Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Quang Tử
Thể loại: Khoa Học
Nguyên tác: Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống
Biên tập: Ngoc Khanh
Upload bìa: Ngoc Khanh
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 310 / 79
Cập nhật: 2020-06-24 21:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ÁM HỐI PHÁT NGUYỆN, BỆNH TẬT ĐƯỢC MAU LÀNH
(Theo lời kể của Trịnh Minh Hiền - Trích ‘Nhân quả báo ứng, những điều mắt thấy tai nghe’_ Tịnh Tùng)
Mẹ tôi là Trịnh Cao Hạnh Thái, năm nay 88 tuổi, tuy chưa từng học qua trường lớp nào cả, nhưng bản tính nhân từ, tâm địa lương thiện, rất thích bố thí, được mọi người trong làng đều ngợi khen, yêu mến. Mẹ sinh vào những năm cuối thế kỷ XIX, theo quan niệm phong kiến người phụ nữ bị coi là “ nữ gia ngoại tộc”, nên không được đi học, vì mọi người cho rằng con gái dù có học nhiều như thế nào đi chăng nữa cuối cùng cũng về làm dâu người khác mà thôi, bởi không biết chữ, nên mẹ không thể xem kinh sách, vì vậy đối với tôn giáo bà không có chút xíu nhận thức nào cả, nhưng đối với chư Phật, Bồ-tát cho đến thần linh bà đặc biệt kính trọng. Do đó, bà thường tiếp xúc với các thiện nam tín nữ, nhờ họ hướng dẫn, vì vậy trong suốt năm 45 tuổi bà chuyên tâm học thuộc lòng “Chú Đại Bi” và “kinh A Di Đà”, từ đó ngày đêm bà chuyên trì tụng, không có gián đoạn, vả lại bà còn phát nguyện ăn chay trường.
Những năm trở lại đây, do bà tuổi cao sức yếu nên rất dễ bị cảm, năm nay tình trạng bệnh tình càng thêm xấu đi, thân thể đau nhức, ê ẩm, ngoài ngồi nằm ra bà không làm được bất cứ việc gì khác, càng ngày bà càng ít nói, có khi không mở miệng ra được, cho đến ăn, uống, đại tiểu tiện cũng phải nhờ con, cháu giúp đỡ. Sức khoẻ của bà xuống hẳn, lại còn nôn ra máu. Mỗi lần nghe mẹ rên, nghe mẹ than đau, lòng chúng tôi như dao cắt, muối xát. Những lần như vậy, chúng tôi không biết làm gì cả, chỉ có cách duy nhất là đưa bà vào bệnh viện, những vị bác sĩ tư, sau khám xong đều lắc đầu, chúng tôi lại đưa mẹ đến bệnh viện lớn, ngoài lấy máu xét nghiệm ra, họ còn ba lần dùng ống soi dạ dày, hai lần dùng ống soi ruột, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân nôn ra máu (các bạn biết dùng ống soi vào dạ dày làm cho người bệnh rất đau đớn, huống gì ở đây mẹ tôi bị soi đến năm lần). Phía bệnh viện, ngoài việc lấy máu xét nghiệm ra, họ chỉ có cho uống thuốc giảm đau, chứ không thấy chữa trị gì hết. Cuối cùng, không có cách nào khả thi hơn, các bác sĩ bèn lấy dịch tuỷ xương sống của mẹ để kiểm nghiệm. Tôi không ngờ qua trình lấy tuỷ khiến bà đau đớn như vậy, nhìn thấy bà nhăn mặt, nẩy người lên, lòng tôi như lửa đốt, tay tôi giữ bà mà mặt quay đi không dám nhìn. Lúc đó tôi chỉ có mặc niệm “Chú Đại Bi”, cầu Bồ-tát từ bi cứu mẹ, khi tôi niệm gần xong thì trong tâm tôi vô cùng mâu thuẫn, sự mâu thuẫn đó chẳng có thứ ngôn ngữ, văn tự nào có thể hình dung được trong muôn một.
Trong suốt hơn 40 ngày nằm ở bệnh viện, tiêu tốn gần 2 vạn đồng tiền thuốc, dù các bác sĩ nỗ lực hết sức, mà bệnh tình của mẹ tôi vẫn không thấy khởi sắc chút nào cả, cuối cùng chúng tôi quyết định đưa mẹ về nhà. Vừa về đến nhà, mấy người em dâu của tôi cho rằng do mẹ ăn chay không đủ chất nên bệnh tình mới nghiêm trọng như vậy, chúng bèn lén đi mua xương, cá về bồi bổ cho bà, không ngờ lòng hiếu thảo của mấy người em dâu tôi lại hại bà. Do mẹ tôi ăn chay quá lâu, nên vừa ăn thịt, cá vào thì bệnh tình bỗng trầm trọng thêm, tức khắc khuôn mặt bà chuyển thành màu đen, khiến cho ai nấy đều kinh hãi. Thấy tình hình như vậy, sợ rằng mẹ không qua khỏi tiết thanh minh, vì vậy tôi thỉnh các vị thiện nam tín nữ đến trợ niệm cho bà.
Tạm an ủi cho tôi đó là phần lớn con cháu nhà họ Trịnh đều tin Phật, lúc mẹ tôi được đưa về nhà, thằng con trai trưởng của tôi là Trịnh Chí Kiên mỗi ngày đều phát tâm tụng “kinh Kim Cang”, thằng cháu của tôi là Trịnh Hoàng Hà mới 13 tuổi cũng phát tâm mỗi ngày lễ Phật 100 lạy, nguyện đem công đức này hồi hướng cho bà, còn tôi mỗi ngày đều trì “Chú Đại Bi”, tụng “kinh Địa Tạng” hoặc “kinh Dược Sư”, tôi cũng đem công đức này hồi hướng cho mẹ cùng tất cả oan gia trái chủ nhiều đời nhiều kiếp của bà được xoá bỏ hận thù, siêu sinh Tịnh Độ.
Trước tiết thanh minh mấy ngày, lúc tôi đang tụng kinh, lễ Phật ở Phật đường, không ngờ mẹ tôi dùng hết sức lực tự mình đến trước tượng Phật lễ bái sám hối, lại còn thành tâm phát nguyện: “Dù cho thân này có tan thành tro bụi, quyết không bao giờ ăn thịt chúng sinh…”
Kỳ tích xuất hiện thật không thể nghĩ bàn. Sau hai ngày lễ Phật sám hối, bệnh tình mấy tháng nay của mẹ tôi được dứt hẳn. Theo lời bác sĩ, muốn mẹ tôi có thể đi được thì phải làm một cái áo bằng sắt để quấn quanh người bà, chúng tôi đã chuẩn bị mấy ngàn đồng định đi làm, nhưng bây giờ thì nó được dư ra. Mẹ tôi bắt đầu nói năng, đi đứng lại bình thường, cho đến ăn cơm, tắm rửa, cùng các nhu yếu khác đều tự mình làm cả, vả lại còn nhanh nhẹn hơn xưa, được như vậy là do đâu? Chẳng phải do năng lực không thể nghĩ bàn của chư Phật, chư Bồ-tát là gì? Từ khi mẹ tôi bị bệnh đến nay, đã nằm viện hơn 40 ngày, tiêu tốn gần 2 vạn đồng, mà bệnh tình ngày càng xấu đi, không có một chút khởi sắc. Sau khi đưa về nhà niệm Phật, chí thành phát lộ sám hối, tức khắc bệnh tình được bớt hẳn, thật khiến người ta không thể lý giải, chính tôi ngoài việc cảm tạ ân của chư Phật, Bồ-tát từ bi gia hộ ra, cũng không tìm được cách giải thích hợp lý nào khác.
Nhớ năm xưa Hàn Tín Thọ ân chén cơm của bà già, mà còn nhớ suốt đời, huống gì tất cả nhà họ Trịnh của tôi thọ ân gia hộ của chư Phật, Bồ-tát gấp trăm ngàn vạn lần chén cơm của bà già, làm sao mà lại không nhớ? Nhưng chư Phật, Bồ-tát dùng vô duyên đại từ, đồng thể đại bi, trừ tam tâm, tuyệt tứ tướng, thì hạng phàm phu chúng tôi làm sao mà báo đáp cho đầy đủ đây? Suy đi nghĩ lại, chỉ có dùng tâm thành kính thanh tịnh, đem chuyện có thật này ghi lại, hầu mong những người đã vào cửa, càng tăng trưởng tín tâm đối với Tam Bảo, vĩnh viễn không lui sụt, còn những người chưa vào cửa, nhờ đây thiện căn được tròn đầy, sớm bước vào cửa. Lại nguyện cho hết thảy chúng sinh, lìa khổ được vui, cùng sinh Phật quốc. Nam Mô A Di Đà Phật!
Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống - Quang Tử Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống