm. Chị không nghĩ là mấy cái email lại quan trọng đến mức đó."
"Tất cả những gì chú ấy nói đều được em tìm thử: thông tin về chú ấy ở trên Wikipedia và có gần hai trăm ngàn kết quả về chú ấy trên Google. Có đến hơn mười triệu kết quả về John Dee. Ngay cả Perenell cũng nằm trên mạng và nhiều thông tin đề cập đến cuốn sách và tất cả mọi thứ khác. Mạng Internet cũng cho biết là khi chú Flamel chết, rất nhiều người đã đến đào bới mộ của chú ấy để tìm của cải quý giá và họ phát hiện ra mộ trống rỗng - không có ai và cũng chẳng có đồ vật gì. Hình như, nhà của chú ấy vẫn ở Paris."
"Trông chú ấy chẳng có vẻ gì giống một thầy phù thủy bất tử cả," Sophie nói nhỏ.
"Em không chắc là mình biết một phù thủy thì trông như thế nào," Josh thì thầm. "Hai phù thủy duy nhất mà em biết đó là Penn và Teller."
"Chú không phải là thầy phù thủy," Flamel nói mà không nhìn hai đứa. "Chú là nhà giả kim, một người đàn ông của khoa học, mặc dù đó không phải là khoa học mà hai cháu từng quen thuộc."
Sophie cố đi nhanh để bắt kịp Flamel. Cô vươn tay chạm lấy tay của Flamel để làm cho ông đi chậm lại, thế nhưng một luồng điện bỗng chạy thẳng vào các đầu ngón tay cô. "Á...." Cô vội rút mạnh tay lại, các ngón tay nóng ran. Chuyện gì tiếp theo đây?
"Chú rất tiếc," Flamel giải thích. "Đó chính là tác động còn lại của... của những gì mà cháu gọi là ma thuật. Những tinh hoa phát tiết ra ngoài của chú - luồng điện tỏa ra quanh cơ thể chú - vẫn còn. Nó đã phản ứng khi nó chạm vào luồng điện của cháu." Ông mỉm cười, để lộ hàm răng nhỏ đều hoàn hảo. "Điều đó cũng có nghĩa là luồng điện của cháu cũng rất mạnh."
"Luồng điện, hay tinh hoa phát tiết, đó là gì?"
Flamel sải chân trên vỉa hè một vài bước mà không nói gì, rồi ông quay sang chỉ về phía một chiếc cửa sổ. Từ TATTOO (hình xăm) nổi bật trong ánh sáng huỳnh quang. "Nhìn thấy không... có một quầng sáng lấp lánh bao quanh những chữ cái?"
"Cháu thấy rồi," Sophie gật đầu, hơi liếc mắt về hướng Flamel chỉ. Mỗi một chữ cái đều được tô nổi bật bằng ánh đèn vàng lấp lánh.
"Mỗi một con người đều có một quầng sáng tương tự bao quanh cơ thể. Trong quá khứ xa xưa, người ta có thể nhìn thấy nó một cách rõ ràng và gọi nó là "luồng điện". Từ này có xuất xứ từ tiếng Hy Lạp chỉ hơi thở. Khi con người tiến hóa, phần lớn họ mất đi khả năng nhìn thấy được luồng điện. Tất nhiên là, một số khác vẫn còn khả năng này."
Josh khịt mũi vẻ chế nhạo.
Flamel liếc nhìn ra sau qua vai mình. "Đó là sự thật. Một cặp vợ chồng người Nga là Kilians đã chụp hình được luồng điện. Đó là luồng điện bao quanh bất kỳ sinh vật sống nào."
"Trông nó như thế nào?" Sophie hỏi.
Flamel gõ nhẹ vào cửa sổ của cửa hiệu. "Như thế này: một quầng sáng bao quanh cơ thể. Luồng điện của mỗi người đều đặc biệt, mang nhiều màu sắc khác nhau, nhiều sức mạnh khác nhau. Một số vòng sáng rực rỡ ổn định, một số rung rinh xao động, một số vòng bao quanh người, một số khác bao phủ cơ thể như chiếc bì thư. Cháu có thể rút ra nhiều điều khi quan sát luồng điện của một người: họ đang đau ốm hay không hạnh phúc, giận dữ hay sợ hãi điều gì đó."
"Và chú có thể nhìn thấy những luồng điện đó chứ?" Sophie hỏi.
Flamel lắc đầu khiến bọn trẻ rất ngạc nhiên. "Không, chú không thể. Perry có thể nhìn thấy. Nhưng chú biết cách khơi thông và điều khiển hướng đi của năng lượng. Đó chính là những gì mà hai cháu nhìn thấy hôm nay: năng lượng thuần khiết của luồng điện."
"Cháu nghĩ là cháu sẽ học cách làm giống như chú vậy," Sophie nói.
Flamel liếc nhanh về phía cô. "Hãy cẩn thận vì những cái mà cháu đang ao ước. Tất cả sự sử dụng năng lượng đều có giá của nó." Ông chìa tay ra. Sophie và Josh bước nhộn nhịp trên còn đường vắng. Bàn tay của Fleming run lên bần bật. Và khi Sophie nhìn vào mắt ông, cô thấy chúng ngầu đỏ. "Khi sử dụng năng lượng luồng điện, cháu sẽ đốt cháy lượng calori ngang bằng với lượng calori mất đi khi chạy marathon. Hãy nghĩ việc này cũng giống như xài cạn kiệt một cục pin vậy. Chú rất nghi ngờ không biết mình còn có thể trụ được bao lâu trong cuộc chiến với Dee."
" Dee có mạnh giống như chú không?"
Flamel mỉm cười một cách tàn nhẫn. "Chắc chắn rồi." Đút tay trở lại vào túi chiếc áo khoác da, ông tiếp tục nện bước trên con đường. Sophie và Josh giờ đây bước bên cạnh ông. Từ phía xa xa, chiếc cầu Cổng Vàng dần hiện ra trên những nóc nhà cao. " Dee đã trải qua cả năm thế kỷ để phát triển sức mạnh của mình. Chú cũng trải qua ngần ấy thời gian để che giấu đi năng lượng của mình, chỉ tập trung vào một vài chuyện nhỏ chú cần phải làm để giữ cho chú và Perenelle còn sống. Dee luôn luôn đầy sức mạnh và chú thấy kinh hãi khi nghĩ rằng hắn đang rất mạnh trong lúc này." Khi đến cuối ngọn đồi ông dừng lại, nhìn sang phải sang trái, rồi đột nhiên rẽ sang trái và thẳng tiến về hướng đường California. "Rồi sẽ có thời gian cho những câu hỏi sau. Lúc này, chúng ta cần phải đi gấp lên."
"Chú biết Dee đã lâu chưa?" Josh nài nỉ, nhất quyết chờ đợi câu trả lời.
Nicholas Flamel mỉm cười đen tối. "John Dee là một người đàn ông trưởng thành khi chú nhận hắn vào học nghề. Thời đó, chú vẫn thường nhận học trò, và có rất nhiều người khiến chú tự hào. Chú quyết đào tạo ra một thế hệ kế tiếp bao gồm các nhà giả kim, nhà khoa học, nhà chiêm tinh học và nhà toán học. Đó sẽ là những người đàn ông và đàn bà tạo ra một thế giới hoàn toàn mới. Có lẽ Dee là người học trò xuất sắc nhất mà chú từng có. Vì vậy hai cháu có thể nói rằng chú biết Dee đã gần năm trăm năm - dẫu rằng mối quan hệ giữa chú và Dee đã trở nên không thường xuyên trong một vài thập kỷ gần đây."
"Điều gì đã khiến ông ta trở thành kẻ thù của chú?" Sophie hỏi.
"Sự tham lam, lòng ghen tỵ... và quyển Codex, Cuốn sách của Pháp sư Abraham," Flamel nói một cách tàn nhẫn. "Hắn đã dò tìm nó một thời gian dài, và bây giờ hắn đã có nó."
"Không phải là có trọn vẹn," Josh nhắc.
"Ừ, không phải là có trọn vẹn," Flamel mỉm cười. Ông ta tiếp tục tiến bước với hai chị em Sophie đi bên cạnh. "Khi Dee vẫn còn theo học nghề chú ở Paris, hắn khám phá ra sự tồn tại của cuốn Codex. Chú đã nhìn thấy quả tang hắn cố gắng đánh cắp cuốn sách và chính khi đó chú cũng phát hiện ra rằng hắn kết nối chính mình về phía bọn Elder Đen tối. Chú từ chối chia sẻ những bí mật trong cuốn sách với hắn. Dee và chú đã có một cuộc tranh cãi rất gay gắt. Đêm hôm đó hắn cho những sát thủ đầu tiên đến để tiêu diệt chú và Perry. Những kẻ sát thủ là người nên cô chú xử lý họ một cách dễ dàng. Đêm tiếp theo sau đó, những kẻ sát thủ không còn là người nữa. Vì thế chú và cô Perry cầm lấy cuốn sách, thu dọn ít đồ đạc và rời khỏi Paris. Từ đó hắn cứ đuổi theo cô chú mãi."
Họ dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ. Ba khách du lịch người Anh đang đứng đợi đèn xanh và Flamel đột nhiên im lặng. Ông liếc nhanh hai chị em Sophie ngầm ý chúng đừng nói gì cả. Đèn chuyển sang xanh và họ băng qua đường. Những khách du lịch rẽ phải. Nicholas Flamel và hai đứa trẻ rẽ sang trái.
"Cô chú đã đi đâu sau khi rời khỏi Paris?" Josh hỏi.
" London," Flamel nói vắn tắt. " Dee suýt nữa đã bắt được cô chú ở đó vào năm 1666," ông tiếp tục. "Hắn thả ra tên Lửa Hung tàn để săn lùng bọn chú, một sinh vật không có trí óc, rất man rợ và gần như hắn đã hủy hoại cả thành phố. Lịch sử gọi đó là Đám Cháy lớn."
Sophie nhìn sang Josh. Chúng đều đã từng học qua về Đám Cháy lớn ở London trong phần Lịch sử Thế giới. Cô cảm thấy ngạc nhiên về thái độ bình tĩnh của mình: cô đang đứng đây, lắng nghe một người đàn ông cho biết ông ta đã hơn năm trăm tuổi, gợi nhớ lại các sự kiện lịch sử như thể là ông ta đang có mặt tại thời điểm sự kiện đó diễn ra. Và cô tin ông ta!
"Dee lại suýt bắt được tụi chú tại Paris vào năm 1763," Flamel tiếp tục, "và thêm một lần nữa vào năm 1835, khi cô chú đang ở Rome và làm việc ở tiệm bán sách. Tiệm sách luôn luôn là nơi trú ẩn ưa thích của chú," ông nói thêm. Ông im bặt khi họ đến gần một nhóm du khách người Nhật đang chăm chú lắng nghe người hướng dẫn du lịch ẩn mình dưới một cây dù màu vàng tươi. Khi ba người đi xa khỏi đám du khách, Flamel tiếp tục. Những sự kiện xảy ra hơn một thế kỷ rưỡi trước vẫn luôn tươi nguyên và dày vò ký ức của ông.
"Tụi chú chạy đến Ireland, nghĩ rằng hắn sẽ không bao giờ tìm ra một khi mình đã đến trốn nơi một hòn đảo nằm về phía tận cùng của châu Âu. Nhưng rồi hắn tìm ra manh mối. Hắn đã tìm cách điều khiển bọn Wights và mang theo hai tên đi cùng hắn để lần tìm dấu vết của hai cô chú: tên của hai sinh vật này là Bệnh tật và Đói khát. Dù sao, hắn đã không làm chủ được hai sinh vật quái ác kia. Nạn đói và bệnh tật tràn ngập hòn đảo tội nghiệp: một triệu người đã chết trong Nạn đói Tàn khốc ở Ireland vào năm 1840." Khuôn mặt của Nicholas Flamel đanh lại như một chiếc mặt nạ. "Chú hoài nghi về việc liệu Dee có bao giờ ngừng lại để nghĩ về điều đó. Hắn luôn luôn khinh miệt con người."
Sophie liếc nhìn em mình thêm lần nữa. Qua nét mặt chăm chú của em mình, cô có thể đoán được cậu đang tập trung cao độ, cố gắng tiếp thu lượng thông tin tràn ngập. Cô biết là Josh sẽ lại muốn lên mạng để kiểm tra lại các thông tin chi tiết. "Nhưng hắn chưa bao giờ bắt được chú," cô nói với Flamel.
"Không, cho đến hôm nay." Ông nhún vai và mỉm cười buồn bã. "Đó là điều không thể tránh được. Trong suốt Thế kỷ Hai mươi, hắn đeo bám bọn chú ngày một gần hơn. Hắn đang trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ, và tổ chức của hắn đã kết hợp được ma thuật cổ xưa và kỹ thuật hiện đại. Perry và chú đã ẩn nấp ở Newfoundland trong một thời gian dài cho đến khi hắn thả bọn Sói Hung hãn ra săn bọn chú. Bọn chú đã trôi nổi từ thành phố này sang thành phố nọ khởi đầu từ vùng Bờ biển Đông của New York vào năm 1901 và dần dần đi về hướng Tây. Chú cho là việc bắt được cô chú đối với hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi," ông nói thêm. "Camera, video, điện thoại và mạng Internet khiến ngày nay người ta càng lúc càng khó ẩn náu hơn."
"Quyển sách... quyển Codex mà hắn đang tìm kiếm..." Josh bắt đầu.
"Cuốn sách của Pháp sư Abraham," Flamel nói.
"Có gì đặc biệt về nó?"
Nicholas Flamel dừng lại đột ngột ở giữa vỉa hè đến nỗi cặp sinh đôi đi vượt qua ông. Chúng quay lại phía đằng sau. Người đàn ông bình thường đang giang rộng đôi cánh tay, như thể ông ta sắp cúi đầu chào. "Hãy nhìn chú. Nhìn chú mà xem! Chú già hơn cả nước Mỹ. Đó chính là điều đặc biệt của cuốn sách." Flamel hạ giọng và nói tiếp một cách gấp gáp. "Nhưng các cháu biết không - bí mật của cuộc sống bất tử có lẽ là phần ít bí mật nhất của cuốn Codex."
Sophie chạm tay trượt qua vai người em sinh đôi của mình và nắm lấy tay cậu. Josh siết chặt tay cô, và dù cậu không nói gì, cô vẫn biết là cậu đang hoảng sợ giống như cô vậy.
"Với cuốn Codex, Dee có thể tái sắp xếp lại và thay đổi thế giới."
"Thay đổi ư?" Giọng của Sophie trở nên thì thào và bỗng nhiên bầu không khí nặng trĩu của tháng Sáu trở nên giá lạnh.
"Thay đổi ư, bằng cách nào?" Josh hỏi.
"Tái lập lại nó," Flamel nói nho nhỏ. " Dee và bọn Elder Đen tối mà hắn phục vụ sẽ tái tạo lại thế giới này giống như nó đã từng có vào thời quá khứ cổ xưa theo một cách mà không ai có thể tưởng tượng ra được. Và vai trò duy nhất mà loài người có thể tồn tại trong đó chính là nô lệ. Hay là thức ăn."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim