Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Uyên Thiểm
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngọc Huyền
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 9602 / 440
Cập nhật: 2018-01-06 17:51:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ỮA TỐI CÓ CƠM MĂNG, TRỨNG HẤP VÀ CÁ TRÁP nướng. Tất cả đều là những món khoái khẩu của Hirasuke.
“Cơm măng có mặn quá không nhỉ,” Naoko lẩm bẩm một mình nhưng Hirasuke không thấy gì khác lạ so với mọi khi. Naoko khá nhạy cảm với muối nên cứ mở miệng ra là hỏi có mặn hay không.
“Chuyện sáng nay xong rồi thế nào hả em?”
“Chuyện sáng nay?”
“Thì về hai thằng nhóc Tajima và Endo ấy. Anh nhầm tên hai đứa đó còn gì.”
“À,” Naoko bật cười. “Hú hồn thật đấy. Nhưng không sao, hình như không ai để ý."
“Thế thì tốt. Đúng là trẻ con lớn nhanh thật, mới có một năm mà đã thay đổi đến vậy.”
“Đấy, chỉ vì thế mà hôm nay em đến khổ. Nhất là lên lớp Sáu, nhiều đứa không những cao lớn hơn mà mặt mũi cũng già dặn hẳn đi. Thành thử phải ghi nhớ lại tên với mặt bọn chúng.”
“Em nhớ hết chưa?”
“Chịu. Phải vừa khéo che giấu vừa nhớ dần dần thôi.” Nàng nói trong lúc ăn cơm măng. Nàng cầm trên tay bát cơm của Naoko. Việc đó không phải là bát cơm của Monami khiến gã có cảm giác hơi kỳ cục.
“Thế Endo là thằng bé thế nào? Sao nó lại tỏ ra thân thiết với Naoko... à Monami thế?”
“Anh lo lắng à?” Naoko cười tinh quái.
“Này, cười kiểu gì đấy?”
“Đâu có, chỉ là em đoán anh đang lo lắng thôi mà. Em cũng lo lắng lắm chứ anh tưởng.”
“Đừng có bộ tịch nữa. Em tìm hiểu được những gì rồi?”
“À, thì cái cu cậu Endo ấy là bạn trai thứ nhất của Monami.”
“Thứ nhất? Nghĩa là sao?”
“Kiểu như phu nhân thứ nhất, phu nhân thứ hai của các ông hoàng Ả-rập ấy mà.”
“Nhảm nhí thật. Thế nghĩa là còn có bạn trai thứ hai, thứ ba nữa à?”
“Ừ nhưng ai là thứ hai, ai là thứ ba thì có vẻ không rạch ròi lắm. Chỉ biết thứ nhất hiện giờ là cu cậu Endo thôi. Nghe đâu chúng đột nhiên trở nên thân thiết từ mùa đông vừa rồi.”
“Cái khỉ gì thế không biết. Mới bé nứt mắt mà đã lắm chuyện.” Hirasuke làu nhàu rồi húp trứng hấp. Nước cốt cá ngừ khiến hương vị thơm ngon hơn hẳn. Đúng là món tủ của Naoko, gã thầm nghĩ.
Naoko đang bụm miệng cười.
“Em nói điều này có khi anh lại cho là tào lao nhưng hóa ra Monami nhà mình làm khối cu cậu chết mê. Bao nhiêu thằng con trai lớp khác vẫy tay lúc em đi dọc hành lang đấy.”
“Mấy cái trò đùa cợt vớ vẩn chứ gì.”
“Lũ con trai cấp I ngốc thật. Chúng cứ cố bằng mọi cách thu hút đứa con gái chúng thích, nhưng chỉ tổ bị ghét mà thôi. Chồng em ngày xưa chắc cũng thế, nhỉ?”
“Ba cái chuyện đó anh quên rồi.”
Sau bữa tối, Hirasuke phụ Naoko rửa bát. Gã tráng sạch những thứ Naoko đã rửa qua bằng xà phòng. Nàng trách yêu rằng trước đây gã chưa từng giúp mình thế này bao giờ.
“Vẫn biết em là Naoko, nhưng cứ nhìn thấy đôi tay bé nhỏ này là anh không đành lòng. Chỉ lo em đánh rơi, làm vỡ đĩa.”
