The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Tác giả: Quang Tử
Thể loại: Khoa Học
Nguyên tác: Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống
Biên tập: Ngoc Khanh
Upload bìa: Ngoc Khanh
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 310 / 79
Cập nhật: 2020-06-24 21:50:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
A TRĂM LẺ BA MẠNG
Tôi họ Đặng, là một bác sĩ trị liệu tâm lí, trong chuyên khoa của tôi có một phương pháp gọi là thôi miên trị liệu. Trong quá trình điều trị cho các bệnh nhân, tôi, cũng như rất nhiều bác sĩ khác (nổi tiếng nhất có lẽ là tiến sĩ Brian Weiis ở Hoa Kì) đã phát hiện ra cách thức thôi miên để cho bệnh nhân nhớ lại các kiếp quá khứ, và nhờ phương pháp này, rất nhiều bệnh nhân đã khỏi bệnh một cách rất đáng kinh ngạc.
Hôm qua, một cô gái từ Đông Hoan gọi điện thoại tới, ngỏ ý muốn được thôi miên và hỏi ngày nào rảnh? Tôi hẹn cô tuần sau.
Nghe vậy cô tỏ vẻ rất sốt ruột, nói:
- Không được, ông Đặng ôi, xin hãy làm ơn… ông có thể giúp cho tôi sớm hơn không?
Nghe giọng nói gấp gáp của cô, tôi đoán chắc cô có chuyện gì cần lắm, bèn hẹn cô ngày mai.
Hôm nay, mới hơn 9 giờ sáng, cô đã đến. Đó là một cô gái 29 tuổi, chưa kết hôn.
Cô kể mình họ Thẩm, tôi tưởng cô có gì cấp bách mới cần thôi miên gấp, hóa ra là do cô tò mò chỉ muốn biết tiền kiếp mà thôi.
Cô Thẩm là người thật thà chất phác, lớn lên ở miền quê, cha mẹ đều là nông dân. Cô có một em trai và một chị. Trong mắt mọi người ai cũng tưởng cô có tuổi thơ hạnh phúc, nhưng không phải vậy. Ngay từ nhỏ cô đã bị xem là đứa bé ngu ngốc, vì 8 tuổi mới đi học nhưng cô không thể viết chữ. Do vậy mà cha mẹ không thương, gia đình thường xảy ra nhiều chuyện khiến cô đau lòng.
Cô còn bị bệnh viêm gan lâu năm, trước đây gan hay bị đau. Cô có trí nhớ cực tồi, cô đã đến chùa làm công quả hai năm, được mọi người dạy niệm câu: “Nam Mô A Di Đà Phật”, nhưng cô không nhớ nổi. Ngực cô thường đau, luôn có cảm giác khó thở. Ngón tay út và áp út bên phải bị đơ cứng, khiến nhiều lúc cầm đũa cũng không được. Từ nhỏ cô hay bị ảo thính, tức là thường nghe có tiếng người nói bên tai…
Tôi hỏi cô vài câu đơn giản xong, thì bắt đầu giúp cô vào cuộc viễn du thám thính tiền kiếp…
Đầu tiên, tôi dẫn dụ theo phương thức thông thường, nhưng thấy cô không có chút phản ứng gì. Chả lẽ cô thực sự quá ngu độn ư? Xem tướng cô thấy cũng không đến nỗi tối tăm lắm, có vẻ là người thật thà. Do cô không thông minh lanh lợi, nên tôi đành hướng dẫn từ từ để khơi lại ký ức tiền kiếp của cô.
Khi tôi bảo: Cô hãy nhớ về năm lớp 10! Thì cô mô tả mình thấy cảnh một bạn gái cùng lớp đang trò chuyện yêu đương tình tứ với một thanh niên, cô bèn chỉ cho một nữ sinh khác nhìn, thế là cô nữ sinh này liền đem chuyện ấy mách với nữ giáo sư, cô giáo bèn xử phạt nữ sinh kia, khiến cô ta xấy hổ bỏ nhà ra đi và bị người lường gạt đem bán đến một nơi rất xa, may là cô ta lanh trí chạy trốn được, nên không bị xâm hại. Khi cô Thẩm thấy đến đây, thì lộ vẻ rất hối hận, cô bật khóc, lệ tuôn đầm đìa ….
Lần thôi miên đầu kết thúc, cô bảo ngực mình đã cảm thấy dễ thở rất nhiều, nhưng hình như vẫn còn chút gì đó ngăn trệ bên trong.
Khi tôi bắt đầu cuộc thôi miên lần hai, chuyện ngoài sức tưởng phát sinh.
Cô Thẩm nói: Hình như có gì đang ở trong ngực, trong não tôi!
Tôi liền hướng dẫn tiếp tục, thì đột nhiên cô nói bằng giọng đàn ông, nghe rất hung ác. ( Đây là do các oan gia trái chủ nhập vào )
Tôi vội hỏi:
- Ông là ai?
- TA LÀ KẺ BỊ TÊN NÀY SÁT HẠI!
- Giờ ông muốn thế nào?
- TA MUỐN NÓ CHẾT! QUYẾT KHÔNG THA!
Giọng nam thốt ra với vẻ vô cùng hung ác. Tôi ngẩn ngơ. Vậy rốt cuộc là chuyện gì nữa đây? Dần dần tôi hỏi chi tiết mọi chuyện, mới hiểu ra:
Sự việc phát sinh vào đời Tống. Lúc đó cô Thẩm là một ông quan hơn 40 tuổi (tạm gọi là ông Khánh cho độc giả dễ phân biệt). Trong cơn thôi miên hiện thời, cô Thẩm (tức là ông Khánh) với vẻ cực kì tức giận và nói bằng giọng đàn ông đầy phẫn nộ xung thiên:
- Đáng hận quá, ta muốn giết tên Khang!
- Vì sao muốn giết?
- Hắn rất đáng chết vì dám khởi ý phản bội, mưu tính … lấy đầu ta!
Té ra tên Khang là quan thuộc hạ trong triều, đang âm thầm liên kết với nhiều người để làm hại ông Khánh.
Do đã biết trước, nên một ngày nọ ông Khánh dẫn theo nhiều binh sĩ, xông vào nhà Khang, giết sạch toàn gia trang ba trăm lẻ ba người, riêng quan thuộc hạ Khang bị ông Khánh đâm trúng tim mà chết. Còn hai người nữa cũng bị chặt đầu mà chết. Vì vậy kẻ gá vào ngực hành hạ cô Thẩm chính là Khang (do hắn bị đâm trúng tim mà chết, nên bây giờ trả thù bằng cách hành đau nơi ngực) còn hai vong bị chặt đầu thì gá vào não cô. Riêng ba trăm người kia thì một số gá vào đầu, số thì gá vào tay phải (vì lúc tàn sát họ, cô cầm gươm bên tay phải).
Cô Thẩm đến 8 tuổi mới đi học, nhưng không thể viết chữ, trí óc không thông minh linh họat, tim thường bị đau.. là do có liên quan đến vụ “Đại thảm sát ba trăm lẻ ba mạng” này…
Sau khi thôi miên kết thúc, tôi bảo cô Thẩm:
- Hồi nhỏ không phải cô ngu ngốc hay đần độn gì cả!
Cô nói cô cũng biết rõ mình không có ngốc, nhưng hễ muốn viết chữ, thì tay cứng đơ không nghe theo, giống như cố ý chống lại cô vậy. Hơn nữa trong não cô luôn lộn xộn rối ren, nên không thể nhớ được gì.
Đối diện với hơn ba trăm mạng còn ôm đầy hận oán, tôi chỉ có thể hướng dẫn, điều đình … xin họ hóa giải… Tôi khuyên cô Thẩm hãy nhận lỗi, sám hối.
Thế nhưng chỉ có một số ít vong linh chịu tiếp nhận, còn đa số khăng khăng ôm oán, cương quyết không tha thứ, nhất định đòi báo thù…Tôi nhắc họ: Đây là nhân quả, cái gì cũng có nguyên nhân đầu tiên. Do họ không phục nên tôi đành phải thôi miên cô Thẩm tiếp, dẫn dụ cô đi sâu vào kiếp trước đó nữa, để tìm cho ra nguyên nhân đầu tiên, hầu có thể giúp hai bên hóa giải hận thù…
Lần này cô Thẩm kể:
Kiếp đó vào triều Đường, cô là một phú ông họ Trương khoảng ba mươi mấy tuổi, rất giàu, có đông người hầu hạ.
Thình lình một hôm nọ, có ba người bịt mặt, dẫn theo mấy chục người, tay cầm vũ khí xông vào dinh thự của Trương phú gia để cướp, nhưng ông Trương cương quyết chẳng nộp tiền cho chúng, nên cuối cùng không những ông bị bọn cướp giết chết, mà toàn gia ông (hơn trăm người) cũng bị chúng giết sạch để diệt khẩu.
Khi cô Thẩm nhớ đến đây thì lộ vẻ vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy, cất tiếng van xin như thể đang là Trương Phú gia:
- Xin đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Thế nhưng tên đầu đảng bịt mặt vẫn giết chết ông, hắn ra tay độc ác: Đâm một đao vào tim ông Trương.
Cô Thẩm nói, mặc dù họ bịt mặt, nhưng cô vẫn nhận ra tên đầu đảng giết mình chính là kẻ từng làm công cho mình trong kiếp đó. Do thấy hắn làm việc quá tệ nên Trương phú hộ không hài lòng, đã đuổi cổ hắn, vì vậy mà hắn ôm hận, kết bè đảng, rủ nhau đi cướp của ông.
