Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Quý Nhu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:31:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ô giống như bị đánh mạnh vào đầu. "Muốn" ở đây là muốn cái gì? Là chỉ thân thể sao?
Anh lại nói tiếp: "Anh nghĩ là em biết điều đó."
Vào giờ khắc này, trong lòng của Ân Đệ chợt vắng lạnh.
Cô tuyệt vọng, tuyệt vọng lắc đầu, "Tôi thừa nhận, là tôi bị anh hấp dẫn, tôi không khống chế được mình, là tôi không có tự ái, để cho anh nghĩ rằng tôi...... Muốn anh, giống như tôi với anh có suy nghĩ giống nhau, điều anh muốn, chỉ là theo tôi lên giường, đúng không?"
Anh hơi ngây người, lại theo quán tính gật đầu một cái, phát hiện thần sắc của cô đột nhiên đau đớn kịch liệt, anh vội vàng gọi: "Ân Ân......"
"Đừng gọi tôi nữa, không cho phép anh gọi tôi như vậy, anh có nghe thấy không!" Cô bịt chặt lỗ tai lại, kích động hét lên."Anh đi đi! Anh đi ngay bây giờ đi!"
"Không, lời của anh còn chưa nói hết ——" Hai tay anh giữ chặt bả vai của cô lại, ngăn tâm tình đang kích động của cô lại.
"Tôi không muốn nghe, có được không?" Bị anh đụng chạm, hơi thở của anh khiến cho trái tim cô cứng lại, loại cảm giác đó đối với cô mà nói, là một loại hành hình, một loại giày vò.
Ân Đệ chợt có cảm giác tuyệt vọng, khuôn mặt anh tuấn trước mắt này, là một loại kịch độc làm cho người ta mỉm cười ở dưới cửu tuyền; mà cánh tay nhẹ đỡ lấy bả vai của mình, là nút buộc dây thừng của đao phủ thủ, đang chuẩn bị quàng lên cổ của cô kéo lên......
"Anh đi đi, tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại anh." Cô cố gắng để ình bình tĩnh lại, kiên quyết gạt tay của anh ra.
"Đây không phải là lời thật lòng của em." Anh nói một câu đánh trúng điểm yếu của cô.
Ân Đệ ngẩn người, từ trong suy nghĩ hoảng loạn tỉnh lại, khiến cho cô thẹn quá hóa giận, "Anh cho rằng người đàn bà nào cũng sẽ khuất phục ở trong lòng của anh, say đắm quấn lấy anh sao?"
"Anh không cần những người đàn bà khác, anh chỉ muốn em."
"Anh đừng mơ tưởng!"
"Nghĩ như thế nào là việc của tôi." Ân Đệ gào lên
"Tôi nói cho anh biết, tôi, tôi không muốn anh! Đây là chuyện mà tôi có thể quyết định, đúng chứ?. Tôi tự biết phán đoán suy nghĩ của mình."
Nói xong, cô còn trợn mắt lên nhìn anh, "Thì ra là loài bò sát còn có một đặc trưng, đúng là da mặt dày!"
"Loài bò sát? Da mặt dày?" Anh cau mày.
Nhìn anh đang cố gắng suy tư " loài bò sát, da mặt dày", bộ dạng này của anh thật là, coi như biết rõ bây giờ không phải là thời điểm để cười, nhưng Ân Đệ thật sự không thể nhịn được cười.
Điểm chết người là, Ân Đệ chợt bắt đầu cảm thấy anh cũng có một mặt đáng yêu!
Đáng yêu, nhưng không thể tùy tiện yêu......
Đêm đó, sau khi anh rời đi, Ân Đệ lại mất ngủ.
*****************ta là đường phân cách.
Hôm sau.
Lúc Ân Đệ đang làm trong siêu thị, chợt nhận được điện thoại của quản lý của nhà hàng Long Phượng.
Khiến cho Ân Đệ kinh ngạc chính là, quản lý gọi tới là muốn "mời" cô đi làm lại!
"Ân Ân, thật ra thì tôi cũng biết nỗi oan uổng của các cô, chỉ là lúc đấy tôi cũng có nỗi khổ tâm không thể nói ra, cô cũng không nên để ở trong lòng, tối nay nhất định cô phải đi làm lại đấy."
"Quản lý, tôi......"
"Cứ như vậy, buổi tối gặp lại."
"Này này, còn có A Mỹ cô ấy......" Ân Đệ chưa kịp hỏi vấn đề này, điện thoại đã cúp.
Ân Đệ cảm thấy trong lòng rất buồn bực, quyết định xin về trước đến nhà hàng xem tình hình một chút.
Tôi hôm đó, trở lại nhà hàng, xác định A Mỹ cũng đã được đi làm lại, cô nhịn không được mà nở ra nụ cười.
Nhưng mà thái độ của quản lý lại quay ngoắt 180°, khiến cho cô cảm thấy nghi ngờ.
"Ân Ân, cô chắc không phải là loại người dễ ghi hận chứ? Mong cô hãy ở lại, bình thường tôi đối đãi với cô cũng không kém, cô cũng đừng làm hại tôi mất luôn chức quản lý này nha."
Ân Đệ không hiểu ông ta đang nói gì, "Quản lý, tôi không có ghi hận cái gì, tôi thật sự không biết ông đang nói cái gì, tôi tại sao lại hại ông mất việc?"
"Là phía trên giao phó xuống, nếu như tôi không giữ được cô ở lại làm việc, vậy thì tôi cũng chờ mà rời đi đi." Quản lý xụ mặt xuống nói.
"Phía trên?"
"Chính là giám đốc Lâm ( chủ nhà hàng), nhà hàng này sau lưng còn có một ông chủ khác chống lưng." Quản lý giật lấy khóe miệng cười khổ, "Ân Ân, cô đừng trêu chọc tôi, rõ ràng là cô tìm bạn ra mặt, tìm giám đốc Lâm tố cáo tôi, tôi thật sự không nghĩ ra bạn của cô lại có khả năng, khiến giám đốc Lâm thận trọng thế này."
"Đúng vậy, Đúng vậy, Ân Ân thật không đơn giản đâu! Sau này chúng ta uất ức phải dựa vào cô để khiếu nại!" Trân Trân nữ vương bát quái cũng tới chen vào một chân.
"Tôi...... Tôi cái gì cũng chưa có làm mà, tôi không biết mọi người đang nói tới ai, hơn nữa tôi càng không cáo tố việc này cho người khác......" Ân Đệ đột nhiên nghĩ đến một người ——
Mạnh Đình? Là anh sao?
Nghi vấn như vậy cứ quấn lấy cô cả tối, cho đến khi sắp đến giờ tan tầm, Mạnh Đình tự nhiên xuất hiện.
Anh dáng người đẹp trai cao ráo, sớm đã khiến cho người trong nhà hàng ấn tượng, xuất hiện lại lần nữa, càng thêm khiêu khích khiến mọi người không ngừng xôn xao.
Quản lý vừa nhận ra là Mạnh Đình, lập tức chạy lên trước cười nói, "Tổng giám đốc Mạnh ngài khỏe chứ, hoan nghênh hoan nghênh! Ngài là ——"
"Tôi tới đón Ân Ân." Trả lời đúng một câu, Mạnh Đình không nhìn mọi người tập trung ánh mắt, trực tiếp đi về phía Ân Đệ.
Cô đã sớm mắt trừng miệng há hốc.
"Anh......" Anh tới đón cô?
"Còn chưa có tan việc sao?" Anh hỏi.
"Tan việc, tan việc rồi!" Quản lý vội vàng trả lời."Ân Ân, cô nhanh đi thay đổi quần áo, đi cùng với tổng giám đốc Mạnh đi."
Ân Đệ không nhịn được liếc quản lý một cái. Ông ta có thể có quyền đuổi việc cô, nhưng cũng không có quyền thay cô quyết định mọi việc chứ?
"Đi thôi. Anh...... Dẫn em đến một chỗ." Giọng nói của Mạnh Đình nghe có chút lạ.
"Đi chỗ nào?"
"Đi rồi hãy nói."
Đáp lại ánh mắt của anh, Ân Đệ hít một hơi. Thật không chịu nổi bộ dạng người này thủ thỉ thù thì!
"Được, Anh chờ tôi." Cô chính là không cự tuyệt được.
Bước hướng đến phòng thay quần áo, Cô phát hiện lòng của mình nhảy nhót thật là nhanh, thật sự rất nhanh......
Anh rốt cuộc muốn dẫn cô đến chỗ nào?
Trong buồng xe.
Lúc ngồi xuống ghế xe mền mại, Ân Đệ không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
"Mệt lắm sao?"
"Ừ." Cô nhắm mắt lại.
Một lúc lâu, phát hiện xe vẫn đang im lìm bất động, cô mở mắt vừa nhìn, phát hiện anh đang nhìn mình.
Ánh mắt thâm tình chân thành sâu như vậy, khiến trái tim Ân Đệ chấn động.
Mạnh Đình nhanh chóng thay đổi ánh mắt, thanh thanh cổ họng, "Đó cũng là do bản thân mình tìm."
"Cái người này anh làm sao......" Lại nữa rồi!
Người đàn ông này luôn luôn cho cô cảm giác như đang ngồi trên đám mây, chỉ trong giây lát có thể đưa người ta lên thật cao cũng có thể khiến cho người ta ngã xuống đáy cốc!
Đôi mày thanh tú nhíu lại một cái, Ân Đệ xoay mặt, "Tôi thật sự nghi ngờ anh là loại người vĩnh viễn cũng không nói được một lời hay."
"Ít nhất anh nói là lời nói thật."
Ân Đệ không có nghi ngờ. Công việc là cô tự mình tìm, dù mệt mỏi thế nào cũng không được oán trách, không phải sao?
Toàn bộ tâm tình, cô vốn định mở miệng hỏi anh muốn đưa cô đến chỗ nào, chợt nghĩ đến một vấn đề khác.
Ân Đệ bắt đầu nói chuyện quản lý hôm nay gọi điện thoại cho cô, cùng chuyện liên quan đến việc được đi làm lại của cô, "Quản lý nói có người trực tiếp tìm giám đốc Lâm tố cáo, có phải là anh hay không?"
"Là Thượng Bằng. Có lẽ là lương tâm của cậu ấy đột nhiên xuất hiện? Là cậu ấy nói cho anh biết, tối nay em trở lại nhà hàng làm việc." Sau đó, anh lại nói thêm một câu: "Anh không bao giờ làm như vậy."
Ân Đệ sợ run lên. Không phải anh làm cũng không sao, nhưng anh cần gì phải nói như thế, làm cho người ta có cảm giác chói tai không dứt.
Cô hất tóc, nhún nhún vai, làm động tác nhẹ nhõm, "Dĩ nhiên, tôi đã biết sớm đó không thể nào là anh. Chỉ là người biết chuyện này chỉ có anh, cho nên...... Tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghĩ cũng biết, anh không phải là loại người như thế."
"Loại người như vậy?"
"Loại người có nhiệt tâm đi giúp người khác một tay." Ân Đệ càng nói sắc mặt càng chìm xuống.
"Nếu như giúp em trở lại nhà hàng làm việc, anh quả thực sẽ không làm." Ánh mắt nhìn cô tức giận rồi quay đi, Mạnh Đình khởi động xe, "Bởi vì anh sẽ đau lòng khi thấy em mệt mỏi."
Hai chữ đau lòng, khiến Ân Đệ rung động.
Cô liếm liếm môi, chát chát mà nói: "Giống như anh nói, đây cũng là do tôi tự chuốc phiền, không phải sao?"
Trên đường gặp phải đèn đỏ, anh dừng xe lại, ánh mắt quay lại nhìn cô. Giây lát, từ trong miệng nhẹ nhàng chạy ra một chữ ——
"Đần."
"Anh...... Mắng tôi đần!?" Cô lập tức trợn to mắt.
Anh gật đầu một cái."Em có thể không cần phải mệt như vậy, người thông minh sẽ biết vận dụng tài nguyên bên cạnh."
"Tài nguyên?"
"Ví dụ như, phiếu cơm dài hạn."
Ân Đệ sửng sốt lần nữa.
Đèn xanh sáng, xe lại tiếp tục chạy, bên trong xe rơi vào một hồi yên lặng.
Anh chợt mở miệng hỏi câu: "Nếu như Triệu Học Thánh đột nhiên cầu hôn em, em sẽ làm thế nào?" Trong lời nói dường như có ý đồ mãnh liệt nào đó.
Anh lại muốn làm cái gì? Trái tim Ân Đệ hỗn loạn, ánh mắt băn khoăn bắt đầu nhìn xung quanh.
Cô bỗng dưng thét chói tai: "A, cẩn thận!"
Thiếu chút nữa thì xe đụng vào chiếc xe phía trước, Mạnh Đình nhanh chóng xoay bánh lái, cho xe chạy lệch sang bên cạnh.
"Anh...... Làm ơn lái xe chuyên tâm một chút đi!" Ít nhất cũng phải nhìn phía trước chứ!
"Anh sẽ chú ý." Mạnh Đình cau mày, giọng buồn bực lên tiếng.
Chỉ cần anh không suy phải đoán nội tâm của cô.
Cô không nói, vậy thì để anh nói ——
"Em cùng Triệu Học Thánh là không thể nào."
Ân Đệ trừng mắt.
"Bởi vì anh sẽ dùng tất cả lực lượng đi ngăn cản." Trong giọng nói của anh không có một chút ý tứ trêu đùa nào.
Nhưng khi nhìn gương mặt anh tuấn của anh, trong lòng của Ân Đệ nhảy nhót một hồi cuồng loạn.
"Coi như em thật sự gả cho cậu ta, kết quả cuối cùng sẽ là phản bội."
"Anh đang nói nhăng gì vậy?!" Cô bị đâm trúng điểm yếu."Anh nghĩ tôi là dạng người gì hả?"
"Bởi vì em không yêu cậu ta. Gả ột người mà mình không yêu, em đã phản bội mình trước rồi."
"Tôi......"
Lời của anh giống như một con sóng lớn, đang cố gắng phá hủy hàng rào mà cô đang cô gắng tạo lên.
"Trong lòng luôn hướng về bên ngoài….. Cũng là phản bội, hơn nữa......" Giọng nói của anh trầm hơn, "Còn có anh."
"Anh? Anh...... Muốn thế nào?"
Anh ném tới ánh mắt làm cho lòng người rung động, "Để cho em ở trong lòng của anh, trở thành người phụ nữ hư hỏng bên ngoài đó."
Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc - Quý Nhu