“Nói thế thôi chứ chiều cao và khổ tay của nó chẳng thua em là mấy đâu. Em thuộc diện nhỏ người mà.”
“Ừ.” Hirasuke nhớ lại dáng người của Naoko. Nàng cao 1m 58, nặng chừng hơn 50 kg.
“Với lại anh không biết chứ dạo này Monami cũng thành thạo việc nhà ghê rồi đấy. Những món mà em nấu hôm nay có lẽ con bé đã làm được cả rồi.”
“Con bé may vá cũng khéo nữa. Cái cúc áo choàng màu xám than của em là do nó đính đấy. Không thể phân biệt được đúng không?”
“Chịu không phân biệt được, ôi, con bé thật là...” Nói đoạn, gã chăm chú quan sát Naoko, đúng hơn là Monami, và tự nhủ phải giữ gìn cẩn thận cái cúc áo đó.
“Chỉ có điều,” Naoko xoay bả vai phải, “con bé vẫn còn yếu. Mỗi lần rửa bát đĩa xong là mỏi nhừ cả hai tay.” Thì bắp tay trên của con bé mới bằng một nửa của em thôi mà, gã nghĩ thầm.
“À, còn cuộc họp hôm nay thế nào anh?”
“Hầu như chẳng có tiến triển gì mới.”
Hirasuke thuật lại câu chuyện về khoản tiền bồi thường. Vẻ như Naoko không hình dung ra được tám mươi triệu yên là bao nhiêu. Nàng chỉ bảo “Thế à.” rồi lắc đầu.
“Mục tiêu là tám mươi triệu yên nên thực tế chắc là sẽ ít hơn.”
“Chắc chắn rồi,” Naoko đang tráng qua đôi tay còn dính xà phòng bằng nước nóng sau khi đã rửa xong bát đĩa.
“Thế rồi sau cuộc họp còn có một chuyện kỳ quặc nữa xảy ra.”
“Chuyện kỳ quặc?”
“Ừ,” Hirasuke kể lại việc Kajikawa Yukiko tới cuộc họp và gã đã ghé qua nhà chị ta trên đường về. Naoko chớp mắt liên hồi trong lúc nghe.
“Chồng em hôm nay vất vả quá.”
“Chuyện cũng tình cờ thôi.”
Hai người quay vào căn phòng kiểu Nhật. Thường thì họ sẽ bật ti vi ngay khi vào phòng. Nhưng Naoko đã lên tiếng trước: “Nghe anh kể, em lại nhớ ra một chuyện.” “Gì thế?”
“Chuyện em nghe được trên xe.”
“Chuyện gì?”
“Em nghe thấy hai người lái xe nói chuyện với nhau. Lúc ấy xe đang đậu ở một trạm dừng chân nào đó. Những người khác đều xuống xe cả, chỉ còn em và Monami ở lại. Thực ra là vì Monami đang ngủ ngon quá nên em không nỡ đánh thức con bé. Đang không biết làm thế nào thì có tiếng ai đó nói đằng trước. Ngay phía trước em là ghế nghỉ cho tài xế được thay ca, còn phía trước nữa là ghế lái.”
“Họ nói chuyện gì khác thường à?”
“Không, chỉ có một chi tiết làm em chú ý. Đó là họ nhắc đến việc uống Yunker và cái gì đó như là cafein có còn tác dụng hay không. Nhưng chẳng biết ai nói với ai.” Hirasuke trầm ngâm khoanh hai tay trước ngực. Chỉ qua những lời ấy cũng đủ thấy họ đã làm việc quá sức.
“Có nên khai báo với cảnh sát chi tiết này không nhỉ?” Gã tỏ ra phân vân.
Thực ra ngay sau tai nạn, cảnh sát Nagano đã đề nghị Hirasuke cho lấy lời khai của Monami. Nhưng gã từ chối với cái cớ là con bé không nói được do bị sốc. Vài ngày sau đó cảnh sát lại đưa ra lời đề nghị tương tự. Hẳn là qua tin tức họ đã biết con bé nói được. Nhưng gã lại tiếp tục từ chối. Gã bảo họ tinh thần của con bé chưa ổn định, vả lại lúc xảy ra tai nạn con bé đang ngủ nên chưa chắc đã thấy được gì. Thực chất của vấn đề là gã không muốn cho Monami gặp người ngoài trong tình trạng thiếu kiểm soát. Lý do thì đã quá rõ.
“Em nghĩ là chẳng sao, chuyện có gì ghê gớm đâu,” Naoko nói.
“Ừ.” Hirasuke gật đầu. Nhưng dầu sao gã vẫn không muốn để Naoko ngồi lên ghế nhân chứng.
“Nhưng chuyện vẫn chưa hết đâu.”
“Còn gì nữa?”
“Một trong số họ còn nói thế này: Cậu làm hăng gớm, hôm nay như thế là nghỉ được rồi còn gì, kiếm nhiều bằng ấy thì tiêu đâu cho hết.”
“Nghĩa là họ ý thức rất rõ về việc lao động quá sức.”
“Không phải vậy. Anh không thấy lạ sao? Cái câu ‘kiếm nhiều bằng ấy thì tiêu đâu cho hết’ ấy mà. Chẳng phải vợ của cái nhà anh Kajikawa phàn nàn rằng chồng mình làm việc vất vả thế nào cũng không thấy thu nhập khá hơn là gì?”
“Đúng là vợ anh ta có nói thế.”
“Nếu thù lao ngoài giờ đúng là không đáng kể thì chẳng ai lại nói với nhau rằng ‘kiếm nhiều bằng ấy thì tiêu đâu cho hết' đúng không nào? Nên theo em rõ ràng là họ được trả tương đối khá.”
“Nhưng thế nào là tương đối khá thì còn tùy vào cảm giác của mỗi người.”
“Anh thấy nhà họ không khá giả lắm đúng không?” “Ừ, có vẻ bình thường.”
Một căn hộ ba phòng, rộng chừng 40m2. Đồ gỗ đóng sẵn rẻ tiền. Chiếc tách trà có vẻ như đồ khuyến mãi.
“Vậy là sao nhỉ? Kiếm khá mà nhà lại chẳng có tiền.”
“Thì có chuyện chứ sao.”
“Ý em là tay tài xế Kajikawa không mang tiền về nhà mà tiêu pha vào chỗ khác?”
“Có lẽ thế.”
“Cờ bạc chăng?”
“Cũng có thể là gái.”
“Ờ.” gã phải thừa nhận khả năng đó là rất cao. “Vợ anh ta hoàn toàn không đề cập tới chuyện đó.”
“Có thể do chị ta không biết hoặc cố tình tỏ ra không biết mà thôi.”
“Chắc là vậy,” Hirasuke nhớ lại gương mặt sắt seo của Kajikawa Yukiko. Nom chị ta không có vẻ nói dối. Hoặc là chị ta diễn kịch quá tài.
Naoko bỗng nhiên tủm tỉm cười. Hirasuke ngạc nhiên nhìn vợ. Vì xem ra không có gì đáng buồn cười. Đôi mắt to hơi xếch, đặc trưng của Monami, đang nhìn xa xăm vào không trung. Có chuyện gì thế, gã hỏi.
“Thật đáng xấu hổ.” Nàng đáp. Nụ cười khó cắt nghĩa vẫn bám trên khóe môi.
“Xấu hổ gì?”
“Thì đấy,” Nàng nhìn Hirasuke, “anh cứ thử nghĩ đến nguyên nhân vụ tai nạn xem có đáng xấu hổ không? Chả biết để đem tiền cho gái hay để ném vào mấy vụ đua xe, đua ngựa mà phải cố sức làm việc như thế, kết cục là gây ra tai nạn làm bao nhiêu người chết. Khiến em và Monami thành ra thế này.”
"Một cái chết thật vô nghĩa!" Nàng nói thêm. Câu nói sắc lạnh như một mảnh băng vỡ.
“Anh sẽ tìm cho ra nhẽ,” Hirasuke nói. “Sẽ vạch rõ trắng đen xem tiền của cái tay tài xế Kajikawa kiếm được đi đâu hết rồi.”
“Thôi mà, chồng em không cần phải làm thế. Em xin lỗi, chỉ vì em cứ hay lắm lời,” Naoko tủm tà tủm tỉm. Nhưng lần này nụ cười có vẻ rất tự nhiên.
“Không, anh cũng không thể chấp nhận được chuyện này,” nói rồi Hirasuke nhìn xuống bức ảnh Naoko đặt trên ban thờ.
Bí Mật Của Naoko Bí Mật Của Naoko - Higashino Keigo Bí Mật Của Naoko