Ngay giây phút cô Thẩm nhớ lại tiền kiếp kia, thì trong số ba trăm oan quỷ kia, rất nhiều oan quỷ cũng đồng thời nhận ra được họ từng là những kẻ cướp gian ác… nên không còn ôm lòng oán hận nữa! Có thể do lúc cô Thẩm nhớ lại tiền kiếp ở triều Đường, thì bọn oan quỷ cũng nhìn thấy và nhận ra lỗi lầm của mình, cho nên không cần tôi phải khuyên gì nữa, tất cả bọn họ đều đồng ý hòa giải, buông hết hận thù…
Sau đó, tôi kể cho họ nghe về thế giới Cực Lạc của Phật A Di Đà, về hạnh nguyện từ bi của Ngài, tôi miêu tả quốc độ này rất thù thắng trang nghiêm và khuyên họ hãy niệm Phật cầu sinh Tây Phương. Bọn họ rất hoan hỉ tiếp thọ…
Cuối cùng tôi hướng dẫn họ đồng niệm: “Nam Mô A Di Đà Phật”… theo tôi! Ngay trong lúc Phật hiệu vang vọng, cô Thẩm bảo tôi, cô thấy rõ bọn họ xếp thành hàng, từng người, từng người đứng trên hoa sen, theo Phật A Di Đà, Bồ Tát Quan Thế Âm, Bồ Tát Đại Thế Chí và dần dần biến mất giữa không trung.
Khi cuộc thôi miên kết thúc, cô Thẩm bảo toàn thân cô nhẹ nhõm, đầu óc tỉnh táo hẳn.
Nhân quả báo ứng không sai mảy may, oan oan tương báo, không bao giờ dứt, hơn nữa càng báo oán, thù càng sâu nặng. Mới đầu là giết hơn trăm người, đến lúc báo thù thì thành ba trăm lẻ ba người.
Chỉ có buông bỏ oán thù, chân thành sám hối… Trong sinh hoạt thường nhật, cần đem hết tâm thành đối đãi bình đẳng với tất cả, như vậy thì oán kết đời trước tự nhiên sẽ được tháo gỡ.
Giáo sư Đặng
Lạm bàn:
Nhiều người luôn cho rằng, mình ăn hiền ở lành, chẳng hại ai bao giờ, nên phải chịu quả báo đau khổ là điều bất công. Thế nhưng người đó không hiểu được rằng, có rất nhiều loại tội lớn nhỏ ta thường phạm trong đời, ta không giết người nhưng ta giết rất nhiều súc sinh, ta không phạm tội tà dâm với vợ người khác, nhưng tâm ta thường khởi ý nghĩ dâm tà, miệng ta thường nói lời dâm ô, v.v... rất nhiều loại tội lỗi khác nhau, nhất nhất đều có quả báo.
Và quan trọng hơn, đó là bệnh tật, khổ đau hiện tại là do nghiệp của nhiều kiếp trước dồn lại, do oan gia trái chủ kiếp xưa vẫn đeo theo báo thù, đòi nợ, giống như cô Thẩm trong câu chuyện trên.
Cô ta bị bệnh là do ba trăm lẻ ba oan gia kiếp trước đến đòi nợ máu, nhưng nếu không có người thôi miên cho nhớ lại tiền kiếp, thì ai cũng sẽ nghĩ là cô ấy vô tội, mà thực tình thì không phải thế. Rất nhiều người cũng bị như vậy, nhưng không phải ai cũng gặp được một người giúp cho nhớ tiền kiếp mà biết được.
Vậy nếu như ta không thể tìm được ai biết được tiền kiếp của ta, thì không có cách nào giải quyết được sao?
Rất may là vẫn giải quyết được. Cho dù ta không biết oan gia trái chủ của ta đến từ kiếp này hay kiếp xưa, là người hay là súc sinh, ân oán như thế nào... nhưng nếu ta sám hối với họ, cầu siêu cho họ, thì họ dần dần sẽ tha thứ cho ta, và bệnh tình sẽ tự bình phục. Nghi thức Sám hối – cầu siêu oan gia nằm trong Phụ Lục ở cuối sách, bạn có thể mở ra và thực hành luôn.
Có điều, oan gia có rất nhiều tâm tính khác nhau, có oan gia dễ buông bỏ, có oan gia ôm chặt lòng hận thù, quyết “ rửa hận” đến cùng. Nên khi sám hối – cầu siêu cho oan gia, ta cần phải kiên trì, nếu sám hối - cầu siêu một hai lần chưa hết, ta cứ tiếp tục mười lần, hai mươi lần... chắc chắn rồi họ cũng sẽ tha thứ, cũng sẽ siêu hết.
Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống - Quang Tử Bệnh Viện Trả Về Phật Pháp Cứu Sống