Books let us into their souls and lay open to us the secrets of our own.

William Hazlitt

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Mĩ Thi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 190
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Tin Vui (1)
hùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm cùng bước ra khỏi khoa phụ sản. Trên tay Phùng Lộ Phi đang cầm tờ kết quả, gương mặt cô lúc này như sắp khóc đến nơi vậy.
Đúng lúc này Hoắc Tử Minh đi đến, nhìn thấy Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm bèn gọi:
- Lộ Phi.
- Tử Minh, là anh à?
- Ủa Lộ Phi, sao hôm nay em đến bệnh viện vậy? Không phải là bị đau ốm ở đâu đấy chứ?
Không cần đợi Phùng Lộ Phi trả lời, Hoắc Tử Minh đã nhìn thấy tờ giấy kết quả trên tay cô. Anh nhìn rõ ràng tên của cô, nhìn rõ ràng kết quả bên dưới có ghi là: Đã mang thai được 3 tuần.
Mặc dù Hoắc Tử Minh với Phùng Lộ Phi đã chia tay nhưng khi nhìn thấy cái này, anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Bây giờ Hoắc Tử Minh mới nghĩ, thật sự anh và Phùng Lộ Phi đã trở thành hai đường thẳng song song mất rồi.
- Tử Minh?
- Ừ, anh biết. Em đã mang thai thì nên chú ý chăm sóc đến sức khỏe của bản thân hơn. Nhưng Từ tiên sinh đã biết chuyện này chưa vậy?
- Anh ấy chưa biết.
Hoắc Tử Minh lại nhìn thẳng vào Phùng Lộ Phi, mỉm cười nói:
- Lộ Phi, chúc mừng em. Nhìn thấy cuộc sống của em bây giờ hạnh phúc như vậy, anh cũng rất vui. Nhưng mà này, em mang thai là chuyện vui, sao gương mặt lại như thế kia?
- Em vốn chưa từng nghĩ sẽ mang thai sớm như vậy.
- Sớm gì nữa, em đã 27 tuổi rồi. Mang thai lúc này là thời điểm rất tốt đấy. Được rồi, về báo cho Từ tiên sinh biết đi.
- Vâng. Phải rồi Tử Minh, nếu như có thời gian thì em mời anh đi ăn. Lần trước có nói nhưng em chưa sắp xếp được thời gian.
Nghe Phùng Lộ Phi nói, Hoắc Tử Minh mỉm cười gật đầu:
- Được, thời gian thì anh có, chỉ sợ em bận rộn thôi.
- Cứ quyết như thế nhé.
- Ừ.
Nói chuyện được một lúc thì Phùng Lộ Phi và Trương Uyển Tâm cũng rời khỏi bệnh viện.
Nhưng Trương Uyển Tâm sau đó lại có việc nên Phùng Lộ Phi lại tự bắt taxi đi về. Đi được nửa đường, cô lại bảo tài xế chuyển hướng đến Từ Thị chứ không trở về biệt thự nữa.
…………………………………
Từ Thị.
Phùng Lộ Phi đi thang máy chuyên dụng lên trên thì vừa vặn gặp phải thư ký Trịnh, thư ký của Từ Dịch Phàm.
- Thư ký Trịnh, Dịch Phàm có ở đây không?
- Dạ có thiếu phu nhân. Nhưng mà lát nữa Tổng giám đốc còn có một cuộc họp quan trọng nữa ạ.
- Vậy à.
Lúc Phùng Lộ Phi đẩy cửa phòng Tổng giám đốc đi vào trong thì thấy Từ Dịch Phàm đang bận rộn với đống giấy tờ.
- Lộ Phi? Sao em đến đây vậy?
- Em có chút chuyện muốn nói với anh ấy mà?
- Ừ, em nói nhanh đi, anh đang phải chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng với hội đồng quản trị ấy mà.
Phùng Lộ Phi cứ đứng như thế nhìn Từ Dịch Phàm. Anh nói thì nói vậy chứ anh đang bận, làm sao để ý đến cô được.
- Lộ Phi, em đi xe đến đây hay là gọi taxi? Nếu không thì để anh bảo tài xế Trần lái xe đưa em về nhà. Bây giờ anh phải đi họp ngay nên không có thời gian nói chuyện với em được nữa.
- Dịch Phàm… em…
- Được rồi, anh đi đây.
Từ Dịch Phàm cầm theo tập tài liệu đang định đi ra thì Phùng Lộ Phi bỗng hét ầm lên:
- Từ Dịch Phàm, anh là tên vô lương tâm.
Thấy vậy, Từ Dịch Phàm vội dừng lại, đi đến trước mặt của Phùng Lộ Phi, vội vàng hỏi cô:
- Bà xã, em sao vậy? Anh lại đắc tội gì với em rồi? Nhưng nếu mà anh đắc tội với em thì để tối nay về anh chịu tội với em được không? Còn bây giờ anh phải đi họp đã.
- Anh…
Khi Từ Dịch Phàm vừa mới bước đi được 2 bước, Phùng Lộ Phi lại nói:
- Từ Dịch Phàm, anh đứng lại cho em. Em mang thai rồi, anh cứ thế mà bỏ đi à? Anh không chịu trách nhiệm à?
- Cái gì?
Cái câu “em mang thai” kia khiến Từ Dịch Phàm hết sức kinh ngạc. Anh lại quay lại, ôm lấy bả vai của Phùng Lộ Phi, vui mừng hỏi:
- Lộ Phi, em vừa nói cái gì? Em nói là em đã mang thai rồi sao? Anh không nghe nhầm đấy chứ?
- Em không biết đâu, em sợ mang thai lắm. Em còn chưa chuẩn bị tình thần mang thai nữa.
Ngay lúc này, Từ Dịch Phàm hạnh phúc ôm chầm lấy Phùng Lộ Phi.
Bí Mật Của Định Mệnh Bí Mật Của Định Mệnh - Lâm Mĩ Thi