Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Alcachemyst
Dịch giả: Hoàng Dạ Thi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6652 / 260
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
heo cháu thì chúng ta không thể bàn đến chuyện liên lạc với cảnh sát được." Sophie Newman đứng dựa vào một giá sách lung lay và lấy hai tay ôm lấy thân mình, cố gắng kiềm chế để không run lên bần bật. Cô ngạc nhiên khi nghe giọng mình vang lên đầy vẻ bình tĩnh và hợp lý. "Chúng ta sẽ phải nói với họ là Perry vừa mới bị bắt cóc..."
"Perry chưa gặp nguy hiểm gì đâu." Nick Fleming ngồi trên bậc thấp của một chiếc thang ngắn. Ông đang đưa tay ôm lấy đầu và hít thở sâu, thỉnh thoảng lại ho khúc khắc để làm sạch phổi mình khỏi đám bụi và vụn gỗ. "Nhưng cháu nói đúng, chúng ta sẽ không tìm đến cảnh sát." Ông cố nở một nụ cười nhợt nhạt. "Chú không biết chắc về những gì chúng ta nên nói với cảnh sát để làm cho họ nắm bắt được tình hình và tin lời chúng ta."
"Cháu cũng không chắc là ngay chúng ta có thể hiểu và tin được," Josh nói. Cậu đang ngồi trên chiếc ghế còn nguyên vẹn duy nhất còn lại trong tiệm sách. Dù không bị gãy một chiếc xương nào, cả người cậu trầy xước và thâm tím và cậu biết rằng những vết bầm này sẽ trở nên thâm tím một cách tệ hại chỉ trong vài ngày tới. Lần gần đây nhất mà cậu cảm thấy "nỗi đau bầm tím" đó là khi cậu bị một hậu vệ của đội đá banh qua mặt. Thực sự, cảm giác rất đau đớn. Ít ra thì khi anh chàng hậu vệ va vào cậu, cậu biết ngay là điều gì đang xảy ra. Một cảm giác rất mạnh!
"Chú nghĩ là rất có thể gas đã bị rò rỉ và tràn vào cửa tiệm," Nick nói một cách chăm chú, "và tất cả những gì mà chúng ta trải qua và chứng kiến không có gì ngoài một chuỗi những ảo giác cả." Ông ngừng lại, lần lượt liếc nhìn phản ứng của Sophie và Josh.
Cặp chị em sinh đôi ngẩng đầu lên và nhìn ông. Nét mặt của chúng đồng loạt biểu lộ sự nghi ngờ. Những đôi mắt xanh sáng vẫn còn mở to vì choáng váng. "Không thỏa đáng," cuối cùng thì Josh nói.
"Rất không thỏa đáng," Sophie đồng tình.
Nick nhún vai. "Thực sự, chú nghĩ đó là một lời giải thích khá ổn thỏa. Nó giải thích cho những mùi hôi, vụ nổ trong cửa tiệm và bất cứ... bất cứ chuyện khác thường kỳ lạ nào mà hai đứa nghĩ rằng mình đã trông thấy," ông kết thúc câu nói một cách vội vã.
Người lớn, Sophie đã đưa ra kết luận từ lâu, họ thật tệ khi cố tìm cách bịa đặt ra những lý do nghe có vẻ thỏa đáng để che phủ cho một sự thật kinh khủng nào đó. "Tụi cháu đã không hề tưởng tượng ra những thứ đó," cô nói một cách rắn rỏi. "Tụi cháu đã không hề tưởng tượng ra bọn Golem."
"Bọn gì?" Josh hỏi.
"Mấy gã đàn ông to lớn chính là Golem; bọn họ được làm bằng bùn đất," chị gái cậu nói. "Perry đã nói với chị."
"Ồ, bà ấy đã nói thật sao?" Flamel thì thào. Ông nhìn quanh tiệm sách tan hoang và khẽ lắc đầu. Chỉ trong vòng bốn phút, tất cả đã biến thành rác rưởi. "Chú rất ngạc nhiên vì hắn đã mang bọn Golem đến nơi đây. Thường thì Golem rất dễ bị tan rã ở những nơi có khí hậu ấm áp. Nhưng bọn họ phục vụ cho mục đích của hắn ta. Hắn đã lấy được cái mà hắn muốn và quyết đi tìm."
"Cuốn sách?" Sophie hỏi. Cô đã thoáng thấy cuốn sách nơi tay Josh trước khi gã đàn ông nhỏ thó lấy nó đi. Mặc dù cô đang đứng trong một cửa tiệm chất đầy sách, và cha của hai chị em cô có cả một thư viện đầy sách cổ, cuốn sách đó trông khác hẳn những cuốn cô từng trông thấy. Nó trông như được bọc bởi một lớp kim loại mờ.
Fleming gật đầu. "Hắn ta đã tìm kiếm nó suốt một thời gian dài," ông nói thì thầm, đôi mắt xanh xao không màu của ông ánh lên nét trống vắng xa xôi, "một thời gian rất dài."
Josh chậm chạp đứng lên, lưng và vai cậu đau nhừ. Cậu chìa ra hai trang sách nhàu nát về phía Nick. "Ồ, thật sự ông ta đã không lấy được toàn bộ cuốn sách. Khi ông ta giật cuốn sách ra khỏi tay cháu, cháu nghĩ là cháu phải giữ lại một cái gì đó."
Fleming đón lấy những trang giấy từ tay Josh với một tiếng reo khe khẽ. Cúi sát xuống sàn nhà, ông phủi sạch những cuốn sách bị xé rách cùng các kệ gỗ gãy vụn ra xa và đặt hai trang giấy sát cạnh nhau trên mặt sàn. Những ngón tay dài của ông run lên nhè nhẹ khi ông vuốt ve nhẹ nhàng lên bề mặt những trang giấy. Cặp sinh đôi quỳ xuống sàn nhà ngay cạnh bên ông, đôi mắt chúng dán chặt vào hai trang giấy... và chúng cố gắng nắm bắt những gì đang diễn ra ngay trước mắt mình.
"Và tất nhiên là chúng ta không hề tưởng tượng ra cái này," Sophie thì thầm, cô dùng ngón tay trỏ sờ lên trang sách.
Mỗi trang sách dày có chiều rộng khoảng 16 cm và chiều dài khoảng 24 cm và có vẻ như được làm bằng da nén. Những thớ sợi và gân lá vẫn hiện rõ ràng trên bề mặt giấy và cả hai trang giấy đều đầy ắp những chữ viết gai góc, nhiều góc cạnh. Chữ cái đầu tiên bên phía góc trái ở trên cùng của mỗi trang được tô điểm đẹp đẽ bằng mực đỏ và vàng óng ánh trong khi các chữ còn lại được viết bằng một loại mực đen hơi ánh đỏ.
Và những dòng chữ rõ ràng là đang chuyển động.
Sophie và Josh trố mắt nhìn những con chữ đang "bò" trên trang giấy như những con bọ hung nho nhỏ, liên tục tạo ra những ý nghĩa khác nhau. Chúng chuyển động từ những câu bằng tiếng Latin hay tiếng Anh cổ sang những biểu tượng của thời cổ đại nhưng không phải là biểu tượng của người Ai Cập hay Celtic Ogham.
Fleming thở dài. "Không, tụi con đâu có tưởng tượng ra những chuyện này," ông nói. Ông thò tay vào phía cổ áo và lôi ra một cặp kính kẹp mũi được treo trên một sợi dây màu đen. Đây là một cặp kính không có gọng đã lỗi thời được thiết kế để người đeo đặt thẳng lên trên sống mũi. Nick dùng chiếc kính như một "vũ khí phóng đại" khi ông đặt nó dò theo những dòng chữ đang uốn éo nhảy múa. "AHA!", ông nói.
"Có tin tốt lành gì sao?" Josh hỏi.
"Quá tuyệt vời. Vậy là hắn ta đã bỏ sót phần Hiệu triệu Cuối cùng." Ông siết chặt bờ vai bầm tím của Josh khiến cậu nhăn nhó vì đau. "Nếu như cháu đã muốn lấy đi hai trang từ cuốn sách thì cháu không thể chọn hai trang nào tuyệt vời hơn hai trang này." Nụ cười rộng mở dần tắt trên khuôn mặt ông. "Và khi Dee phát hiện ra sự mất mát, hắn ta sẽ trở lại, và chú dám cá chắc rằng lần trở lại này hắn sẽ không chỉ mang theo những gã Golem không đâu."
"Gã đàn ông xám ngoét đó là ai?" Sophie hỏi. "Perry cũng gọi ông ta là Dee."
Thu lượm lại những trang sách, Nick đứng lên. Sophie quay sang nhìn ông và cô nhận ra rằng ông đột nhiên trông già nua và mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không thể tin được. "Người đàn ông xám ngoét đó là Tiến sĩ John Dee, một trong những người đàn ông đầy quyền lực và nguy hiểm nhất thế giới."
"Cháu chưa bao giờ nghe nói về ông ta," Josh nói.
"Có một điều luôn tồn tại trong thế giới hiện đại này nhưng chẳng có ai biết đến, đó chính là quyền năng thực sự. Dee là một nhà giả kim, một pháp sư, một phù thủy và là một thầy đồng gọi hồn, và tất cả những thứ đó đều rất khác nhau."
"Ma thuật?" Sophie hỏi.
"Em nghĩ rằng những cái đó không phải là ma thuật," Josh nói một cách mỉa mai và rồi cậu bỗng nhiên thấy mình thật ngu ngốc, sau những gì cậu đã trải nghiệm và chứng kiến.
"Quả là cháu đã vừa chiến đấu chống lại những sinh vật tạo ra từ ma thuật: Golem là những người đàn ông được làm bằng bùn và đất ướt. Chúng được "thổi hồn" thành sinh vật sống với chỉ bằng một từ duy nhất của thần chú năng lượng ma thuật. Trong thế kỷ này, chú dám cá chắc rằng có chưa tới một nửa tá người có dịp nhìn thấy một Golem, không kể đến những ai có dịp chạm trán chúng và sống sót."
"Có phải Dee đã "thổi hồn" vào những sinh vật này và mang chúng hòa nhập và cuộc sống quanh ta?" Sophie hỏi. "Nhưng bằng cách nào mới được?"
"Tạo ra Golem khá dễ dàng; còn câu thần chú thì xưa như trái đất. Đem sức sống đến với chúng thì khó hơn và điều khiển được chúng là một việc không thể." Ông thở dài. "Nhưng điều đó không đúng với Tiến sĩ John Dee."
"Ông ta là ai?" Sophie thắc mắc.
"Tiến sĩ John Dee chính là thầy Phù thủy Hoàng gia dưới triều đại của Nữ hoàng Elizabeth đệ Nhất ở Anh quốc."
Sophie cười đến mức cả người cô khẽ rung lên, và cô không dám chắc mình có nên tin lời của Nick hay không. "Nhưng triều đại đó đã cách đây hàng thế kỷ, còn người đàn ông xám ngoét kia trông chưa đến năm mươi tuổi kia mà."
Nick Fleming bò trên sàn nhà, lướt qua những cuốn sách cho đến khi ông tìm thấy cuốn mà ông muốn tìm. Nước Anh trong Thời đại của Elizabeth. Ông mở nó ra: trên trang sách đối diện với tấm hình của Nữ hoàng Elizabeth đệ Nhất là hình ảnh một người đàn ông có nét mặt sắc cạnh ăn mặc lỗi thời với một bộ râu hình tam giác. Dù trang phục có khác nhau, nhưng chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là người đàn ông xám ngoét mà họ vừa đối mặt.
Sophie cầm lấy cuốn sách từ tay Nick. "Sách cho biết rằng Dee sinh năm 1527," cô nói thì thầm. "Có nghĩa là đến lúc này đây ông ta đã gần năm trăm tuổi rồi."
Josh đến đứng bên cạnh chị gái. Cậu nhìn chăm chú vào tấm hình, và rồi nhìn quanh tiệm sách. Nếu cậu hít thở thật sâu, cậu vẫn có thể cảm nhận được mùi vị kỳ dị của... ma thuật. Đó là những gì mà cậu vẫn luôn ngửi thấy - không phải là bạc hà và trứng thối, mà là mùi của ma thuật. "Dee biết chú," cậu nói, "ông ta biết chú rất rõ," cậu nói thêm.
Fleming đi vòng quanh tiệm sách, nhặt lấy những cuốn sách cũ xưa và lại quăng chúng rơi trên sàn nhà. "Ồ, hắn biết chú mà," ông nói. "Hắn cũng biết cả Perry. Hắn biết tụi chú từ rất lâu rồi... rất lâu rồi." Ông nhìn hai đứa trẻ, đôi mắt gần như không màu của ông bây giờ trông tối tăm và lo lắng. "Bây giờ thì hai đứa cháu đã vào cuộc, thật đáng tiếc. Giai đoạn của những lời nói dối và sự lẩn tránh đã qua rồi. Nếu hai cháu muốn sống sót, hai cháu sẽ cần phải biết sự thật..."
Josh và Sophie đưa mắt nhìn nhau. Tự nhiên cả hai cô cậu bé đều thốt lên cụm từ, "Nếu hai cháu muốn sống sót..."
"Tên thật của chú là Nicholas Flamel. Chú sinh ra tại Pháp vào năm 1330. Tên thật của Perry là Perenelle: cô ấy lớn hơn chú 10 tuổi. Nhưng đừng bao giờ nói với cô ấy là chú đã nói điều này nhé," ông nói một cách vội vàng.
Josh cảm thấy bụng mình co thắt và sôi lên ùng ục. Cậu sắp nói không thể được và cười phá lên và cảm thấy bị quấy rầy vì câu chuyện hoang đường của Nick. Nhưng cậu bị thâm tím đầy mình và bị quăng mạnh ngang qua căn phòng bởi... bởi cái gì? Cậu nhớ lại rằng một tên Golem đã tiến đến cạnh Perry - Perenelle - và lập tức hắn đã bị tan rã bởi sức mạnh từ bà.
"Chú là... là gì?" Sophie hỏi câu hỏi đã nằm sẵn trên môi hai đứa. "Chú và cô Perenelle là gì?"
Nick mỉm cười, nhưng nụ cười trông lạnh lẽo không một chút hài hước và trong khoảnh khắc, ông có nụ cười lành lạnh giống như Dee. "Chúng tôi là huyền thoại," ông nói đơn giản. "Đã có một thời - rất lâu rồi - cô chú là những người giản dị, nhưng rồi chú mua một cuốn sách, Cuốn sách của Pháp sư Abraham, thường được gọi là Codex (Bộ luật chép tay). Từ giây phút đó, mọi chuyện thay đổi. Perenelle thay đổi. Chú thay đổi. Chú trở thành Nhà Giả kim.
Chú trở thành Nhà Giả kim vĩ đại nhất mọi thời đại, và được rất nhiều vua chúa, hoàng tử, hoàng đế và ngay cả Đức Giáo hoàng tìm kiếm. Chú khám phá ra bí mật của hòn đá của nhà triết gia chôn giấu sâu kín trong cuốn sách ma thuật cổ xưa đó. Chú học được cách biến những kim loại thông thường thành vàng, biến những viên đá bình thường thành những viên đá quý. Nhưng hơn tất cả, trên tất cả, chú đã tìm ra công thức pha chế giữa dược thảo và các câu thần chú để từ đó giữ mình tránh xa khỏi bệnh tật và cái chết. Perenelle và chú trở thành những kẻ bất tử." Ông cầm những trang sách bị xé trên tay. "Bây giờ tất cả những gì còn lại của Codex là hai trang giấy này. Dee và những kẻ giống như hắn đã lùng sục Cuốn sách của Pháp sư Abraham trong nhiều thế kỷ. Giờ đây bọn họ đã có nó. Và có cả Perenelle nữa," ông nói thêm một cách cay đắng.
"Nhưng chú đã nói là Cuốn sách sẽ không hiệu quả nếu thiếu đi những trang giấy này mà," Josh nhắc ông một cách nhanh chóng.
"Đúng là như vậy. Có nhiều thứ trong cuốn sách làm cho Dee phải săn lùng nó trong nhiều thế kỷ, nhưng những trang giấy này mới chính là giá trị sống còn," Nick đồng ý. "Dee sẽ sớm trở lại để lấy hai trang giấy."
"Vẫn còn một điều gì khác nữa, phải không chú?" Sophie vội hỏi. "Một điều gì đó khác." Cô biết rằng Nick vẫn giữ lại một cái gì đó thay vì nói hết tất cả. Người lớn hay làm như vậy. Cha mẹ của cô đã "nhịn" đến hàng tháng trời trước khi nói cho Josh và cô biết rằng cả hai đứa sẽ được trải qua kỳ nghỉ hè ở San Francisco.
Nick liếc nhìn cô với tia nhìn sắc bén và một lần nữa ánh nhìn ấy gợi cô nhớ đến tia mắt lạnh lùng của Dee trước đó: có một cái gì đó thật lạnh lẽo và tàn nhẫn ở trong đó. "Đúng, vẫn còn thêm một điều nữa," ông nói ngập ngừng. "Không có cuốn sách, cả chú và cô Perenelle sẽ già đi. Công thức của sự bất tử phải được pha chế lại trong mỗi tháng. Chỉ sau một vòng tròn trăng, cả chú và cô đều sẽ héo hắt và chết. Và nếu tụi chú chết đi, thì bọn quỷ dữ mà bọn chú đã chống lại trong rất nhiều năm sẽ chiến thắng. Giống loài Elder sẽ ngự trị và chiếm hữu trái đất này thêm lần nữa."
"Giống loài Elder?" Josh hỏi, giọng nói của cậu nghe vút cao và rạn vỡ. Cậu khó nhọc nuốt nước bọt, nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Bỗng nhiên, một buổi chiều thứ Năm bình thường bỗng trở nên kỳ lạ và khủng khiếp với những kết cục tàn khốc. Cậu đã từng chơi rất nhiều game trên máy vi tính, đọc nhiều sách tiểu thuyết kỳ ảo và trong tất cả những thứ đó, Elder luôn có nghĩa là một giống loài cổ xưa và nguy hiểm. "Elder, có phải là già không?"
"Rất già," Flamel gật đầu.
"Ý của chú là sẽ còn có rất nhiều kẻ giống như Dee hay như chú?" Josh nói, và cậu khẽ nhăn mặt khi bị Sophie đá vào hai ống quyển.
Flamel quay nhìn về phía Josh, đôi mắt không màu của ông bây giờ vụt tối sầm vì giận dữ. "Có nhiều kẻ giống như Dee, đúng, và nhiều kẻ giống như ta, nhưng Dee và ta không giống như nhau. Chúng ta chưa bao giờ giống nhau," Flamel nói thêm đầy cay đắng. "Chúng ta đã chọn lựa những con đường khác nhau, và hướng đi của Dee đã đưa hắn ta đến những nẻo đường thật tăm tối. Hắn cũng bất tử, mặc dù ta không biết bằng cách nào mà hắn giữ được tuổi trẻ. Nhưng cả hai chúng ta đều là người." Ông quay về phía hộc đựng tiền đang nằm mở nắp trên sàn nhà và bắt đầu lấy tiền ra. Khi ông quay sang nhìn hai chị em sinh đôi, chúng giật mình khi nhìn thấy vẻ nhẫn tâm trên nét mặt của ông. "Những kẻ mà Dee phục vụ không phải và không bao giờ xuất thân từ loài người." Nhét những đồng tiền vào túi, ông chụp lấy một chiếc áo khoác bằng da nằm lăn lóc trên sàn nhà. "Chúng ta phải ra khỏi đây thôi."
"Chú sẽ đi đâu? Chú sẽ làm gì?" Sophie hỏi.
"Còn bọn cháu thì sao?" Josh hoàn tất câu hỏi của bà chị, như cách cô bé vẫn thường tiếp lời cậu.
"Đầu tiên chú phải đưa hai cháu đến một nơi chốn an toàn trước khi Dee nhận ra rằng có hai trang sách quan trọng đã bị mất. Rồi chú sẽ tìm kiếm Perenelle."
Cặp sinh đôi nhìn nhau. "Tại sao chú phải đưa tụi cháu đến một nơi an toàn...?" Sophie hỏi.
"Một khi Dee đã phát hiện ra cuốn sách chưa hoàn hảo, hắn sẽ trở lại để tìm kiếm các trang bị mất. Và chú đảm bảo rằng, hắn sẽ không để cho bất kỳ nhân chứng nào sống sót trên trái đất này."
Josh cười phá lên, nhưng tiếng cười tắt lịm trong cổ họng cậu bé khi cậu nhận ra rằng chị mình thậm chí không hề nhếch mép. "Chú nói là..." cậu liếm đôi môi đột nhiên khô khốc. "Chú nói là hắn sẽ giết hai đứa cháu?"
Nick Fleming nghiêng đầu qua một bên, vẻ chăm chú. "Không," cuối cùng ông lên tiếng, "không phải là giết bọn cháu."
Josh thở ra với vẻ nhẹ nhõm.
"Tin chú đi," Fleming nói tiếp. "Dee có thể làm những việc kinh khủng hơn nhiều đối với hai đứa cháu. Kinh khủng hơn rất nhiều."
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 1 - Nhà Giả Kim